Xiềng Xích Thân Thể

Bóng đêm đổ xuống, dãy ký túc xá cũ bỏ hoang chỉ còn lại ánh đèn hành lang chập chờn như sắp tắt. Tiêu Chiến ôm tập vở trong tay, bước vội, vừa đi vừa cảm thấy lành lạnh sau lưng, như có ánh mắt dõi theo.

Cánh cửa sau lưng bất ngờ “rầm” một tiếng khép lại, khóa trái. Cậu giật mình quay phắt lại, tim đập dồn dập.

“ Ai… ai đó? ” giọng cậu run run vang lên trong không gian vắng lặng.

Từ cuối hành lang, một bóng người cao lớn bước ra, dáng đi chậm rãi, nụ cười méo lệch trên môi. Đèn chập chờn hắt sáng, lộ ra gương mặt quen thuộc – Vương Nhất Bác.

Nhưng ánh mắt hắn tối sầm, không còn là vẻ điềm tĩnh bình thường, mà là ánh nhìn như dã thú săn mồi.

“ Đêm rồi… em còn đi đâu một mình?”

Giọng hắn khàn khàn, vang lên khẽ nhưng khiến người nghe lạnh sống lưng.

Tiêu Chiến lùi từng bước, lưng chạm tường, bàn tay cầm vở run run.

“ Anh… Nhất Bác… đừng dọa em. ”

Nhưng hắn không trả lời, chỉ tiến sát hơn, hơi thở phả xuống cổ cậu. Một bàn tay lạnh lẽo áp lên eo, ghì chặt không cho lùi. Tay còn lại từ từ trượt xuống cúc áo sơ mi của cậu.

“Tách…” một cúc được tháo ra. Tiêu Chiến giật mình định đẩy hắn ra nhưng bị chặn chặt, cổ tay bị ép dính vào tường.

“ Đừng giãy… càng giãy anh càng muốn hơn thôi.”

Hắn cười thấp, ngón tay tiếp tục mở từng nút áo. Lớp vải mỏng manh dần hé mở, để lộ làn da trắng mịn bên trong, run rẩy dưới ánh đèn mờ.

Tiêu Chiến nghiêng đầu tránh né hơi thở nóng rực đang dí sát, tim đập loạn, môi khẽ run.

“ Anh… đừng… chỗ này…”

“ Chỗ này càng hợp.” Vương Nhất Bác thì thầm, môi hắn chạm lên xương quai xanh lộ ra khi áo đã bị mở gần hết.

Nụ hôn đầu tiên vừa ẩm ướt vừa đầy chiếm hữu, khiến toàn thân cậu như tê dại.

Tay hắn tiếp tục trượt xuống, luồn qua làn da mềm, vuốt ve ngang ngực. Một ngón tay thô ráp miết lên đầu nhũ mẫn cảm, khiến Tiêu Chiến bật ra một tiếng rên nghẹn ngào đầy bất lực.

Áo ngoài cuối cùng cũng bị kéo tuột khỏi vai, rơi xuống sàn cũ kỹ. Dưới ánh đèn leo lét, thân hình mảnh mai của cậu dần dần hiện ra, run rẩy trước sự cưỡng ép biến thái ấy.

Tiêu Chiến run rẩy, hai cổ tay vẫn bị hắn ghì chặt lên tường, không thể cử động. Làn da mịn trắng phau lộ ra dưới ánh đèn mờ càng làm cặp mắt tối tăm kia rực sáng thêm.

Vương Nhất Bác cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào hõm vai cậu, rồi bất ngờ mút mạnh một dấu đỏ tươi. Cậu giật nảy, miệng bật ra tiếng nức nở.

“Đừng… đừng làm vậy… Nhất Bác…” Giọng cậu nghẹn lại, vừa cầu xin vừa thở dốc.

Nhưng hắn chỉ nhếch môi cười, không nói, ngậm chặt đầu nhũ đang dựng đứng, đầu lưỡi nóng ướt xoay vòng, day nghiến đến khi cậu co rút cả người.

“ Á—hức… đừng cắn… em đau…” Cậu rên lên, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.

Vương Nhất Bác dường như càng bị kích thích bởi tiếng rên sợ hãi ấy. Hắn chuyển qua bên ngực còn lại, ngậm mút dữ dội hơn, tay bóp chặt bờ eo nhỏ bé, hông cứng rắn dí sát vào người cậu.

Môi hắn rời ngực, trượt lên cổ, rồi chiếm trọn bờ môi run rẩy kia. Nụ hôn ngấu nghiến, mạnh mẽ đến mức Tiêu Chiến không thể thở, cả người ngửa ra bám chặt lấy tường để giữ thăng bằng.

“Ưm… ưhh… hộc… không… thở được…”

Cậu nghẹn giọng cầu khẩn giữa nụ hôn.

Nhưng hắn không rời, chỉ nhấn sâu hơn, lưỡi cứng rắn ép cậu phải ngoan ngoãn mở ra, quấn lấy, cuốn sạch hơi thở cuối cùng.

Không khí lạnh lẽo trong hành lang dần bị hơi nóng và tiếng rên rỉ đứt quãng lấp đầy. Lớp áo sơ mi cuối cùng cũng bị hắn xé toạc, rơi vương vãi trên sàn, để mặc cho thân thể trần trụi của Tiêu Chiến áp sát lên nền tường xám lạnh.

Vương Nhất Bác vừa hôn vừa mút, triền miên đến khi môi cậu sưng đỏ, hơi thở đứt quãng như sắp ngất đi. Chỉ đến lúc đó hắn mới chậm rãi nhả ra, cười khàn bên tai:

“ Ngọt lắm… càng sợ, em càng khiến anh muốn nuốt chửng em. ”

Tiêu Chiến run lẩy bẩy, môi run run không dám đáp. Cậu biết… đêm nay sẽ không thoát khỏi bàn tay biến thái bệnh hoạn ấy.

Tiêu Chiến vừa ho sặc vì bị hôn đến nghẹt thở, cổ họng đỏ rực, ngực phập phồng dữ dội. Cậu gần như mất hết sức lực, hai tay bị giữ chặt trên cao, cả người chỉ còn có thể dựa vào bức tường lạnh ngắt phía sau.

Nhưng cơn ác mộng chưa dừng lại. Vương Nhất Bác cúi xuống, hơi thở gấp gáp trườn dọc theo làn da cậu. Hắn cắn nhẹ xuống bụng dưới, ngón tay thô bạo chặn ngang khóa quần, kéo phăng dây kéo xoẹt một tiếng.

“ Không—!”

Tiêu Chiến kêu lên, vội xoay người né tránh, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã ghì chặt hông cậu, cưỡng ép kéo cả quần lẫn quần lót xuống đến tận đầu gối.

Làn da trắng ngần cùng phần dưới yếu ớt lộ ra dưới ánh đèn leo lét, khiến ánh mắt Vương Nhất Bác càng thêm tối sẫm, gần như phát cuồng.

“ Đừng… đừng nhìn…! ” Tiêu Chiến vội co chân lại, nhưng hắn thô bạo tách ra.

“ Dạng chân ra.” Giọng hắn khàn đục, không còn kiên nhẫn.

“ Em… không muốn…” Cậu vừa khóc vừa run, giọng lạc hẳn đi.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười lạnh, gập gối xuống quỳ ngay trước mặt cậu. Ngón tay cứng rắn luồn vào giữa, ép cậu mở rộng hai đùi, bày ra thứ đỏ ửng ẩm ướt đang khẽ co rút kia.

“ Đẹp quá…” Hắn khẽ lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào nơi bí mật khiến Tiêu Chiến nghẹn ngào muốn ngất đi vì xấu hổ.

Ngay sau đó, đầu lưỡi nóng ướt của hắn chạm xuống, liếm dọc mép huyệt non mềm.

“ Á—!! ” Tiêu Chiến thét khẽ, hai chân run bắn, muốn khép lại nhưng bị giữ chặt.

Đầu lưỡi hắn khoan khoái xoáy tròn, từ từ lách sâu vào bên trong, khoái đảo toàn bộ thành huyệt ẩm ướt. Âm thanh chóp chép vang lên rõ rệt trong không gian vắng lặng, càng khiến cậu vừa nhục nhã vừa tê dại.

“Ưm… ưhh… đừng… dừng lại đi… aaaa—!”

Tiếng rên run rẩy bật ra từ cổ họng cậu, nhưng càng cầu xin, hắn càng liếm sâu, mút mạnh, cố tình nghe ngóng từng âm thanh ngọt lịm ấy.

Ngón tay hắn bóp chặt đùi, giữ cậu đứng vững trong khi cả người mềm nhũn dựa tường, mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng.

Từ đầu lưỡi, hắn đưa cả môi ngậm trọn huyệt, hút mạnh, rồi bất ngờ đẩy lưỡi thật sâu vào, ngoáy đảo dữ dội.

“Áaa… aahhh… dừng… dừng lại… em… chịu không nổi…”

Tiêu Chiến vừa rên vừa bật khóc, nhưng thân thể lại run rẩy đáp trả, bất lực trước cơn kích thích dữ dội.

Trong đôi mắt rực cháy của Vương Nhất Bác, cảnh tượng mỹ nhân yếu ớt bị ép phải dang chân, để cho hắn liếm hút từng giọt mật huyệt, chính là thứ khiến hắn gần như phát điên.

Tiêu Chiến bấu chặt mép tường lạnh ngắt, cả thân thể run rẩy dữ dội. Đôi chân cậu gần như không còn sức, chỉ còn dựa vào bàn tay thô bạo đang giữ hông mình đứng vững.

Lưỡi Vương Nhất Bác xoáy tròn liên tục, môi hắn mút chặt, phát ra thứ âm thanh ẩm ướt chóp chép vang vọng trong không gian trống. Mỗi lần lưỡi hắn chọc sâu, Tiêu Chiến lại thét khẽ, hai chân run lẩy bẩy, cơ bụng căng cứng.

“ Ưm… aahhh… không… em… không chịu nổi… aaaa—!! ”

Tiếng rên dồn dập hòa với hơi thở gấp gáp. Rồi bất chợt, toàn thân cậu co giật mạnh, bắn ra một dòng tinh nóng hổi, vấy ướt cả môi lưỡi hắn.

Vương Nhất Bác rên khẽ trong cổ họng, tham lam nuốt trọn dòng tinh trắng đục ấy, liếm sạch đến giọt cuối cùng. Đôi mắt hắn ngước lên, nhìn thấy mỹ nhân run rẩy thở dốc, mặt đỏ bừng, nước mắt lăn dài, càng làm dục vọng bùng lên dữ dội.

“ Đẹp đến phát điên…” Hắn khàn giọng lẩm bẩm.

Tiêu Chiến gần như ngất lịm, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường. Nhưng cơn ác mộng chưa dừng lại. Vương Nhất Bác đứng lên, áp sát, đôi môi dính tinh dịch vẫn còn nóng hổi, liếm qua vết tinh vương trên môi mình rồi kề sát tai cậu.

“ Chưa xong đâu, Chiến Chiến…”

Ngay sau đó, hắn xoay người cậu lại, ép ngực trắng ngần vào bức tường lạnh ngắt, để lộ bờ lưng mịn màng run rẩy.

Môi hắn lướt qua gáy, liếm dọc sống lưng. Ngón tay khẽ trượt xuống khe mông, tìm đến huyệt đỏ hồng vẫn còn ướt át vì bị liếm mút ban nãy.

“Ưm… đừng… em… không muốn nữa…”

Tiêu Chiến nức nở, giọng khàn vì rên khóc quá nhiều.

“ Anh muốn.” Hắn cắt lời, thẳng thừng.

Ngón tay to lớn bất ngờ thọc mạnh vào trong huyệt, khoáy sâu như muốn moi hết khoái cảm ẩn giấu.

“ Áaaa—!!” Tiêu Chiến hét khàn, nước mắt lại rơi, thân thể run rẩy không chịu nổi.

Hắn không hề thương tiếc, vừa ngoáy đảo vừa cố tình nghe tiếng khóc rên của cậu. Ngón tay liên tục xoáy, mở rộng, xộc thẳng vào sâu nhất có thể.

“ Đau… ưhh… đừng… dừng lại… em… không chịu nổi… aahhh—! ”

Tiếng cậu nức nở, vừa đau đớn vừa khoái lạc hòa trộn khiến cả người mềm nhũn.

Vương Nhất Bác ghì chặt hông cậu, hơi thở khàn đục ngay sau gáy, môi cười lệch đầy tà khí:

“ Khóc đi… càng khóc, anh càng muốn ăn em đến sạch. ”

Ngón tay vừa rút ra, một dòng dịch trong suốt theo đó trào ra từ huyệt đỏ hồng, chảy thành vệt ướt át xuống đùi trong trắng nõn. Tiêu Chiến run lẩy bẩy, cả thân thể mềm nhũn áp sát vào tường, mồ hôi cùng nước mắt đầm đìa trên gương mặt.

“ Ưm… hộc… em… không còn sức nữa…” Giọng cậu nức nở, yếu ớt vang lên.

Nhưng phía sau, Vương Nhất Bác chỉ bật cười khàn khàn. Hắn buông hông cậu ra, tay nhanh chóng cởi phăng thắt lưng, kéo chiếc quần đen ôm sát xuống cùng chiếc quần lót, để lộ ra cự vật cứng rắn, nóng bỏng đến đáng sợ, gân xanh nổi cuồn cuộn.

Hơi nóng tỏa ra nồng nặc, như một con thú dữ vừa thoát khỏi xiềng xích, giật nhịp theo từng nhịp tim của hắn.

“ Nhìn đi, Chiến Chiến…” Hắn ghé sát bên tai cậu, giọng khàn nặng dục vọng, tay cầm lấy vật nóng bỏng cọ dọc khe mông run rẩy.

“ Đây là thứ vừa khiến em khóc rên, vừa khiến em nghiện không dứt được. ”

“ Không… đừng… aaahhh…”

Tiêu Chiến hốt hoảng, cố khép chặt đùi, nhưng mông mềm vẫn không thoát khỏi sự cọ sát thô bạo ấy.

Cự vật lớn nóng hừng hực dí sát, ma sát dọc theo mép huyệt, trượt qua nơi nhạy cảm khiến toàn thân cậu run bật lên từng đợt. Tiếng rên nức nở trào ra khỏi miệng:

“ Ưhh… aaah… đừng… em sợ…! ”

“Em sợ, nhưng huyệt lại ướt nhẹp thế này…”

Hắn cười tà mị, tay bóp chặt eo nhỏ, dồn sức ép mạnh, đầu khấc căng trướng chà sát ngay cửa huyệt đang co rút.

“ Ưaaaaa—!!” Tiêu Chiến bật thét, toàn thân run bắn, hai tay bấu chặt tường đến trắng bệch.

Cự vật khổng lồ kia chưa xuyên vào, nhưng chỉ cần cọ sát thôi đã khiến huyệt mềm co giật, trào thêm dịch nhầy trong suốt.

Hắn thở hổn hển, ve vuốt ngực cậu, ngón tay vân vê đầu nhũ đỏ hồng, giọng khàn như tiếng gầm thấp:

“ Lát nữa… anh sẽ xé toạc em từ trong ra ngoài. ”

“ Ư… đừng…! ” Tiêu Chiến khàn giọng nức nở, lưng dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, mông run rẩy ép sát cự vật nóng bỏng phía sau.

Vương Nhất Bác nghiến răng, bàn tay gân guốc siết lấy eo nhỏ, một lực mạnh mẽ ép toàn thân cậu đứng yên. Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng:

“ Em khóc cũng vô ích… hôm nay phải nuốt trọn lấy anh. ”

“ Không… em—! ”

Chưa kịp dứt lời, đầu khấc căng trướng đột ngột ép mạnh, rạch toạc cửa huyệt mềm ướt.

“ ƯAAAHHHH!!” Tiếng thét chói gắt bật ra, cả người Tiêu Chiến run lẩy bẩy, huyệt nhỏ căng toạc, đau nhói đến mức nước mắt lã chã rơi xuống.

Vương Nhất Bác gầm gừ, như con thú thỏa mãn khi được chôn sâu. Hắn dồn lực, một hơi nhấn mạnh toàn bộ cự vật khổng lồ vào sâu tận gốc, choáng đầy lối nhỏ hẹp ướt át.

“ Chặt quá… hộc… huyệt của em muốn nghiền nát anh sao…? ” Giọng hắn khàn đặc, run lên vì khoái cảm cực hạn.

“ Đau… aaahhh… lấy… ra…!”

Tiêu Chiến khóc nức, hai tay run rẩy bấu cào vào bức tường, đầu gối muốn khuỵu xuống nhưng bị hắn giữ chặt, mông ép sát vào khung xương hông rắn chắc.

Nhịp thở của Vương Nhất Bác nặng nề, mồ hôi rịn khắp thái dương. Hắn bắt đầu nhấp nhô, mỗi cú thúc đều hung bạo, mạnh mẽ, đâm sâu tận cùng huyệt thịt mềm co giật.

“ ƯAAA… aaaaahhh… không… đừng mạnh vậy…! ”

Nhưng hắn mặc kệ. Đôi tay to bản kéo giật eo nhỏ về phía sau, để cự vật va chạm càng sâu, càng nặng.

“ Nghe tiếng này đi…” Hắn thì thầm bên tai cậu, mỗi lần đâm vào là một tiếng sột soạt ướt át vang lên từ nơi giao hợp, hòa cùng tiếng khóc rên tuyệt vọng.

Ngực cậu bị bàn tay hắn bóp nắn, nhũ hoa đỏ tấy bị vặn vẹo không chút thương xót. Đau xen khoái cảm khiến Tiêu Chiến bật tiếng rên khản đặc, đôi chân yếu ớt run lên từng nhịp.

“ Ưưh… aaahh… đừng… em chịu… không nổi…”

“Chịu không nổi thì cứ để anh xé em nát ra.”

Hắn khàn giọng, ép sâu một cú thật mạnh, khiến cậu ngửa đầu thét dài, tiếng khóc rền vang trong căn phòng tối.

Cả lớp học cũ kỹ vang vọng chỉ còn tiếng da thịt va đập phành phạch, hòa lẫn tiếng rên khóc đứt quãng.

Âm thanh “bạch! bạch! bạch!” vang vọng trong căn phòng tối ẩm mốc, từng cú va chạm thô bạo khiến bảng đen phía trước rung lắc nhẹ.

Tiêu Chiến thở dốc, giọng khản đặc:

“ Ưaa… aahhh… Nhất Bác… em… không… chịu nổi… nữa… ”

Đôi chân cậu run bần bật, nhưng vẫn bị hắn ép tách rộng ra, để mặc cự vật căng cứng nóng hổi liên tục nhấn sâu vào tận cùng huyệt ẩm ướt. Từng cú thúc mạnh đến nỗi khiến bụng cậu hơi gồ lên, như thể bị chọc thủng tận đáy.

“ Cắn chặt như vậy… muốn anh chết trong này sao hả? ” Vương Nhất Bác khàn giọng, hơi thở nặng nề phả vào gáy cậu.

Mỗi lần hắn rút ra gần hết rồi dồn toàn bộ sức lực cắm mạnh vào, Tiêu Chiến lại thét lên run rẩy, thân thể mảnh khảnh dán sát vào bảng đen, hai tay bấu chặt cạnh bàn bên dưới đến trắng bệch cả khớp.

“ Ưaaahhh… đừng… mạnh như vậy… em… aaahhh… em sắp ra…! ” Cậu nấc nghẹn, mắt mờ đi vì khoái cảm tột độ xen lẫn đau đớn.

Vương Nhất Bác nghiến răng, đột ngột ghì eo cậu ra sau, ép cậu phải ngoái đầu nhìn xuống. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, giọng thấp trầm đầy bệnh hoạn:

“ Nhìn đi… em xem cái nơi dơ bẩn đó đang nuốt lấy anh thế nào…”

Trong ánh sáng mờ ảo, cự vật khổng lồ dính nhớp liên tục ra vào huyệt thịt đỏ ửng, dịch nhầy trắng trong chảy ra loang lổ, mỗi nhịp thúc lại phát ra tiếng “nhóp nhép” ướt át ghê rợn mà kích thích.

Tiêu Chiến hoảng loạn muốn quay mặt đi, nhưng Nhất Bác nắm cằm cậu ép nhìn, răng cắn lên cổ cậu đến bật máu, gằn giọng:

“ Em là của anh, cả thân thể lẫn tiếng rên này… đều chỉ có thể thuộc về anh!”

“ ƯAAAHHHH…!!!” Tiêu Chiến bật khóc nấc nghẹn, toàn thân run bắn, cự vật non mềm phun dòng tinh trắng đục ào ạt bắn lên cả bảng đen và tay mình.

Khoảnh khắc huyệt co thắt dữ dội, Vương Nhất Bác gầm khẽ, siết eo nhỏ thật chặt rồi dập mạnh lần cuối, dồn toàn bộ chiều dài vào tận cùng và phóng cuồng bạo dòng tinh nóng bỏng vào bên trong, tràn ngập đến mức chảy tràn ra ngoài.

“ Ưaaahhh…! ” Tiêu Chiến rên thét, đôi chân mềm nhũn, không còn sức đứng, chỉ biết run rẩy ngã sụp trong vòng tay hắn.

Tinh dịch nhầy nhụa rỉ ra, nhỏ thành từng giọt xuống bắp đùi trắng nõn, loang trên nền gạch lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác vẫn ghì chặt lấy cậu, mồ hôi lăn dài trên sống lưng, đôi mắt sáng rực trong bóng tối. Hắn cười thấp giọng, thì thầm bên tai đang run rẩy của cậu:

“Đêm nay… mới chỉ bắt đầu thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip