06. Đậu cay Tứ Xuyên

"Dạo gần đây thu nhập của chúng ta có phần đi xuống, hợp đồng của Minh tổng cũng bị huỷ. Ai là người phụ trách?" Vương Nhất Bác ngồi chễm chệ trên ghế chủ trì cuộc họp, xung quang như toả ra hàn khí, những người đang có mặt cũng chỉ biết cúi đầu yên lặng, không dám hó hé.

"Là- là tôi!" Một cô gái đứng lên, hai bàn tay bị chiếc bàn dài che khuất đang không ngừng bấu chặt lại với nhau, cô từ từ ngẩng mặt lên, liền bắt gặp ánh mắt hình viên đạn đang bắn thẳng về phía mình, vai run lên một chập.

"Cô có biết đây là một hợp đồng quan trọng hay không? Để mất nó thì doanh thu của công ty sẽ đi xuống, nhìn xem chuyện tốt mà cô đã làm đi!"

"Tôi biết, tôi cũng đã cố gắng hết sức nhưng m-"

"Vậy tại sao vẫn bị huỷ?" Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn hỏi vặn lại, hai đầu mày đã chau lại với nhau. Những người xung quanh đều tự hiểu rằng hôm nay cô gái này xong đời rồi.

"Là vì..."

"Cô thôi việc đi!"

"Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn, đừng sa thải tôi! Tôi xin lỗi!"

"Còn có lần sau?"

"À không không, sẽ không có lần sau nữa! Vương tổng, xin ngài châm trước cho tôi!"

"Tan họp!" Nói rồi Vương Nhất Bác đứng lên đi ra khỏi phòng.

Mọi người xung quanh thở phào một cái, không khí đã dễ thở hơn rất nhiều, ai cũng tản ra. Chỉ có cô gái đứng chết lặng tại chỗ, mắt đã đỏ ngầu. Đây là công việc mà cô đã vất vả bao phen mới có được, làm chưa được bao lâu mà đã bị sa thải vì một chút bất cẩn nhất thời. Cố nén nước mắt vào trong, cô gái ngậm ngùi đi về bàn làm việc thu dọn đồ đạc.

...

"Thiếu gia, cậu về trễ thế? Cậu có muốn ăn gì bây giờ không?" Lâm Gia Tự đi đến hỏi han, sẵn tay cầm lấy chiếc áo vest Vương Nhất Bác vừa cởi ra.

"Vậy lấy cho cháu một ít đi!"

"Cậu lên phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đem bữa trưa lên cho!"

"Vâng!"

Vương Nhất Bác cho một miếng đậu cay Tứ Xuyên nóng hổi vào miệng chậm rãi nhai, vị cay thấm vào nơi đầu lưỡi rồi bắt đầu lan ra. Anh nhíu mày cảm nhận mùi vị của nó, Tiêu Chiến đúng lúc mang quần áo mới giặt sạch lên cất vào tủ cho anh.

"Này này này! Lại đây!" Vương Nhất Bác ngoắc tay.

"Hửm??"

"Cậu nếm thử cái này cho tôi xem, có phải nó chua không?" Anh chỉ chỉ vào đĩa đậu cay.

"Chua sao?" Tiêu Chiến nghi ngờ chớp chớp mắt, thức ăn luôn được kiểm tra kĩ lưỡng trước khi sơ chế nấu nướng, đậu hũ sao lại có vị chua?

Cậu ù ù cạc cạc cầm lấy đôi đũa trên tay Vương Nhất Bác, gắp một miếng đậu bỏ vào trong miệng. Vị cay nồng đặc trưng cùng với hương đậu nành như tan ra trong đầu lưỡi.

"Đâu có chua đâu!"

"Lúc nãy tôi ăn thấy có vị chua!"

"Đâu có!" Tiêu Chiến trưng ra bộ mặt thật thà ngây thơ lắc đầu.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, lấy lại đôi đũa trong tay Tiêu Chiến, dùng chính đôi đũa đó ăn một ít cơm rồi lại gắp thử một miếng đậu cay Tứ Xuyên cho vào miệng. "Ừm, không chua thật!"

"Sao thiếu gia lại cười?"

"Ngốc!"

"???"

"Đi làm gì làm đi!" Anh xua tay.

"Ủa??" Tiêu Chiến vẫn một mặt không hiểu chuyện gì, đứng nghệt mặt ra nhìn Vương Nhất Bác, một bộ mặt thắc mắc.

"Ủa gì? Đi làm việc đi!" Anh cười khổ đẩy người cậu ra ý nói đi đi. Tiêu Chiến xách giỏ đựng đồ đi xuống dưới, mặt vẫn dày đặc dấu chấm hỏi.

———

"Thiếu gia, uống sữa!" Tiêu Chiến cầm ly sữa ấm nóng trên tay, bước vào phòng, đi đến trước mặt Vương Nhất Bác đưa cho anh.

"Để đó đi!" Vương Nhất Bác ngồi tựa vào thành giường, tay cầm quyển sách, gương mặt không chút biểu tình mà trả lời.

"Phu nhân nói tôi phải đứng đây nhìn cậu uống hết ly sữa này rồi mới được đi làm việc!" Tiêu Chiến dùng lá bài "phu nhân nói" để thuyết phục Vương Nhất Bác. Nhưng không phải nói dối, là Trịnh Kiều bảo cậu làm thật.

"Không uống!" Nhưng hình như chẳng có tác dụng.

"Nhưng mà phu nhân nói-"

"Vậy ngồi đây luôn đi!" Anh hất mặt chỉ vào cái ghế nhỏ gần đó làm cho Tiêu Chiến bất lực đến cạn lời. Cậu vừa kéo ghế lại ngồi vừa lẩm bẩm một mình. "Bị điên hả?"

"Này này! Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, ăn nói cho dễ nghe chút đi!" Anh cuối cùng cũng rời mắt khỏi quyển sách mà nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi có nói gì đâu!" Cậu đanh đá trả lời lại.

"Tôi không có điếc!"

"..."

...

"Thiếu gia à, cậu uống sữa giùm tôi cái đi mà!" Qua rất lâu rất lâu sau Vương Nhất Bác vẫn một mực dán mắt vào trang sách không lay động, Tiêu Chiến đã quá chán nản, cậu ngồi đây chắc cũng được hai mươi phút rồi đó.

"Không!"

"Hơizz... Vương thiếu gia à, năn nỉ cậu luôn đó!"

"Im miệng!"

"Vậy tôi đi ra ngoài!" Tiêu Chiến chán không muốn nói, cầm ly sữa đã nguội lạnh đi ra ngoài đóng cửa.

Vương Nhất Bác nhìn theo thân ảnh khuất sau cách cửa, lắc đầu rồi lại dán mắt vào những trang sách.

———

"Như dòng chảy của con sông! Hoà mình vào biển cả..." Thư Di vừa lau sàn vừa ngân nga một bài hát, Tiêu Chiến đứng bên cạnh kêu thế nào cũng không nghe. Giống như cô đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình vậy.

"Chị Thư Di! Chị ơi! Chị ơi! Thư Di!"

"Với người..."

Cậu đang đứng trên thang để lau bụi cửa sổ, gọi Thư Di í ới mà cô chẳng đáp một lời. Tiêu Chiến lại nghịch ngợm đứng trên cao nói vọng xuống. "Gián! Gián kìa!"

"Aa gián!! Gián!" Thư Di nhảy cẩng lên chạy ra phía sau, la ó ầm ĩ cả lên.

"Ha ha!!"

"Tiêu Chiến, cậu dám trêu chị đây hả? Đi xuống đây ngay!" Đợi đến khi cô định thần lại được thì đã thấy Tiêu Chiến đang cười đến là vui vẻ, liền biết mình bị lừa rồi.

"Thôi, chị đánh em thì sao?"

"Có xuống không hả?" Thư Di nắm lấy cái thang, ý nói nếu Tiêu Chiến không xuống thì sẽ lắc để cậu ngả xuống, nhưng cô chẳng dám làm thế đâu, chỉ doạ cậu thôi.

"Xuống xuống, em xuống!" Đúng như dự đoán, chân vừa chạm đất, Tiêu Chiến liền bị Thư Di đánh bôm bốp.

"Đau đau!" Cậu cười toe toét bỏ chạy ra phòng khách, tay bắt lấy tay Thư Di khoá lại không cho cô tấn công. "Đánh cho em chết! Chọc chị hả!"

Hình ảnh một nam một nữ chơi đùa với nhau đã thu hết vào tầm mắt của một người đang đứng gần đó. Bóng dáng người thanh niên đứng nép mình bên cầu thang khó chịu ra mặt nhìn chằm chằm Tiêu Chiến và Thư Di đang tay nắm tay cười rộ cả lên. Nhưng cũng thở dài mà quay đầu đi, vờ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi.

"Ưm hừm!" Tiếng tằng hắng của Vương Nhất Bác vừa đi từ ngoài vườn vào khiến hai con người đang giỡn hớt kia vội vàng tách nhau ra rụt đầu rụt cổ quay lại chỗ làm việc.

"Tại em á!" Thư Di thì thầm to nhỏ với Tiêu Chiến, phải chi lúc nãy thiếu gia không nhìn thấy thì đã tốt rồi. Không biết có bị đánh vì tội không tập trung làm việc không nữa.

"Tại chị thì có!" Cậu vừa lau thành cửa sổ vừa nói.

"Tại em!"

Cũng may Vương Nhất Bác không truy cứu gì mà bỏ thẳng lên phòng.

"Tại chị chị chị!"

"Tại em em em em!"

"Tại hai người!" Đinh Tuệ Châu không biết ở phía sau từ lúc nào đứng giữa cả hai nói.

"Aaa! Đâu ra vậy trời?" Thư Di giật mình quát luôn vào mặt cô.

"Hai người giỡn giỡn um sùm lên hết trơn, thiếu gia nãy mặt cọc lắm nha!" Đinh Tuệ Châu tỏ vẻ nguy hiểm kể chuyện.

"Chết rồi giờ sao?" Tiêu Chiến cắn cắn móng tay lo lắng.

"Có khi bị đánh!"

"Có cách phạt nào khác không vậy?" Thư Di gượng cười hỏi.

"Mới nghĩ tới thôi mà mông em đau quá!" Tiêu Chiến khổ sở ôm người mình lại, nghĩ lại cảnh lúc trước bị phạt hai mươi roi mà sởn da gà.

"Mà hình như hôm nay cậu chưa dọn phòng thiếu gia phải không?"

Tiêu Chiến hoang mang quay sang nhìn Đinh Tuệ Châu, mắt rơm rớm muốn rớt nước mắt đến nơi, bặm môi mếu máo. "Sao cậu không nhắc tớ sớm hơn~ Bây giờ sao mà dọn được?"

"Vậy hôm nay cậu không trốn một ngày đi!

"Chắc phải vậy rồi! Bữa nay không dọn chắc cũng không sao đâu ha!"

"Mà ngày mai cũng phải dọn chứ sao trốn được!" Thư Di ngây thơ chêm vào.

"Đừng nói điều đáng sợ đó! Suỵt!"

.

.

.

.

.
——————————————————————————
6-8-2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip