Phiên ngoại 1: Lời hứa trọn đời (2)
Lần đầu tiên tới nhà, Tiêu Chiến cũng muốn thể hiện chu đáo cần mẫn một chút, nhưng việc nhà đã có hai dì người làm lo hết thảy, anh thật sự không thể tìm thấy bất cứ việc gì để làm.
Ông nội lo lắng về tình trạng công ty của hai người, vì vậy Tiêu Chiến liền nói với ông, trước mắt tình hình thị trường rất tốt, hai dây chuyền mới cũng đã được hoàn thành, dự án nhận được cũng đảm bảo cho các dây chuyền sản xuất hết năng lực. Công ty đã thực hiện kế hoạch mở rộng mới, trong vòng ba đến năm năm nữa, thị phần ống kính Trung Quốc sẽ vượt qua Nhật Bản và Hàn Quốc, nhảy lên đứng đầu thế giới.
Sau khi trò chuyện, dì người làm đã dọn xong bữa cơm chiều, ông nội liền để cả nhà ngồi xuống, vừa ăn vừa tán gẫu.
Một chiếc bàn tròn vừa đủ cho bảy người ngồi. Tiêu Chiến là khách mời quan trọng của ông nội, ngồi ở bên phải ghế chính, tiếp theo là đến Vương Nhất Bác, vợ chồng Vương Mẫn Hành, bố Vương ngồi bên trái ông, mẹ Vương ngồi giữa chồng mình và con trai cả.
Các món ăn chủ yếu là hương vị phương Bắc, có một nồi đồng đốt than ở trung tâm, bên trong hầm canh thịt cừu, món ăn không thể thiếu trong mùa đông. Ngoài việc suy xét đến khẩu vị Trùng Khánh của Tiêu Chiến, dì người làm còn nấu thêm món gà cay và mao huyết vượng (*).
Rượu là một loại nước sốt đặc biệt ở quân khu. Sau khi mọi người ăn uống no nê, ông nội mới bưng chén lên: "Ta sống cả đời, hương vị tuyệt vời nhất từng nếm thử chính là gia đình sum họp. Tết Nguyên Đán tượng trưng cho sự khởi đầu mới, hi vọng cả nhà chúng ta có một năm tốt đẹp, hài lòng thuận ý."
Lời ông cụ nói rõ ràng là hướng về phía con trai với con dâu.
Ba Vương mẹ Vương miễn cưỡng uống rượu, sau khi động đũa thì không muốn nói gì nữa, đồ ăn ngon trong miệng cũng như con rối gỗ đang nhai sáp.
Cứng rắn không phải là cách, có một chút lời cần nói, nhưng cũng không thể nói ra quá nhanh.
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, chủ động đứng lên, đầu tiên kính ông nội một ly, sau đó lại rót đầy hướng về phía ba mẹ Vương.
"Chú, dì, cháu biết sự tồn tại của cháu mang đến tổn thương rất lớn cho chú dì....."
"?!" Vương Nhất Bác không nghe được việc Tiêu Chiến tự hạ thấp chính mình, lập tức muốn đứng lên phủ nhận, lại bị Tiêu Chiến đoán trước được nên đè chặt hai vai cậu.
"Nhất Bác, những lời này anh đã đặt trong lòng rất lâu rồi, em để anh nói xong với chú dì có được không?"
Vương Nhất Bác ngửa đầu chăm chú nhìn Tiêu Chiến, thấy sự kiên trì và chấp nhất trong mắt anh. Cậu bĩu môi, không tình nguyện nhưng cũng biết không có cách nào ngăn cản được.
Tiêu Chiến vòng tay ôm lấy vai Vương Nhất Bác, một lần nữa quay đầu hướng về phía cha mẹ cậu.
"Chú, dì, cháu xin lỗi đã làm chú dì buồn.... Chú dì có thể không hiểu, cũng không chấp nhận, có oán có trách cháu đều xin nhận, nhưng xin đừng nghi ngờ sự chân thành của cháu đối với Nhất Bác."
Ba Vương nghiêng đầu, không nhìn Tiêu Chiến, giọng nói tràn đầy cảm giác bất lực: "Tôi đã hứa với ông cụ, mời cậu tới ăn cơm, sẽ không làm khó dễ cậu, nhưng trong lòng tôi thật sự rất khó chịu."
"Chú, cháu rất hiểu cảm giác của chú. Nhất Bác tốt như vậy, nếu không phải bởi vì cháu, cậu ấy có thể sẽ gặp được một cô gái phù hợp với mình, có một cuộc sống viên mãn hơn."
"Vớ vẩn!" Vương Nhất Bác gấp đến mức nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Ngoại trừ anh, em không cần bất kì ai khác! Viên mãn cái chết tiệt gì chứ!"
Chỉ một câu không cẩn thận lại chọc cho bạn nhỏ xù lông. Tiêu Chiến nghiêng đầu, vội vàng mềm giọng an ủi: "Anh biết, anh biết, anh chỉ là đang so sánh mà thôi."
"Đừng có so sánh như vậy!" Vương Nhất Bác uỷ khuất muốn chết, "Anh còn dám có ý nghĩ như vậy, em sẽ lập tức đưa anh đi!"
"Anh nói sai rồi, nói sai rồi, thu hồi lại." Tiêu Chiến dùng tay kia vỗ nhẹ lên miệng mình, "Anh đã sớm quyết định, muốn cùng em ở bên nhau cả đời."
Hai mắt mẹ Vương đỏ hoe, nhịn không được phải mở miệng: 'Nói thì dễ, cậu dựa vào cái gì mà hứa hẹn cả đời! Hai đứa----"
Mẹ Vương nghẹn ngào không thể nói tiếp, nhưng Tiêu Chiến lại hiểu rõ ý tứ của bà.
"Dì, con biết, con và Nhất Bác đều là đàn ông, chúng con không thể đăng kí kết hôn, cũng không thể có con. Những thứ là sợi dây bền chặt gắn kết gia đình ở bên nhau, con không thể cho Nhất Bác, lại khiến cậu ấy phải chịu áp lực của thế tục, thừa nhận ánh mắt coi thường của người đời. Nếu con nói cả đời, hai người không tin con cũng đúng."
Anh cầm lấy tay Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Em chờ anh một chút."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Trên bàn ăn im phăng phắc, chỉ có tiếng nồi đồng đang sôi sùng sục, bốc khói nghi ngút.
Vương Mẫn Hành nhìn thấy sắc mặt cha mẹ, lại quay sang nhìn ông nội để cầu cứu.
Tuy nhiên, ông nội vẫn điềm đạm mỉm cười, dùng mắt ra hiệu cho anh ta cứ bình tĩnh.
Tiêu Chiến tìm thấy túi tài liệu đã để lâu trong xe, để không cho Vương Nhất Bác phát hiện ra, anh đã luôn giấu ở cốp xe; sau đó trở lại bàn ăn thì cung kính đưa nó cho mẹ Vương.
"Đây là...."
Bà đặt nó trên đùi mở ra xem, một chồng rất dày, ngoại trừ giấy tờ bảo hiểm, còn có một phần giấy chứng nhận đã được công chứng.
Bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm chữa bệnh hiểm nghèo, bảo hiểm tài sản..., tất cả các hạng mục đều đầy đủ, người mua bảo hiểm là Tiêu Chiến; người được bảo hiểm, một nửa là Tiêu Chiến, một nửa là Vương Nhất Bác.
Mà người thụ hưởng, một nửa là của Vương Nhất Bác một cách hợp pháp, nhưng một nửa của Tiêu Chiến vẫn là Vương Nhất Bác.
Mẹ Vương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, lại cúi đầu xem bản công chứng.
Giấy chứng nhận công chứng có sự chứng kiến của luật sư có hiệu lực pháp lý mạnh nhất, trong đó ghi rằng khi Tiêu Chiến vì bất cứ lý do gì mà mất đi ý thức cùng sự tự chủ, tất cả tài sản cá nhân đứng tên anh đều được hiến tặng cho Vương Nhất Bác vô điều kiện.
Vương Mẫn Hành nhìn thoáng qua nội dung của bản công chứng cũng không khỏi chấn động trong lòng. Anh ta hiểu rõ, Tiêu Chiến đang trong thời kì tích luỹ tài sản, trước mắt nhìn có vẻ yếu thế hơn so với Vương gia, nhưng tiềm lực lại rất lớn.
Chỉ riêng 1,3% cổ phần đang có trong tay Tiêu Chiến, một khi Thuỵ Tâm đưa ra thị trường sẽ có giá hơn 100 triệu USD. Tuy rằng anh ta cũng cầm trong tay 10%, nhưng số tài sản đó thuộc về các nhà đầu tư quỹ khác nhau, anh ta chỉ kiếm được phí quản lý, sớm muộn gì cũng bị người em rể này bỏ lại.
Tiêu Chiến sẵn sàng đánh đổi mọi thứ mình có để làm một cái bảo đảm cho em trai mình. Vương Mẫn Hành để tay lên ngực tự hỏi, cho dù là một cặp vợ chồng khác giới, có mấy người làm được điều này? Nếu điều này không đại diện cho sự quyết tâm của Tiêu Chiến, vậy còn điều gì khác có thể chứng minh?
Vương Nhất Bác ngồi phía bên kia bàn, đối diện với mẹ Vương, không thể nhìn thấy những văn kiện đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của ba mẹ mình cũng không khỏi nghi hoặc: "Cái gì vậy?"
Cậu đứng dậy muốn lấy, nhưng ba mẹ Vương trao đổi ánh mắt cho nhau, đem văn kiện gói lại, mím môi nói: "Nếu cậu đã đưa cho tôi, vậy tôi sẽ giữ nó trước."
"Không thành vấn đề!" Thấy mẹ Vương đã đồng ý tiếp nhận, tảng đá lớn trong lòng Tiêu Chiến cũng buông xuống một nửa, nói: "Mấy năm nay đi làm con cũng tích cóp được một ít tiền, chờ cuối năm phát thưởng sẽ lấy ra, mua một căn nhà cho con cùng Nhất Bác."
"Thật sao!?" Sự chú ý của Vương Nhất Bác thành công bị ngôi nhà lấy đi. Chỉ nghĩ đến việc cậu và Tiêu Chiến sẽ sớm có một ngôi nhà thực sự, Vương Nhất Bác quả thực hạnh phúc đến mức suýt nữa thiếu dưỡng khí, đôi mắt cún con long lánh sáng rực dán chặt vào Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cầm chiếc ly bằng cả hai tay, trịnh trọng hứa với ba mẹ Vương: "Chú, dì, con hứa, cả đời này con sẽ cố gắng hết sức, chăm sóc Nhất Bác thật tốt, mang đến cho cậu ấy một mái nhà ấm áp."
Vương Nhất Bác cũng kích động, "vù" một tiếng đứng lên: "Ba, mẹ, con biết rất rõ, cả đời này con chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Chiến, cũng chỉ có cuộc sống ở bên cạnh anh ấy mới có ý nghĩa."
Nói đến đây, ba Vương mẹ Vương cũng không còn lời nào để nói. Trứng chọi đá, con trai dù sao cũng đã là người trưởng thành tự lập, cha mẹ còn có thể ngăn cản được sao?
Nhìn thấy trên ngón áp út của hai người đều đeo nhẫn giống nhau, ba mẹ Vương cũng chỉ thở dài nặng nề, cầm lấy ly rượu trên mặt bàn, chạm vào ly của Tiêu Chiến.
Hai tiếng kêu thanh thuý vang lên, tượng trưng cho sự chấp nhận và thoả hiệp, dù có cay đắng đến đâu, cũng cùng rượu mạnh nuốt vào trong bụng, để cho thời gian từ từ tiêu hoá hết.
Sau đó, bầu không khí trở nên ấm áp hơn nhiều. Tửu lượng của Tiêu Chiến không được tốt, vì để ông nội vui vẻ nên uống đến chuếnh choáng, mẹ Vương đã chuẩn bị cho anh một phòng dành cho khách, để họ nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai mới rời đi.
Vương Nhất Bác cảm thấy thật thừa thãi, rõ ràng Tiêu Chiến nên ở trong phòng của mình mới đúng. Nhưng dưới sự giám sát của mẹ Vương, cậu chỉ có thể đặt Tiêu Chiến lên giường trong phòng dành cho khách.
"Để Tiểu Tiêu ngủ ngon, con cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ồ...." Tròng mắt của Vương Nhất Bác xoay chuyển, quyết định không đối đầu trực tiếp với mẹ mình, sau khi sửa sang lại chăn cho Tiêu Chiến xong liền thành thật đi lên lầu.
Chờ cho đến khi tất cả mọi người trở về phòng, không còn động tĩnh gì nữa, Vương Nhất Bác mới rón ra rón rén xuống lầu, lẻn vào phòng dành cho khách, cười xấu xa khoá trái cửa lại.
"Bảo bảo, em tới rồi!"
Tiêu Chiến vừa cố chống đỡ đi tắm rửa, mới nằm xuống giường, đột nhiên chăn bị vạch ra, một con chó lớn hình người nhào lên giường, kéo cằm anh lại hôn tới tấp.
Trong bữa tối, những lời Tiêu Chiến nói với cha mẹ đều được Vương Nhất Bác nghe vào trong tai, lồng ngực tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, nếu không được hôn Tiêu Chiến, cậu thật sự sẽ bị nghẹn mà chết.
"Ưm... Nhất Bác...."
Sau khi uống rượu, Tiêu Chiến luôn đặc biệt nhu thuận. Anh ngoan ngoãn hé miệng, để mặc cho đối phương lấy đi bất cứ thứ gì họ muốn.
Hôn một hồi lâu, Vương Nhất Bác cọ cọ vào chóp mũi Tiêu Chiến, không quên chính sự hỏi: "Bảo bảo, túi văn kiện anh đưa cho mẹ em có cái gì vậy?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu cười: "Anh viết giấy cam đoan nha!"
"Một chồng dầy như vậy, là viết cái gì?"
"Viết.... Anh yêu Vương Nhất Bác, yêu Vương Nhất Bác nhất, chỉ yêu Vương Nhất Bác." Anh vòng tay ôm lấy cổ bạn nhỏ, hơi thở quanh quẩn quanh cánh mũi khi anh nói, "Anh đã viết một vạn lần, vì vậy nó rất dày."
Tiêu Chiến khép hờ mắt, hai má phồng lên, sóng mắt lưu chuyển, lông mi khẽ động, từng hành động nhỏ đều cào nhẹ vào đầu quả tim cậu.
Lồng ngực Vương Nhất Bác đập thình thịch, bàn tay không nhịn được thò vào trong quần áo Tiêu Chiến, dùng đầu ngón tay xoa nắn đầu vú: "Bảo bảo... nhà em cách âm rất tốt."
Trong phòng ngủ chính trên lầu hai, trước khi đi ngủ, mẹ Vương lấy văn kiện Tiêu Chiến đưa cho bà ra, thở dài cảm thán.
"Thực ra, Tiểu Tiêu lớn lên tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công, tính cách lại tốt. Nếu Nhất Bác là con gái, tôi rất muốn có một người con rể như vậy."
Ba Vương dựa vào đầu giường đọc sách: "Quên đi, con trai đã quyết tâm rồi, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở cho nó vui vẻ đi."
"Aiz...." Mẹ Vương âu sầu, "Trong nhà chỉ cưới một cô con dâu, làm gì có kinh nghiệm gả con trai."
"Nếu không, em đến thảo luận với Nhất Bác một chút, gia đình chúng ta sẽ trả tiền đặt cọc mua nhà, không thể để Tiểu Tiêu bỏ tiền ra một mình được."
"Cũng đúng." Mẹ Vương thấy thời gian cũng không muộn quá, quyết định đến tìm con trai để nói chuyện.
Phòng ngủ của nhà họ Vương đều ở lầu hai, phòng của Vương Nhất Bác lại nằm ở đầu cầu thang, tuy rằng cậu ít khi trở về sau khi đi làm, nhưng mẹ Vương vẫn luôn giữ gìn phòng con trai cẩn thận.
Qua khe cửa, bà thấy trong phòng còn sáng đèn, nhưng gõ mấy lần lại không có ai ra mở cửa.
"Nhất Bác?" Mẹ Vương thử xoay tay nắm cửa, nhưng cửa không khoá, đi vào thì phát hiện trong phòng không có người.
"...."Dùng ngón chân cũng có thể đoán ra con trai đã đi đâu.
Mẹ Vương nhẹ nhàng đi xuống lầu, chậm rãi đi đến phòng dành cho khách mà Tiêu Chiến ở.
Trong bóng đêm yên tĩnh, phía sau cánh cửa truyền đến tiết tấu đặc biệt rõ ràng.
Mẹ Vương dù sao cũng là người từng trải, vừa nghe đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt mũi lập tức nóng bừng.
Bà nghe thấy tiếng nức nở: "Nhất Bác... Không được, không được, tha cho anh...."
Một người khác thở hồng hộc: "Mau nói xem, lão công của anh có lợi hại không?"
"Ô ô...."
"Nói hay không?"
"A...!" Người nọ dường như bị khi dễ tàn nhẫn, nức nở nói, "Lão công thật lợi hại, thao chết anh đi....."
Mẹ Vương sững sờ. Từ trước đến giờ, bà đều cho rằng Tiêu Chiến là "ông chú" ăn mất cải trắng nhà mình, không ngờ con trai mình mới là con heo kia!?
Bà loạng choạng trở về phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng, vẻ mặt vừa hoang mang vừa bối rối.
Ba Vương lấy làm lạ hỏi: "Em làm sao vậy?"
Mẹ Vương im lặng một lúc, ngơ ngác nói với chồng: "Mẹ anh mất sớm, nhưng từ khi gả vào nhà anh, mẹ đã đối xử với em rất tốt, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu."
"Sao vậy?" Ba Vương không hiểu, cũng không rõ tại sao vợ mình lại đột nhiên nhắc tới mẹ chồng.
"Em đã thề trong lòng, sẽ đối xử tốt với con dâu như mẹ của anh...."
Mẹ Vương nghĩ đi nghĩ lại, dùng vân tay mở két sắt trong phòng ngủ, tìm một quyển chứng nhận bất động sản, cắn răng nói: "Hay là, chúng ta đem căn hộ này sang tên cho Nhất Bác nhỉ?"
Bất động sản đứng tên Vương gia không nhiều lắm, ngoại trừ biệt thự này, cũng chỉ có một căn hộ lớn mua ở khu Tây Thành nhiều năm trước.
Ba Vương nheo mắt nhìn bà: "Em nghiêm túc đấy chứ?"
"Biệt thự này sớm muộn gì cũng để lại cho Mẫn Hành, chúng ta không thể ưu ái người này hơn người kia được." Mẹ Vương ám chỉ, "Hơn nữa, căn hộ này vốn định để dành cho Nhất Bác cưới vợ."
"Ồ." Ba Vương lật trang sách, thản nhiên nói: "Dù sao thì tuỳ em, toàn bộ tài chính trong nhà đều do em quyết định."
Mẹ Vương nắm chặt quyển sổ chứng nhận bất động sản, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba Vương thấy vợ để ý như vậy, liền hỏi: "Bây giờ em định cầm sang đưa cho nó à?"
"A? Không không không!" Mẹ Vương liên tục xua tay, ôm ngực, thần bí nói, "Ngày mai nói sau đi, ngủ đã, ngủ đã."
Tiêu Chiến đúng là uống hơi nhiều, lại bị Vương Nhất Bác lăn đi lộn lại, ngày hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Anh nhanh chóng đứng dậy rửa mặt thay quần áo, mở cửa phòng ra, vừa lúc nhìn thấy mẹ Vương và Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Vương Nhất Bác đang xem văn kiện mà hôm qua anh đã giao cho mẹ Vương. Mỗi lần đọc xong một tờ, đôi mắt cậu lại mở to một chút.
"Ôi...." Tiêu Chiến vừa mới kêu một tiếng, ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác đã bắn tới, ghim đến mức anh không thể động đậy được.
Không xong rồi.... Tiêu Chiến cảm nhận được nguy cơ bị ăn thịt, theo bản năng đỡ lấy phần eo đau nhức của mình, thầm nghĩ, a.... may mắn là ngày mai không cần phải đi làm.
=========
Mao huyết vượng: là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên. Mao Huyết Vượng không chỉ phổ biến ở Trùng Khánh và Tứ Xuyên, mà còn phổ biến trên khắp đất nước, được nhiều người trên khắp đất nước yêu thích. Mao huyết vượng thường sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính, vị cay cay. Món ăn này đã trở thành món ăn đặc sản kinh điển ở Trùng Khánh và được Hiệp hội ẩm thực Trung quốc chọn là một trong mười món ăn cổ điển hàng đầu ở Trùng Khánh.
Lạt tử kê (Gà cay): là món đặc sản mà người Trùng Khánh rất thích ăn. Ức gà rửa sạch, thái miếng, thêm gia vị vào ướp, chiên, cuối cùng thêm gia vị vào và xào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip