25

Nơi lấy cảnh của “Nhân thế” ở Hoành Điếm không nhiều lắm, sau khi quay chụp ở đó đủ các cảnh cần thiết, toàn bộ đoàn phim chuẩn bị chuyển đến Quý Châu, cắm rễ ở một huyện nhỏ tại Quý Châu để quay chụp những cảnh còn lại.

Vương Nhất Bác những năm này quay không ít cảnh diễn lớn có nhỏ có, nhưng giống như ông trời cũng không muốn khiến cậu tức cảnh sinh tình, vẫn chưa từng trở về Quý Châu.

Vương Nhất Bác ngồi nghiêng đầu nhìn về phía người cậu yêu đang ngủ trên vai mình, một tia sáng rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, lông mày hơi nhăn lại càng làm cho Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười. Nhưng cậu không cho phép hoàng hôn ngoài cửa sổ tham lam muốn hôn người mình yêu, ngược lại còn đưa tay lên chắn sáng cho anh.

Anh xem, em chính là ấu trĩ như vậy, muốn chiếm hữu tất cả của anh, không ai được phép thèm muốn.

Người trên vai cậu có dấu hiệu bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ cậu xoa nhẹ. Đây là thói quen của Tiêu Chiến, anh luôn thích lười nhác và bám chặt lấy Vương Nhất Bác lúc còn buồn ngủ.

Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay anh, đặt lên tóc anh một nụ hôn nhẹ.

“Tỉnh rồi?”

“Ưm… Anh ngủ bao lâu rồi, vẫn chưa hạ cánh sao?”

Tiêu Chiến duỗi người ngồi thẳng lại. Tối hôm qua Vương Nhất Bác quay xong trời đã khuya, cậu có nói gì Tiêu Chiến cũng không chịu đi ngủ trước, vừa vẽ vừa sắp xếp các bản thảo thiết kế chờ cậu. Kết quả đoàn phim bên kia lại có vấn đề, quay đến tận tờ mờ sáng mới xong. Tiêu Chiến cũng không biết bò ra bàn ngủ quên từ lúc nào, lúc tỉnh lại còn lơ mơ đến hốt hoảng.

Mấy ngày này thật là bị Vương Nhất Bác chăm như con. Vốn dĩ anh thức đêm hay mất ngủ trước nay cũng không có trạng thái kém như vậy, thế mà giờ chỉ mới thức đến đêm thứ hai, Tiêu Chiến liền cảm thấy cả ngày đều không đánh thức nổi tinh thần của mình.

Máy bay phát thanh thông báo sắp hạ cánh, lúc này anh lại cảm thấy có chút cảm giác deja vu. Hình như nhiều năm trước bọn họ cũng là như vậy, cùng ngồi trên máy bay đến Quý Châu, đi quay chụp bộ phim lần đầu tiên bọn họ cùng nhau làm song nam chủ.

Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến và xoa đầu ngón tay mình lên mu bàn tay Tiêu Chiến. Nhìn anh và nắm tay lại, ngay lúc đó Vương Nhất Bác nhận ra rằng không phải là cậu không thể quay lại đó, chỉ là cậu vẫn luôn chờ, chờ được người kia, sau đó mang theo anh, cùng nhau quay về.

Máy bay bắt đầu hạ cánh, Tiêu Chiến nhớ đến năm đó, vỗ vỗ tay Vương Nhất Bác nói:

“Ấy, em còn nhớ không, năm ấy, cũng là lúc máy bay hạ cánh, anh nói chúng ta đợi chút nữa tách ra đi về khách sạn rồi gặp lại. Em không chịu, còn giận anh, một hai phải cùng nhau đi, còn cầm đồ ăn vặt trên tay uy hiếp anh.”

Vương Nhất Bác sao có thể không nhớ. Những gì trải qua cùng Tiêu Chiến, cậu từng chút từng chút đều lưu luyến nhớ rõ.

“Em nhớ. Em còn nhớ rõ em xuống đi cách anh phía sau vài bước, anh còn thường quay đầu lại tìm em, sau đó, lúc lấy hành lý lại không thèm chờ em, hại em nhìn đông nhìn tây tìm anh một hồi.”

“Em còn đòi chờ, chỗ đó đông fan như vậy. Anh lấy hành lý xong trước cũng không thể đứng ngốc ra đó chờ em, chỉ có thể lên xe trước rồi chờ.”

Lúc đó, bọn họ cho dù ở trước bao nhiêu cặp mắt thế gian cũng thật cẩn trọng yêu lấy đối phương.

“Oa, thật không ngờ chúng ta lại có thể cùng nhau quay về Quý Châu sau nhiều năm như vậy. Đáng tiếc, nơi ghi hình không phải là chỗ năm đó chúng ta đóng phim.”

Vương Nhất Bác cười nói:

“Không quan trọng. Lúc nghỉ ngơi em sẽ đưa anh đi đến đó, đi xem thác nước, đi ăn mấy món anh thích.”

Máy bay hạ cánh bắt đầu chậm rãi trượt trên đường băng, Tiêu Chiến nghiêng qua vai Vương Nhất Bác, dùng hai tay chơi đùa ngón tay cậu, "Anh đồng ý nha."

Lúc bọn họ đến khách sạn cũng đã rất muộn, trấn nhỏ này về đêm rất yên tĩnh, trên đường chỉ còn lại mấy cửa hàng chưa đóng cửa, chỉ còn lại có hàng đèn đường. Nó rất phù hợp với không khí trong phim, sự cô đơn và lạnh lẽo của một con người ở một thành phố xa lạ, sự tuyệt vọng và hoang vắng sau khi thoát khỏi sự tra tấn thì lại nhận lãnh tuyệt vọng thê lương.

Những cảnh quay tiếp theo của Vương Nhất Bác đều là những cảnh tình cảm, ở thị trấn nhỏ này, cậu phải sống trọn vẹn với tư cách là Từ Trường Hải.

Dự báo thời tiết nói rằng ngày mai trời sẽ mưa, vì vậy Thẩm đạo quyết định quay cảnh Từ Trường Hải trốn khỏi nhà tù vào ngày mai, điều đó có nghĩa là Vương Nhất Bác sẽ phải dầm mình trong cơn mưa tầm tã. Cơn mưa cuộc đời cũng là cơn mưa mà hắn dùng để gột rửa hoàn toàn quá khứ, chuẩn bị thay đổi cuộc đời và bắt đầu lại.

Khi cảnh quay chính thức bắt đầu, trời mưa to hơn dự kiến, gió thổi dữ dội, Vương Nhất Bác đang đứng dưới mưa chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, nước mưa rơi xuống mặt và cơ thể theo gió quật nghiêng ngả.

Lạnh đến mức cậu thậm chí cảm thấy gần như không đứng lên được, rõ ràng đây không phải là mùa lạnh, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy còn lạnh hơn cả mưa đông.

Cậu nghĩ, có lẽ vì tim đã lạnh đi. Trái tim của Từ Trường Hải quá lạnh.

Cảnh này mất hơn 20 phút để quay, trong suốt quá trình này, đạo diễn không hề ngắt lời hay hướng dẫn. Điều ông cần là phản xạ nhập vai của chính Vương Nhất Bác và sự hiểu biết của bản thân cậu về cảnh quay, sau đó ông chỉ cần di chuyển từ các vị trí khác nhau để tìm thứ mình muốn trên máy ảnh.

Thẩm Dục Thần luôn tin rằng một diễn viên giỏi không cần đạo diễn phải nói quá nhiều, và theo ý kiến ​​của ông ấy, Vương Nhất Bác là một diễn viên như vậy. Khi đóng phim với một diễn viên như vậy, điều ông cần là chỉ là nói: "Diễn!”

Vương Nhất Bác choàng nhiều lớp khăn tắm, bước nhanh đến bên cạnh đạo diễn xem cảnh quay trên màn hình, muốn biết cách diễn của mình như thế nào, lại sợ trời sắp tạnh mưa.

"Đạo diễn, chúng ta quay lại một lần nữa được không ạ?"

Vương Nhất Bác cảm thấy rằng cậu vẫn có thể diễn xuất tốt hơn một chút.

Thẩm đạo gật đầu đồng ý với yêu cầu của cậu, và chỉ bảo máy móc chuẩn bị sẵn sàng, Vương Nhất Bác lại bước vào cơn mưa tầm tã.

Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ phòng khách sạn nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Tiêu Chiến biết hôm nay Vương Nhất Bác sẽ quay cảnh mưa, vốn dĩ muốn đi theo cậu đến phim trường, nhưng trên phim trường có quá nhiều người nên anh không thích hợp xuất hiện ở đó. Anh ấy chỉ đơn giản là không nói với Vương Nhất Bác về ý muốn của mình, anh biết nếu anh nói, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đưa anh đến đó.

Nhưng Tiểu Du đã gửi WeChat để nói với anh rằng Vương Nhất Bác đã mất ít nhất 40 phút để quay cảnh này.

Tiêu Chiến trực tiếp hiểu điều này: Vương Nhất Bác đã ở trong mưa hơn 40 phút rồi.

Mưa ngoài cửa sổ cũng không có ý tạnh, Tiêu Chiến vừa nghĩ tới liền muốn đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, khi đạo diễn hô cắt, liền có thể đi đến, dùng khăn tắm quấn chặt lấy cậu trong tay, thúc giục cậu nhanh chóng thay quần áo rồi để cho cậu uống một cốc nước nóng lớn, sau đó còn phải cho cậu uống một ít thuốc cảm để phòng ngừa.

Tiêu Chiến thực sự không muốn nhìn thấy Vương Nhất Bác ốm yếu và khó chịu.

Nhưng anh không thể đi, Tiêu Chiến biết điều gì sẽ xảy ra khi hai cái tên "Tiêu Chiến" và "Vương Nhất Bác" xuất hiện cùng nhau. Dù sau bao nhiêu năm, năm từ này cùng nhau vẫn sẽ gây oanh động. Hơn nữa, Tiêu Chiến bây giờ không chỉ là "Tiêu Chiến", anh còn là người đứng sau Estate.

Tiếng cửa đột nhiên vang lên, Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh gần như chạy tới, đưa tay đặt lên trán Vương Nhất Bác, sờ trên mặt và thân thể của cậu.

"Em có cảm thấy khó chịu không? Sốt không? Lạnh quá. Mau đi tắm nước nóng đi, anh đun một ấm nước cho em, uống thêm, uống hai viên thuốc cảm ... "

Thấy Tiêu Chiến vội vàng, Vương Nhất Bác nắm tay kéo anh vào lòng.

"Em không sao, em không sao, đừng lo lắng. Quay xong em liền đi thay quần áo và lau khô tóc rồi. Bây giờ em đi tắm nước ấm, sau đó sẽ uống thuốc, có được không?”

Vương Nhất Bác hiểu được sự lo lắng của Tiêu Chiến, ngày xưa cậu cũng từng phát bệnh ở Quý Châu, bộ dạng cậu ốm và truyền dịch thực sự khiến Tiêu Chiến sợ hãi, từ đó Tiêu Chiến đặc biệt sợ Vương Nhất Bác bị bệnh, dù chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ.

Cũng kể từ lúc đó, Vương Nhất Bác cố gắng hết sức không để bản thân mắc bệnh, nhất là những năm hai người xa nhau, cậu biết Tiêu Chiến có thể đọc được tin tức của cậu trên mạng nên bắt đầu học cách chăm sóc cho tốt bản thân, chỉ vì không muốn để Tiêu Chiến lo lắng.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm từ từ xoa dịu sự lo lắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như thực sự chăm sóc bản thân rất tốt, bởi vì cái ôm vừa rồi rất ấm áp.

Ấm nước đang bốc khói nghi ngút, Vương Nhất Bác từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng ngây người nhìn cái ấm, cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm quanh Tiêu Chiến từ phía sau.

"Tắm xong rồi? Em mau uống thuốc, nước nóng đây.”

Tiêu Chiến rót một cốc nước ấm, đã chuẩn bị sẵn hai loại thuốc cảm.

Vương Nhất Bác uống nước và uống thuốc một cách ngoan ngoãn, chỉ có như vậy, Tiêu Chiến mới cảm thấy an tâm.

"Lên giường nằm đi, đừng đứng ở đây cảm lạnh."

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác vào trong chăn bông, bị cậu ranh mãnh tóm lấy làm anh ngã lên người cậu.

"Vào nằm với em."

Tiêu Chiến cởi áo khoác, ngoan ngoãn nằm xuống giường, bị Vương Nhất Bác ôm chặt.

"Bảo bảo, em thực sự không sao, đừng lo lắng."

Cảm nhận được người trong lồng ngực lại dán sát mình them vài phần.

"Em biết anh sợ em bị bệnh nên
đã chăm sóc bản thân rất tốt."

Người trong tay cậu vẫn không nói, sau một lúc lâu im lặng, Vương Nhất Bác nghe thấy một giọng nói bị bóp nghẹt.

"Trước đây, anh nhìn thấy một bức ảnh của em trên mạng. Em dùng nắm đấm tay chằn vào bụng, anh liền biết em nhất định lại đau dạ dày rồi. Lúc đó anh xa em quá không chăm sóc được nên rất lo lắng cho em, lo cho em không lo được cho bản thân, cũng không chịu để cho ai chăm sóc cho mình... "

Vương Nhất Bác cau mày, cậu cẩn thận như vậy, Tiêu Chiến vẫn có thể nhìn ra được.

Cậu vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Chiến, "Không sao đâu, không phải bây giờ anh đang ở bên cạnh em à, không sao đâu."

Cậu nói “không sao đâu” và “đừng lo lắng” vào tai Tiêu Chiến hết lần này đến lần khác. Vương Nhất Bác rất sợ nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Chiến vì cậu mà lo lắng, cho nên chỉ có thể từng câu từng chữ dỗ dành, làm anh yên tâm

Tiêu Chiến khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, người thiếu niên này anh đã yêu thương bấy lâu nay, người này anh đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng, giờ phút này, anh thật sự muốn mãi mãi ở bên cạnh cậu, có thể ngắm nhìn. Bất cứ lúc nào đưa tay ra đều có thể chạm đến cậu, đặt cậu ở trong tầm mắt anh.

Anh nói, "Nhất Bác, anh muốn đi bên cạnh em."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip