35.
6 giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Tiêu Chiến vừa lồm cồm định bò dậy khỏi người Vương Nhất Bác, lập tức đau nhói đến hít hà một hơi. Vương Nhất Bác vươn tay tắt đồng hồ báo thức, nhìn anh ôm hông, bộ dạng nhe răng trợn mắt, không nhịn được cười một tràng:
“Một ngày bận rộn lại đến rồi, làm sao bây giờ ta ơi?”
Tiêu Chiến vin vào tay Vương Nhất Bác, chậm rì rì bò xuống giường, oán giận nói:
“Đã bảo xương cốt anh già rồi không so được với em, em còn ác….”
Anh nhìn quanh quất một vòng, phát hiện ngày hôm qua dép lê cũng bị ném đâu mất rồi.
“Chỗ nào già?” Vương Nhất Bác nói nhây, nhảy xuống giường chân trần vào phòng tắm tìm được hai đôi dép lê, lấy về đặt dưới chân Tiêu Chiến, “Không phải đêm qua…”
“Câm miệng.”
Ông ngoại Tiêu Chiến vừa qua đời đã có chuyên gia kế hoạch phụ trách lễ tang, nhưng chi tiết tang lễ vẫn do Tiêu Chiến tự quyết định. Từ sớm đã có người thân quen, họ hàng đến thăm hỏi, Vương Nhất Bác không tiện lộ diện, chỉ xuống lầu ăn sáng cùng Tiêu Chiến rồi trở lại phòng ngủ.
Đi xuống cầu thang đứng đối diện bàn ăn mới nhìn thấy, ghế chính trống không, bình hoa trên bàn cũng trống không. Vương Nhất Bác đi phía sau Tiêu Chiến, nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của anh khựng lại, sau đó làm bộ như không có việc gì đi đến ghế của mình ngồi xuống, bảo Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh.
Dì giúp việc bưng hai chén cháo tới, Tiêu Chiến hỏi bà:
“Trình Thành đâu?”
“Buổi tối cũng không thấy về, để dì gọi hỏi nó thử xem nhé?”
“Không cần, cứ kệ nó.” Tiêu Chiến quấy cháo trắng sền sệt trong chén, vành muỗng va chạm với chén sứ, phát ra tiếng lanh canh nhỏ, cố tình phạm một lỗi sai không nên có trên bàn ăn.
Vương Nhất Bác không nhúc nhích, nhìn một lúc mới quay đầu gọi người:
“Dì ơi, có thể đưa đồ ăn qua bàn trà không?”
Chiếc bàn ăn bằng gỗ nguyên khối qua một đêm đã trống hơn nửa, nhưng thức ăn trên bàn vẫn tràn đầy. Tiêu Chiến bưng chén lên, lại không cách nào động nổi muỗng. Vui thích đêm qua cũng chỉ là ngắn ngủi được thả lỏng, chờ đến khi trời sáng, cửa phòng ngủ đóng lại, người đã rời đi vẫn không thể quay về, thậm chí cảm giác mất mát càng thêm rõ rệt.
Tiêu Chiến buông muỗng trên tay xuống, nói không cần, anh đi gọi điện thoại chút, lát nữa lại ăn.
Buổi sáng còn chưa tới 7 giờ, làm gì có cuộc gọi nào cấp thiết lúc này. Vương Nhất Bác không ngăn cản, nhìn anh quay về phòng ngủ đóng cửa lại, cũng đứng lên giúp dì thu dọn bàn ăn sạch sẽ. Sau đó hỏi dì giúp việc một ít chà bông hoặc gì đó có thể ăn cùng cháo trắng. Cuối cùng, tìm được một hộp cá tùng khô, Vương Nhất Bác nếm một đũa, cảm thấy hương vị không tệ, liền múc hai muỗng cho vào cháo, bưng chén lên lầu.
Lúc vào phòng, Tiêu Chiến vừa mới ngắt điện thoại, mím môi nhẹ, thấy Vương Nhất Bác ôm chén, biểu cảm lo lắng, liền nhoẻn miệng cười:
“Em đoán xem ban nãy ai gọi cho anh?”
“Em trai anh?”
“Tài xế của cậu anh.” Tiêu Chiến không giữ được nụ cười trên mặt nữa, anh ném điện thoại sang một bên, lắc đầu. “Chuyện xảy ra đột ngột, người của cậu anh không ngờ trong tay anh lại nắm nhiều thứ như vậy, bây giờ bọn họ bắt đầu phản ứng lại, đứng vào xếp hàng.”
Tài xế của nhân vật lớn, thoạt nhìn là người không mấy quan trọng, kỳ thật mỗi ngày đưa đi rước về đều do bọn họ phụ trách, việc bọn họ biết được so với Tiêu Chiến có khi còn nhiều hơn. Cũng do cậu của Tiêu Chiến chưa kịp sắp xếp cho hắn, hiện giờ ông ta sợ bản thân bị liên luỵ, vội vã xuất đầu lộ diện đến khai báo, đỡ phải lo lắng sau này.
Tính toán rất chi ly, đáng tiếc là ông ta đi theo chủ nhân tim lạnh gan buốt quá nhiều năm, cho nên căn bản không hiểu về Tiêu Chiến, không nhìn được trong lòng Tiêu Chiến có bao nhiêu không đành lòng. Ông ta bán đứng chủ của mình đến nhẫn tâm.
Ánh mắt Tiêu Chiến trống rỗng, tựa như đã rửa trôi mọi suy nghĩ, lại tựa như đang cố làm ngơ, cho mình chút không gian để thở. Vương Nhất Bác không quấy rầy anh, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Tấm nệm mềm chịu tải trọng hai người, lõm hẳn xuống một bên.
Kim giây miễn cưỡng xoay hai vòng, Tiêu Chiến mới lấy lại tinh thần:
“Anh bảo Lý Nam chọn cho em mấy kịch bản, một hồi tìm thời gian xem thử đi.”
“Ăn cháo trước đã, chuyện khác có Tống Thành, không cần lo lắng.”
Tống Thành từ sau khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chia tay, bắt đầu lo liệu toàn diện tài nguyên của Vương Nhất Bác. Lượng công việc tăng vọt còn chưa tính, thêm nữa là vướng vào khủng hoảng quan hệ công chúng, gần đây thì không giữ được nhiều hợp đồng đã ký kết.
Giới giải trí quá mức thực tế. Những tài liệu hắc mà cậu của Tiêu Chiến tung ra không khó để dẹp bỏ, một thời gian nữa công chúng cũng sẽ quên hết. Nhưng thủ đoạn này không thể nghi ngờ sẽ truyền lại một tín hiệu cho người trong vòng rằng, Vương Nhất Bác đã đắc tội với người không nên đắc tội, đối phương đã chỉnh đốn cậu. Chỉ vậy thôi đã khó mà bảo toàn được các đối tác của Vương Nhất Bác duy trì quan hệ với cậu.
Tiêu Chiến biết rõ điểm này, cho nên mới vội vã tìm cách chống lưng cho cậu, bảo Lý Nam ra mặt liên hệ kịch bản kế tiếp cho Vương Nhất Bác, cũng là ngầm chứng tỏ sự thay đổi quyền lực diễn ra ở nhà họ Tiêu, đồng thời cho thấy sau lưng Vương Nhất Bác vẫn là anh, không có gì thay đổi.
“Cháo nguội bây giờ”, Vương Nhất Bác nhướn mày, “Em đút anh nhé?”
Thấy cậu không để tâm mấy đến lời mình, Tiêu Chiến có chút sốt ruột:
“Em nghe lời, đừng có chậm trễ…” Nhìn Vương Nhất Bác ngưng động tác, Tiêu Chiến đột nhiên ý thức được mình đang nói gì, “Anh không có ý gì khác….”
Nguyên bản sự việc không phải từng như vậy sao, bởi vì anh quá bảo hộ, mới khiến Vương Nhất Bác gấp gáp tự mình đi thử vai, muốn thoát khỏi khống chế của anh, hết lần này đến lần khác tự nỗ lực. Tiêu Chiến vẫn luôn để tâm để không phạm vào nữa, không nghĩ tới vẫn sơ sẩy, bước lại đường xưa.
“Em biết” Vương Nhất Bác múc muỗng cháo, thử độ ấm rồi đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, “Em sẽ xem kịch bản.”
Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay đang đưa lên của cậu:
“Em không đọc cũng không sao…”
Vương Nhất Bác không nói gì, nhướn mày ý bảo anh ăn trước đã.
Cá khô giòn hơn chà bông nhiều, ăn chung với cháo rất thơm ngon. Tiêu Chiến cứ vậy há miệng ăn hơn nửa chén trên tay Vương Nhất Bác mới lắc đầu nói no rồi, lại lần nữa nhắc lại đề tài ban nãy:
“Không phải muốn em nhất định phải chọn một cái để diễn, chỉ là cho em thêm mấy lựa chọn, vẫn là tuỳ vào em thích kịch bản như thế nào.”
Vương Nhất Bác nghe anh càng nói càng chật vật tìm từ thoả hiệp, trong lòng rầu rĩ. Đối với Tiêu Chiến mà nói, cảm xúc của bản thân luôn được anh xếp cuối cùng, lâu dần thành quen, sau khi chia tay quay lại, càng gia tăng hơn nữa. Chia tay hay ở bên nhau, dường như Tiêu Chiến là người nắm quyền quyết định, nhưng chung quy lại đều ảnh hưởng nặng nề đến bọn họ.
Vương Nhất Bác nghĩ không ra nên nói chuyện tiếp như thế nào, đành phải buông chén muỗng trên tay xuống, nhích lại gần Tiêu Chiến.
Dì giúp việc lúc này ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, nói thư ký của ông ngoại đã đến, quy trình lễ tang còn đợi Tiêu Chiến xác nhận. Nghi thức tang lễ truyền thống Trung Quốc rất rườm rà, lấy bối cảnh gia tộc Tiêu chiến càng phải làm một cách chỉn chu, cuối cùng đặt hết lên vai Tiêu Chiến lo liệu.
Vương Nhất Bác thay anh lên tiếng đáp. Sau đó giành giật từng giây giữa lúc công việc vây lấy anh mà nói:
“Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đã. Anh đừng tạo áp lực cho mình.”
“Được”.
Tiêu Chiến trước khi xuống lầu còn quay lại nhìn Vương Nhất Bác một cái. Vương Nhất Bác chạy qua, ôm lấy anh, hôn hôn mấy cái.
Tiêu Chiến là nghệ sĩ, còn là ảnh đế, thân phận đặc thù, rất nhiều trường hợp không tiện gióng trống khua chiêng lộ diện. Trình Thành trở về để hỗ trợ, hiện giờ hai bọng mắt đã xám xịt, trong một đêm như thêm vài tuổi. Chỉ là dù sao cũng vẫn còn trẻ, không tạo cảm giác già cỗi.
Buổi trưa hôm đó, Vương Nhất Bác liền bị gọi đi.
Truyền thông địa phương nhận được tin tức ông ngoại Tiêu Chiến qua đời, bọn họ cử người ngồi canh liên tục mấy ngày ở trước tiểu khu bên cạnh nhà Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác chỉ sợ hành trình cá nhân của cậu bị lộ, cổng khu biệt thự đã bắt đầu xuất hiện tư sinh, bảo an đuổi cũng không chịu đi.
Vương Nhất Bác sợ mình bị phát hiện, ảnh hưởng đến việc nhà Tiêu Chiến, cả buổi sáng đều ở trong phòng ngủ, ngay cả rèm cũng không kéo ra. Nhưng giữa trưa, di động báo có tin nhắn, phó đạo diễn của bộ phim “Hữu Phỉ” mà cậu từng tham gia nhắn hỏi, có đồng ý tham gia vào một bộ phim truyền hình cải biên từ tiểu thuyết không.
Đây chắc chắn là một tài nguyên được rất nhiều người tranh giành. Tiểu thuyết nguyên tác là một tác phẩm trinh thám vô cùng có tiếng. Nội dung kể về một nam nghệ sĩ đang nổi tiếng, bị cuốn vào một kỳ án giết người. Cảnh sát liệt hắn vào danh sách nghi phạm nên tạm giạm. Sau khi được phóng thích, hắn bị cư dân mạng tẩy chay. Câu chuyện trở nên phức tạp khi hắn tình cờ phát hiện được manh mối trong lúc đang ở tiệc rượu, giúp phá được án. Tình tiết của tiểu thuyết logic, hấp dẫn, từ một sự kiện bạo lực mạng dẫn đến một âm mưu phạm tội lớn đằng sau. Cuốn sách liên tiếp lập được kỷ lục xuất bản.
Cho nên khi tin tức cải biên cuốn tiểu thuyết này được tung ra, lập tức đứng đầu bảng hotsearch. Tất cả các nam diễn viên trong độ tuổi 18 đến 38 đều ghi tên thử vai, ngay cả vai phụ cũng xếp hàng ra tới bãi giữ xe.
Kết quả, đạo diễn lăn lộn tuyển chọn cả một tháng trời, người có kỹ thuật diễn thì lớn tuổi, tuổi phù hợp thì diễn không ra hồn. Khó khăn đến mức nhà sản xuất hói cả đầu. Lúc này, Vương Nhất Bác bị hắc, vô cùng náo nhiệt mà chiếm giữ hotsearch cả tuần liền, thành công khiến đoàn đội chế tác chú ý tới. Minh tinh vừa trải qua bạo hồng, hiện giờ bị hắc. Hình tượng quả thực quá mức phù hợp.
Nhà sản xuất và phó đạo diễn “Hữu Phỉ” là bạn bè cũ, muốn ông giúp hỏi một chút, Vương Nhất Bác có hứng thú tới thử vai không.
Đạo diễn là người Hoa gốc Hà Lan, hiện giờ đang casting ở Bắc Kinh, nhưng đã mua vé quay về Châu Âu hôm sau, chỉ còn lại nửa ngày có thể cho Vương Nhất Bác thử sức.
Vương Nhất Bác muốn ở lại cùng Tiêu Chiến, nhưng cơ hội này quả thật khiến cậu ngứa ngáy. Vất vả chịu đựng đến khi Tiêu Chiến quay lại phòng ngủ, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh lại không cách nào nói nên lời.
Thôi vậy, tác phẩm hay không phải chỉ có một mình bộ này, nhưng Tiêu Chiến hiện giờ cần có cậu.
Tiêu Chiến về phòng, cầm thuốc lên nhỏ mắt, nhỏ xong liền bảo với cậu chiều nay anh phải đến trực ở linh đường, Vương Nhất Bác cứ ngủ một giấc rồi chờ anh về. Vương Nhất Bác gật đầu, suy nghĩ nếu lúc này tranh thủ bay đến Bắc Kinh, thử vai xong lại bay về, cố gắng thì có thể kịp lúc Tiêu Chiến xong việc.
Không chờ cậu suy tính xong, Tiêu Chiến đã đưa giao diện “Đang trong cuộc gọi” ra trước mặt cậu:
“Tống Thành hỏi em chiều nay có thể đi thử vai không?”
Vương Nhất Bác cầm điện thoại, trong lòng mắng đến chết cái tên miệng như cái loa phường kia.
Tiêu Chiến đưa điện thoại sang cho cậu:
“Đi mau đi, anh bảo cậu ta đặt vé máy bay cho em rồi.”
Vương Nhất Bác vừa cầm máy, Tống Thành liền xổ một tràng:
“Đạo diễn Triệu làm việc rất nghiêm! Tình huống gấp gáp, ông ấy cũng chủ động nhắn tin cho cả cậu lẫn anh. Anh gật đầu cái rụp rồi, nói ông ấy yên tâm, Nhất Bác không thành vấn đề. Kết quả ổng bảo cậu muốn suy nghĩ đã. Nghĩ cái mịe gì vậy? Điên à? Đó là “Sương mù” đấy!!! Dự án siêu siêu siêu đỉnh cấp! Mất đi cơ hội này đối với cậu có chỗ nào tốt hả!”
“Nhà anh ấy đang có chuyện…”
“Tỉnh! Tỉnh tỉnh! Tỉnh giùm cái đi ông cố nội! Tiêu lão sư mà biết cậu vì anh ấy lại từ bỏ kịch bản tốt như vậy, tôi coi coi ảnh cảm động hay là tự trách? Đều là người trưởng thành rồi… đừng có như vậy được không hả?”
========
*Editor: Mình kể mọi người nghe và khoe với mọi người.
Hôm nay mình với Peacetran96 và chị Rainyblue1823 rủ rê nhau đi Hội An. Bọn mình dành một ngày lang thang phố cổ, ăn uống. Sau đó còn thử làm gốm, mua một ít đồ đất nung nho nhỏ.
Đây là hình đi chơi của bọn mình:
Cho Peacetran96 đi nghịch đất.
Bọn mình mua rùa tò he.
Đây là thành quả của Peacetran96, nó tên là "Đậm sự bia đia"- một cái ly kiểu đi tuyên truyền văn hoá bia đia. Thật ra thì xấu ơi là xấu. Cái ô cửa sổ và cái cây kia thật ra là cái quai cầm của ly, bị nó hậu đậu làm gãy, sau đó sửa thành như kia.
Đây là mình đang cố gắng làm cho hơn con kia.
Và đây là thành quả của mình. =)) Đẹp hơn đúng khum? Đúng ạ.
Cảm ơn các bạn đã chịu khó ngồi coi mình lảm nhảm tới đây.
Xie xie
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip