một.

Người người đều nói ba mươi là tuổi của chín chắn và trưởng thành. Thế nhưng Vương Nhất Bác vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của mình lại bất ngờ mang về cho ba mẹ một kinh hỉ khổng lồ. Anh ôm một đứa nhỏ vừa mới đầy tháng quay trở về nhà.

Nhóc con ngoan ngoãn nằm trong vòng tay to lớn của papa, miệng nhỏ khẽ phun bong bóng, quả thực không thể nghi ngờ là con cưng của Vương Nhất Bác! Mẹ anh khẽ lấy từ trong ngăn tủ ra bức ảnh chụp cũ kỹ của con trai khi còn nhỏ để đem so sánh. Trừ bỏ đôi mắt, đứa nhóc này đúng là giống Vương Nhất Bác y như đúc.

"Bé cưng con cũng có rồi. Mấy cái xem mắt vớ vẩn dẹp đi được chưa?" Vương Nhất Bác nhẹ nhàng mang đứa nhỏ chuyển sang lòng mẹ mình, bản thân thì quay đi pha chút sữa ấm cho nhóc con.

"Con chỉ vì không chịu đi xem mắt mà dám tùy tiện sinh ra đứa nhóc này?" Ông nội của Vương Nhất Bác tức giận cầm chiếc gậy chống gõ gõ xuống mặt đất tạo thành những tiếng vang lớn vô cùng nặng nề.

"Ít nhất hiện tại cả nhà mình đều vui vẻ, không phải sao?" Vương Nhất Bác ngừng tay, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía của ông.

Vương Nhất Bác về mặt tình cảm có một nhược điểm là khá khiết phích*, vì vậy năm nay đã ba mươi tuổi rồi mà anh vẫn không có được một omega cố định. Tuy rằng bản thân anh cũng không bận tâm là mấy, nhưng ngược lại cả gia đình đều đau đầu sốt ruột vô cùng. Dưới tình thế cấp bách, mọi người đành phải tự ý sắp xếp cho Vương Nhất Bác mấy cuộc gặp mặt mai mối.

Tần suất của những lần xem mắt cũng tăng lên nhanh chóng, từ một tuần một lần trở thành bốn, năm lần một tuần. Dù là bất cứ cuộc gặp nào, mẫu hậu đại nhân của anh cũng lo lắng mà phải đích thân xuất quân ra trận để quản lý đứa con trai ngang ngược của mình.

Mọi người trong nhà cứ ngỡ anh ngoan ngoãn đặt đâu ngồi đó, thì ra trước mặt Vương Nhất Bác yên ổn an phận theo mẹ đi xem mắt, còn sau lưng lại lén lút tự mình sản xuất ra đứa nhỏ đáng yêu này.

"Mẹ... của nó là người như thế nào?" Dù gì ván đã sớm đóng thuyền, Vương Nhất Bác cũng chẳng lo sợ lỡ đâu người trong nhà không chịu tin anh, vì không phải đứa cháu nhỏ dễ thương đang xuất hiện sờ sờ trước mắt họ đây sao?

"Cũng là một papa." Vương Nhất Bác đón bé con trở lại vòng tay của mình, bình tĩnh mở miệng thẳng thắn cùng mọi người nói chuyện, "Tốt nghiệp học viện Mỹ thuật Quốc gia, một mét tám mươi ba, chỉ số IQ và EQ đều vô cùng cao, chưa từng yêu đương hay kết hôn, không bị đánh dấu, không có tiền sử chuyện sinh đẻ, hệ thống cho ra tổng hợp là 98 điểm."

"Làm sao có chuyện nam nhân tốt như thế lại đi đẻ thuê chứ?" Mẹ Vương Nhất Bác xót xa nhìn đứa cháu nhỏ của mình, không cầm lòng được mà khẽ lẩm bẩm mấy câu trong miệng.

Ừm, rốt cuộc tại sao một học viên ưu tú vừa mới tốt nghiệp một học viện lớn như thế lại chịu đồng ý đẻ thuê nhỉ? Vương Nhất Bác quả thực trong thâm tâm cũng có chút tò mò, nhưng rồi cũng sớm gạt nó sang một bên. Nếu người ta đã không muốn nói, anh cũng không cần biết làm gì. Mọi chuyện ắt hẳn đều có lý do của nó thôi!

Cooper là tên của cục cưng tiểu bảo bối. Từ nhỏ, nhóc con đã vô cùng ngoan ngoãn biết điều, luôn luôn tận tâm chăm sóc tốt cho người papa đơn thân của mình. Giỏi giang thật sự! Mọi ngày cuộc sống xoay quanh Cooper cũng chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, dễ thương như một bé heo nhỏ vậy. Nhóc và papa của mình hồi nhỏ quả thực giống nhau y như đúc, vừa mập mạp lại còn trắng trẻo, đến cả bà nội cũng thích thú mà gọi nhóc một tiếng heo con.

Có bé yêu Cooper rồi, ông bà và cha mẹ Vương Nhất Bác cũng chẳng thèm quản đến chuyện tình cảm của anh nữa. Ngày ngày họ chỉ lo ngậm kẹo đùa cháu thôi, như vậy cả nhà còn không phải sung sướng vô cùng sao?

Nhưng năm ấy, khi Cooper vừa tròn hai tuổi, bé con lại bất ngờ mang tới cho gia đình một trận sóng gió to lớn và nặng nề.

Vương Nhất Bác còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Khi ấy anh còn đang ở trong phòng họp bàn luận về dự án mới, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ cô giáo của Cooper, nói con có chút sốt nhẹ. Anh vội vàng kết thúc cuộc hội nghị, nhanh chóng tới trường đón nhóc về nhà, mời bác sĩ đến kiểm tra. Cả gia đình ban đầu đều cho rằng Cooper chỉ mắc sốt giao mùa, hoàn toàn không có gì nghiêm trọng cả.

Nhưng rồi ba ngày đã trôi qua. Dù là dùng bất cứ thứ thuốc gì, nhiệt độ cơ thể của con cũng không chịu hạ xuống, thậm chí còn ngày càng tăng thêm cao. Không chỉ dừng lại ở đó, Cooper còn bất ngờ bị chảy máu mũi khi đang ở trong vòng tay êm ấm của papa nữa!

Đến trưa hôm sau, Vương Nhất Bác quyết định đưa Cooper tới bệnh viện kiểm tra. Vì ngày hôm qua, sau khi vị bác sĩ gia đình đem mẫu máu của Cooper đi xét nghiệm, đã trực tiếp gọi điện cho anh yêu cầu mang con đến chọc dò tủy sống**.

Vương Nhất Bác bế con đưa vào phòng xét nghiệm, còn mình thì ở bên ngoài ngồi chờ. Hôm nay tới đây, anh không dám để ba mẹ đi cùng. Anh sợ họ đau đầu sốt ruột, lo lắng không yên. Nhưng thật ra Vương Nhất Bác cũng chẳng khá hơn là mấy. Suốt đêm qua không ngủ, anh hết ở cạnh dỗ con, rồi lại lên mạng tra cứu những tư liệu trong và ngoài nước viết về chọc dò tủy sống. Thâm tâm lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, luôn luôn gắng sức nguyện cầu cho Cooper không phải mắc bệnh bạch cầu như lời chẩn đoán, cầu cho tất thảy những kết quả trước đều là "khám sai".

Cooper được bác sĩ bế vào phòng. Chưa đến năm phút sau, Vương Nhất Bác đã nghe thấy tiếng khóc thét đầy đau đớn của con vọng từ trong ra ngoài.

"Papa... Papa... Papa... Papa" Bé con vừa được bác sĩ bế ra ngoài đã nức nở ôm lấy cổ Vương Nhất Bác mà khóc lớn.

"Ngoan, không đau không đau." Vương Nhất Bác sốt sắng đón lấy Cooper về trong lồng ngực của mình, nhẹ nhàng đặt lên trán con một nụ hôn dỗ dành.

"Bệnh bạch cầu cấp tính." Bác sĩ nhanh chóng đem kết quả xét nghiệm đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác, người nãy giờ vẫn còn ôm ghì Cooper. Mẹ của anh vừa nghe thấy nói đến bệnh bạch cầu liền đã đau đớn mà trụ không nổi, lập tức khổ sở ngã vào trong lòng ba Vương.

"Rốt cuộc... Rốt cuộc phải điều trị thế nào?" Vương Nhất Bác run rẩy cầm lấy tờ giấy báo kết quả từ tay của bác sĩ, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh mới có thể mở miệng hỏi.

"Trước mắt chúng tôi sẽ điều trị duy trì. Trong lúc đó yêu cầu tất cả những người thân của Cooper cùng xét nghiệm. Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ gửi mẫu tủy của Cooper đến phía trung tâm để tìm được mẫu phù hợp sớm nhất có thể." Vị bác sĩ này cũng được coi là bạn tốt của Vương Nhất Bác, hắn là bác sĩ khoa Huyết học. Vốn dĩ trước kia Vương Nhất Bác cũng không hay giao tiếp với người này. Nhưng bây giờ xem ra, Cooper lại phải là người tiếp xúc với hắn trước rồi.

"Mẹ đưa Cooper tới nằm viện trước đi!" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía của ba mẹ, nhỏ giọng nói. Anh biết chứ, nhìn bộ dạng kia của bác sĩ chắc chắn là muốn cùng anh riêng tư nói chuyện một chút rồi.

"Nhất Bác! Vừa nãy có hai bác ở đây, tôi cũng khó mà giải thích việc này với cậu được." Sau khi ba mẹ của Vương Nhất Bác rời đi, vị bác sĩ mới tiến tới gần, đưa tay lên vỗ vỗ lên bả vai của anh "Tôi đã xem hết kết quả kiểm tra sức khỏe của mọi người rồi. Mẫu tủy của mọi người đều hoàn toàn không tương thích với Cooper, chắc chắn là không thể cấy ghép thành công. Vậy nên tôi kiến nghị cậu nên đi tìm người papa kia của cháu đi. Nếu người papa này cũng không thể giúp nữa, ít ra mọi khả năng cứu Cooper lúc đó có thể đặt hết vào đứa con thứ hai mà các người sẽ có."

"Cooper có thể trụ được bao lâu?" Vương Nhất Bác khó khăn mở miệng, hướng nhìn về phía bác sĩ.

"Phát hiện kịp thời. Trong hai năm cháu nó nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!" Bác sĩ không nhanh không chậm, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh Vương Nhất Bác "Tốt nhất cậu nên đi ngay bây giờ đi."

"Được." Vương Nhất Bác gật đầu, vội vã đứng dậy rời đi ngay. Có lẽ chính anh cũng chưa phát hiện toàn thân mình đang run rẩy sợ hãi đến nhường nào.

"Mẹ." Vương Nhất Bác cùng bác sĩ nói chuyện xong liền nhanh chóng trở lại phòng bệnh của Cooper. Bé con lăn lộn mệt mỏi cả buổi sáng, bây giờ đã ngoan ngoãn nằm im trong lòng ông nội mà ngủ rồi.

"Yêu cầu cấy ghép, chúng ta... chúng ta đều không có mẫu tủy tương thích. Bây giờ nhất định phải tìm được người papa kia của Cooper." Vương Nhất Bác khổ sở nói xong câu cuối cùng, anh khẽ đánh mắt nhìn về phía của ba Vương.

"Để ba giúp con." Ba Vương ôm Cooper ngoan ngoãn nằm trong tay, gật đầu cho Vương Nhất Bác một lời hứa hẹn.

Trung tâm hỗ trợ sinh con hộ có một quy tắc, đó là không được phép dùng bất kỳ lí do nào và dưới bất kỳ hình thức nào báo thân phận của hai bên cho nhau. Vậy nên Vương Nhất Bác muốn tìm thấy daddy của Cooper cũng chỉ có một cách hiệu quả duy nhất, chính là thu mua thông tin.

Thế nhưng việc thu mua cũng không hề nhanh chóng thuận lợi. Đủ việc lằng nhằng xảy ra, kéo dài mãi suốt tận hai tháng mới xong. Trung tâm hỗ trợ mà Vương Nhất Bác nhờ cậy lần trước, nay cũng đã sớm trở thành một chi nhánh con dưới quyền cai quản của tập đoàn Vương thị.

"Lúc trước là bà giúp đỡ, chăm sóc cậu ấy bảy tháng đúng không?" Vương Nhất Bác đã tìm thấy hồ sơ của người giúp anh đẻ thuê, là một chàng trai có tên Tiêu Chiến. Anh cũng đã tìm được người bảo mẫu trực tiếp phụ trách việc săn sóc cho Tiêu Chiến trong suốt thời gian mang thai và làm việc tại tổ chức.

"Haiz, cậu nhóc đó đúng là mệnh khổ mà! Chỉ vừa mới tốt nghiệp, mà cha mẹ thì lại bệnh tật đau ốm liên miên. Nghe nói cả nhà đất đã bán hết rồi nhưng vẫn không có đủ tiền chi trả thuốc thang chữa trị." Người bảo mẫu nhớ tới Tiêu Chiến, lập tức cũng theo thói quen mà bắt đầu tám một hơi dài "Đúng là vừa tốt nghiệp không lâu, cùng đường lắm mới phải đến nơi này đấy chứ! Cậu ấy tới đăng ký lưu thông tin cũng chưa có lâu. Mỗi ngày đều xung phong làm đủ ba công việc, vậy mà tiền thuốc men cho ba mẹ vẫn kham không nổi."

Vậy ra, tất cả là vì giúp đỡ ba mẹ sao? Vương Nhất Bác yên lặng hồi lâu nhìn vào tập hồ sơ của Tiêu Chiến còn nằm trên tay. Quả thực người này có ngoại hình vô cùng xuất sắc!

"Bé con chỉ vừa mới sinh ra đã bị trung tâm bế đi mất rồi. Cũng thật kỳ lạ, không phải theo lệ thường đứa nhỏ vẫn có thể ở cùng với daddy ngốc một tháng sao?" Người bảo mẫu này là do tổ chức sắp xếp riêng để chăm sóc cậu, đã ở bên cạnh giúp đỡ từ lúc cậu mang thai mười ba tuần cho đến một tháng sau khi sinh "Anh không biết đâu! Khi cậu ấy tỉnh dậy trong phòng hồi sức, biết con của mình bị người khác bế đi liền như phát điên vậy. Không chịu nghỉ ngơi, ngay lập tức liền tìm bác sĩ hỏi con đâu. Cậu ấy còn muốn làm náo loạn cả trung tâm lên ấy chứ."

"Sau này nghe nói ba mẹ cậu ấy cuối cùng cũng khỏi hết bệnh rồi. Ba thay đổi thận, mẹ cũng hóa trị thành công." Nói đến đây, bảo mẫu có chút thổn thức mà lắc đầu "Suốt ngần ấy năm, cậu ấy vẫn luôn giữ liên lạc với tôi, thường xuyên hỏi bé con rốt cuộc đang ở đâu, liệu có thể tìm lại được không... nhưng tôi nào biết được chứ?"

"Cậu ta... vẫn luôn đi tìm con sao?" Vương Nhất Bác đưa tay khẽ chạm đến tấm ảnh của Tiêu Chiến, mở miệng khẽ hỏi.

"Tìm! Suốt bao nhiêu năm vẫn cứ tìm. Ba mẹ của cậu ấy cũng tìm. Từng người trong gia đình đều tìm." Người bảo mẫu vô cùng chắc chắn, dứt khoát gật đầu. Tiêu Chiến vẫn luôn luôn muốn gặp lại đứa nhỏ, thậm chí trong hai năm ngắn ngủi đã đến tổ chức dò hỏi cả bảy, tám lần.

Vương Nhất Bác từ trụ sở của trung tâm quay trở về nhà. Ba Vương và mẹ Vương vẫn đang lo lắng ngồi đợi ở phòng khách, thấy anh vừa về tới liền sốt sắng đứng bật dậy "Tìm thấy rồi sao?"

"Tìm được rồi." Vương Nhất Bác gật gật đầu, đem hồ sơ trong tay đưa tới trước mặt ba mẹ.

"Chà, quả thật đôi mắt giống Cooper y như đúc!" Mẹ Vương vừa nhìn thấy ảnh chụp của Tiêu Chiến, ngay lập tức đã chắc nịch khẳng định đây đúng là daddy của Cooper.

"Cậu ta..." Ba Vương mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại nhanh chóng kìm lại. Ông thực sự đang cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu người cha này của Cooper chấp nhận đi đẻ thuê chỉ vì tiền, vậy không phải sẽ là một sự sỉ nhục lớn với bé con khi gặp mặt sao?

"Ba của cậu ấy lúc trước được chẩn đoán nhiễm trùng đường tiểu, mẹ lại bị ung thư. Là con một trong nhà, vì không có cách nào khác nên mới đành chấp nhận đi đẻ thuê." Vương Nhất Bác cũng không biết rốt cuộc bản thân mình đang bị làm sao nữa. Rõ ràng Tiêu Chiến với anh là một người hoàn toàn xa lạ, vậy mà anh lại muốn vì cậu ta buông chút lời thanh minh giải thích.

"Chà, quả là một người con ngoan. Thế nào, ba mẹ họ đều bình phục cả chứ?"

"Đều khỏi bệnh cả." Vương Nhất Bác gật gật đầu "Tổ chức bên kia nói, suốt bao nhiêu năm nay, cậu ấy vẫn luôn cố gắng tìm lại con."

"Tìm được rồi, vậy sau này hai người cứ từ từ nói chuyện đi." Ba Vương nhẹ nhàng gật đầu, đem hồ sơ trên tay đưa cho Vương Nhất Bác. Xong xuôi, ông cầm tay kéo mẹ Vương cùng đi ra cửa, đến viện thăm Cooper.

.

*khiết phích về tính cách chỉ người mắc bệnh quá sạch sẽ; về tình cảm nói tới người chung thuỷ, chỉ yêu một người và mong muốn người kia cũng như vậy, họ không chấp nhận nổi việc bạn tình có quan hệ tình cảm hay tình dục với người khác.

**Chọc dò tủy sống là phương pháp dùng một cây kim nhỏ để chọc dịch lấy dịch não tủy, sau đó mang đi xét nghiệm, giúp chẩn đoán một số bệnh lý như viêm não, viêm tủy, viêm não tủy, ung thư màng não, ung thư máu, bệnh bạch cầu...

---

xin chào mọi người, lại là bé - thích đào hố bom chôn mình - gấu đây =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip