Chương 3

Mọi người đều biết hai người họ nhiều năm nay vẫn luôn bất hòa, thế nhưng vào khoảnh khắc Vương Nhất Bác lao tới đỡ lấy Tiêu Chiến, tất cả nhân viên công tác có mặt tại đó đều không cảm thấy có gì bất ngờ.

Hai người rõ ràng không hề giao tiếp với nhau, nhưng lại giống như vốn dĩ đó là những điều họ vẫn luôn thực hiện, luôn cùng nhau chống đỡ, luôn vào thời điểm then chốt người ở bên cạnh người này nhất định phải là người kia...

Vương Nhất Bác nhìn mọi người cẩn thận nhẹ nhàng đưa Tiêu Chiến lên xe cứu thương, nhưng cậu chỉ đứng tại chỗ mà không đi cùng.

Mũ bảo hiểm chắn ngang tầm mắt, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

Vương Nhất Bác của bảy năm trước, nhất định sẽ không chần chừ mà đuổi theo anh, trông nom anh.

Bảy năm trước quả thật cậu đã từng làm như vậy, còn ngồi bên giường bệnh của người ta mà rơi nước mắt, nửa đêm cho dù mệt không chịu nổi cũng không quay về ngủ, len lén trèo lên trên giường bệnh cẩn thận cuộn người ôm lấy, áp trán lên lưng anh mà gọi: "Chiến ca".

Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ không do dự không chùn bước ấy của cậu trông thật ngốc nghếch làm sao.

Cũng may là hiện tại không đi theo, cậu biết mọi người sẽ cẩn thận chăm sóc cho anh, chính mình đi theo thật ra cũng chẳng thể giúp được gì.

Trái lại còn mang thêm phiền phức cho người khác.

Đã qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi. Không lỗ mãng, không xúc động, lấy đại cục làm trọng, đứng ở nơi mình nên đứng.

Anh không cần trốn em nữa, trốn nhiều năm như vậy.

Anh thấy không, bây giờ em đã có thể không chạy đuổi theo anh rồi...

---

Trước khi tới ghi hình, Tiêu Chiến đang bị cảm, giờ lại thêm say nắng. Vì vậy cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nằm một mình trên giường bệnh thực sự rất vô vị, anh mở mắt nhìn trân trân từng giọt đang nhỏ xuống trong bình nước muối.

Những loại thuốc này sẽ thực sự chữa được bệnh của anh sao?

Có chữa được trái tim đau đớn này không?

Cảnh tượng tương tự này khiến anh không ngừng nhớ về quá khứ, hiện giờ đang một mình nằm ở đây, thế nhưng vẫn nhớ như in ngày đó được bao bọc trong vòng tay của người ấy.

Lúc đó hai người như hòa thành một thể, có cùng một trái tim dũng cảm vô hạn đối đầu với thế tục tới cùng.

---

Vừa khéo hôm nay lại là ngày tập đầu tiên lên sóng, Tiêu Chiến nằm trên giường bệnh xem hết toàn bộ chương trình. Phần biên tập hậu kì được phát huy cực kỳ mạnh mẽ, nội dung 2 tiếng nhưng không hề nhàm chán chút nào.

Tiêu Chiến đọc phụ đề còn cười mấy lần.

Cho đến khi Vương Nhất Bác mặc bộ trang phục năm đó bước ra, không biết lão sư quay phim đang tìm góc độ hay sao mà trong khoảnh khắc ấy, cậu dường như đang bước về phía anh trên sân khấu.

Sau đó, tổ hậu kỳ chèn ngay một phân đoạn trong phim - cảnh Lam Vong Cơ chắp tay hướng về phía Ngụy Vô Tiện.

Thời gian như vừa vặn khiến bóng hình của hai người họ trùng khớp với đoạn phim.

Người trên giường bệnh đột nhiên quay đầu, không dám xem tiếp.

Quả thực có chút tàn nhẫn, tàn nhẫn dùng những phân cảnh đan xen này mà nói thẳng ra với anh.

Rằng Tiêu Chiến đã đánh mất một người từng coi anh là cả thế giới.

Nhiều năm sau, người ấy lại bước đến, thế nhưng chỉ còn dáng vẻ lặng yên và bình thản, không giống như chàng trai năm đó luôn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh như những vì tinh tú của mình.

Tiêu Chiến nghĩ, anh đã chấp nhận kết cục này rồi, cho rằng năm dài tháng rộng, nhất định có thể khiến cả hai buông bỏ chấp niệm.

Chỉ là, sao vẫn đau thế này.

Anh miễn cưỡng cười khổ, chẳng lẽ vết thương này lại không thể kết vảy hay sao?

Câu chuyện của họ lẽ nào cũng vĩnh viễn không thể khép lại?

Thật may, chỉ còn một mình anh ngày qua ngày gặm nhấm nỗi đau.

Đối với Vương Nhất Bác đã không còn liên quan gì nữa rồi.

---

Sau tập đầu tiên phát sóng, fan hai nhà đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong suốt chương trình dài hai giờ đồng hồ, cả hai người từ hành động cho tới ánh mắt đều gần như không tương tác với nhau. Các tài khoản blogger đã chờ đợi khoảnh khắc "phá băng" đều bị cho leo cây, rất nhiều tiêu đề giật gân được chuẩn bị sẵn đều không dùng được.

Nhưng fan CP lại vô cùng mãn nguyện.

Thật lòng mà nói, đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu nhiệt tình, mơ mộng, khát khao năm đó đã dần dần lắng xuống.

Thế nhưng chỉ cần một ngày nào đó hai người còn có thể đứng chung một sân khấu, người này cất lên một tiếng "Lam Trạm".

Người kia nghe tiếng rồi gật đầu.

Vậy là đủ rồi.

Đối với những fan CP đã chờ đợi nhiều năm, nghe được một lời này, thực sự đã đủ rồi.

---

Mà giờ phút này ở trên phố, khi cuối cùng cũng tự kiếm đủ 500 tệ bằng nghề giao hàng của mình, trong bóng đêm chàng trai tháo mũ bảo hiểm, chậm rãi mặc lên bộ đồ hóa trang Hải Miên Bảo Bảo thật lớn kia.

Trông cậu có chút mệt mỏi, ánh mắt thẫn thờ.

Thế nhưng nhiệm vụ của Hải Miên Bảo Bảo vẫn chưa hoàn thành.

Khi tập 2 phát sóng, hoàn toàn không có cảnh Tiêu Chiến ngất xỉu, cũng không có cảnh Vương Nhất Bác lao đến đỡ lấy anh.

Thật ra cảnh này đã quay được rồi nhưng cả hai bên đều không đồng ý phát sóng.

Năm đó, Tiêu Chiến đã bảo vệ Vương Nhất Bác từng li từng tí, dù cho hoàn cảnh hiện tại đã thân thiện hơn rất nhiều, nhưng vẫn nên cẩn trọng những phiền phức về sau.

Vương Nhất Bác không thể cho phát sóng cảnh kia.

Bởi vì cậu không giải thích được ánh mắt của chính mình vào khoảnh khắc đó.

Trong một cái chớp mắt ấy, cậu rõ ràng đã đỡ được toàn bộ thế giới của mình.

Khán giả chỉ có thể thấy trong tập 2 mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mặc dù Hải Miên Bảo Bảo vẫn quanh quẩn trên phố cho đến tận khuya, nhưng vào những giây phút cuối cùng của ngày hôm đó cũng đã kiếm đủ 500 tệ, vừa kịp thoát khỏi hình phạt.

Khán giả không thể nào biết được, trong trang phục thú bông dày nặng ấy, đã đổi thành một người khác.

Người này hơi ngốc, ngốc đã nhiều năm rồi, vậy mà vẫn không biết hối cải...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip