Chương 6
Bữa tối hôm đó bắt đầu lúc 9h. Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, trợ lý của Tiêu Chiến lòng nóng như lửa đốt xông lên định vén tóc mái của anh lên xem, Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu né tránh, khẽ nói: "Đi ra ngoài đã."
Vương Nhất Bác đang ngồi cạnh bếp lửa nên không nhìn thấy anh, thật ra hiện tại anh có chút tự mình đa tình, không muốn cậu biết mình đang bị thương.
Một là anh không nói lời nào, hai là họ cả ngày hôm nay cũng không có tương tác gì cả, có khi còn chẳng nhìn nhau.
Vương Nhất Bác là một người bộc lộ rất rõ hỉ nộ ái ố của mình, còn nhớ ngày trước đối với những điều mình thích, cậu sẽ luôn nâng niu ở trên tay, tỏ rõ sự thiên vị mà chẳng cần để ý đến người khác. Nếu là bảy năm trước, chỉ cần anh xước một miếng da thôi Vương Nhất Bác cách cả 100m cũng có thể ngửi thấy mùi máu, gióng trống khua chiêng làm loạn hết cả lên.
Nghe có vẻ khoa trương nhưng thật ra lại không hề nói quá, Tiêu Chiến đã nhìn thấy dáng vẻ khi yêu của Vương Nhất Bác.
Vì thế mà sự xa cách lạnh nhạt của ngày hôm nay, thật sự có chút đau lòng. Nhưng dẫu sao đi nữa Tiêu Chiến cũng không muốn người ấy biết mình bị thương.
Cho dù cậu có thờ ơ với vết thương này, Tiêu Chiến cũng sợ Vương Nhất Bác của nhiều năm trước sẽ bất giác vì anh mà lo lắng.
Cứ coi như là tự mình đa tình đi.
May là vết thương phía trên xương trán bên trái không lớn lắm, hiện tại không còn chảy máu nữa. Tuy nhiên phần thái dương rõ ràng đã sưng lên rồi. Mặc dù tóc mái Tiêu Chiến đủ dài nên miễn cưỡng che được, nhưng trợ lí vẫn rơm rớm nước mắt, cũng bởi ở nơi núi sâu rừng thẳm này làm gì có bệnh viện, cô gái nhỏ chỉ có thể chạy đi tìm nhân viên tổ chương trình và bác sĩ xử lí sơ qua.
Tiêu Chiến cảm thấy vết thương không còn đau nữa, liền an ủi cô: "Tiểu Thu yên tâm, thể chất của anh không dễ để lại sẹo."
"Ai thèm quan tâm anh có dễ bị sẹo hay không, lần này về mà còn ốm hay bị thương nữa là không được đâu, anh xem anh kéo người ta lại, người ta còn chẳng thèm cảm ơn..."
Tiểu Thu đã làm việc với anh được 5 năm, tuy chưa từng chứng kiến chuyện hai người năm đó, nhưng lại cảm thấy trong 5 năm này Tiêu Chiến luôn tự giày vò bản thân, cô chỉ muốn đến hoàng tuyền tìm nước Vong Tình cho ông chủ nhà mình uống, đặng quên đoạn ký ức đau khổ ấy đi.
Ông chủ của cô là người tốt nhất trên thế gian này.
Không nên thích một người lạnh lùng như thế.
Ở phía bên này trợ lý của Vương Nhất Bác lại khác hoàn toàn với Tiểu Thu. Đông Tử là một thẳng nam sắt thép điển hình, đã làm việc với nhau kể từ khi Vương Nhất Bác debut.
Anh chàng trai thẳng này cơ bản không thể tiếp thu được việc một người đàn ông yêu một người khác cũng là đàn ông. Chỉ là Đông Tử đã ở bên cạnh quan sát đoạn đường này đủ lâu để hiểu được vì sao Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến đến thế.
Trên thực tế, vấn đề giới tính trong chuyện yêu đương nào có mấy quan trọng.
Tâm trí hướng về nhau, cứ như vậy cùng nhau sánh bước.
Đối với chuyện tình yêu này, nói phức tạp là phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản.
---
Tiêu Chiến và trợ lý vừa rời đi chưa được bao lâu thì Vương Nhất Bác cũng bước ra, cậu không biết đường nên chỉ đi bừa, cũng may mưa đã ngừng, trăng sao trong núi đêm nay đặc biệt sáng, Đông Tử đuổi theo cậu hỏi: "Sếp à, cậu rốt cuộc còn thích Tiêu lão sư hay không?"
Lời này dám nói ra, vì nếu là Đông Tử nói thì Vương Nhất Bác sẽ không nổi giận.
Năm đó người ấy cao chạy xa bay, kể từ đó ngày cả chữ "Tiêu" đối với Vương Nhất Bác mà nói chẳng khác gì kẻ-không-ai-biết-là-ai-đấy Voldemort, một lần cũng không thể nói ra.
Anh chính là vảy ngược của cậu, người khác không thể nhắc đến, ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không dám chạm vào, mỗi lần ngẫu nhiên nhớ tới, nói trắng ra là sẽ đau đớn tột cùng.
Cậu không biết người ra đi có cảm giác như thế nào, chỉ biết rằng bản thân bị bỏ lại nơi này thực sự vô cùng đau khổ.
Làm sao có thể ngờ được cái tên mà mình thích gọi nhất giờ lại trở thành lưỡi dao sẵn sàng đâm vào trái tim mỗi khi nhắc đến. Cho nên cậu bây giờ vẫn còn thích người ấy sao?
"Sếp, tôi thấy cậu vẫn là vô cùng để ý đến người ta đó, nếu không tại sao người khác gọi Chiến ca lại nghe không nổi, đến cả chuyện xưng hô cũng phải quản, chính là vẫn còn thích người ta."
Bóng Vương Nhất Bác trải dài dưới trăng, vẻ mặt bình thản: "Thích thì đã sao?"
Đông Tử có chút sốt ruột, vòng ra trước mặt Vương Nhất Bác: "Cậu xem lúc cậu sắp ngã, dáng vẻ người ta hoảng hốt ôm chặt lấy cậu như kiểu trời sắp sập đến nơi vậy, rõ ràng là vẫn quan tâm cậu! Đừng có nói với tôi là vì cậu ấy là người tốt nhé, biểu cảm nhìn người qua đường với nhìn vợ mình suýt ngã, hai cái đó giống nhau sao?"
"À, tôi không nói cậu là vợ cậu ta, đấy chỉ là nói ví dụ."
"Ý của tôi là, sếp à, cậu xem đã nhiều năm như vậy rồi, cậu còn thích người ta, vừa khéo người ta cũng còn để ý đến cậu, hai người ở chỗ núi sâu rừng già như này, lại không có đám cẩu tử, chi bằng cậu lợi dụng lúc gió mát trăng thanh, lôi Tiêu lão sư vào rừng..."
"Không cần nói nhiều cứ đè xuống mà hôn, tôi bảo này, đôi khi nói chuyện cũng không bằng hôn nhau đâu, cái gì mà thóc mục vừng thối những chuyện xửa xừa xưa, hôn một cái là mọi thứ tan thành mây khói."
"Đông Tử!"
Vương Nhất Bác kêu lớn một tiếng ngắt lời hắn, "Anh bị làm sao mà vừa lên núi đã muốn thành thổ phỉ vậy hả!"
"Tổ tông của tôi ơi, chuyện yêu đương này không sĩ diện được đâu!"
Nhưng nghe xong mấy lời này, chàng trai đứng dưới ánh trăng ấy dường như không kích động, chỉ nhẹ giọng nói: "Đông Tử, nhiều năm trước tôi cũng tưởng rằng ở trước mặt người ta thì cần gì liêm sỉ."
"Nhưng tôi vừa nói một câu, thì ngay ngày hôm sau anh ấy đã bỏ đi, đi liền bảy năm ba tháng."
"Tôi sợ nói thêm một câu, hay lại gần thêm một chút nữa, anh ấy sẽ lại đi mất."
"Anh ấy đi rồi, không biết sẽ lại là bao nhiêu cái bảy năm nữa."
"Tôi không phải không có thời gian, không phải không kiên nhẫn, chỉ là quá sợ hãi cuộc sống như thế."
"Hiện tại cũng tốt rồi, chỉ cần không tới gần nhau thì ít nhất tôi vẫn còn được nhìn thấy anh ấy."
Mọi người đều nghĩ rằng chuyện cũ tốt nhất nên có kết cục viên mãn, Vương Nhất Bác cũng nghĩ rằng chỉ cần mình nhớ mãi không quên thì có thể còn chút dư âm.
Chỉ có điều trên đời này làm gì có nhiều chuyện được như ước nguyện đến thế.
Nếu không thể có một cái kết tốt đẹp.
Thì ít nhất còn có thể như người qua đường mà gặp nhau.
Vậy cũng được rồi.
"So với cuộc sống không còn được nhìn thấy anh ấy, tôi cảm thấy những ngày vừa qua đã rất hạnh phúc rồi."
Vương Nhất Bác nói xong, miệng nở một nụ cười nhẹ.
Đông Tử cúi đầu, không ngờ một thẳng nam như hắn đối với chuyện của người khác lại có thể muốn rơi nước mắt như thế này.
---
Vương Nhất Bác đã hoạt động trong showbiz nhiều năm, mấy năm nay ngày càng không thích xem các thể loại show tống nghệ trên truyền hình. Cậu không hiểu mấy người họ gian khổ như thế này thì người xem sẽ thích ở điểm gì. Ví dụ như tối nay, PD tuyên bố các khách mời phải ngủ chung một chỗ, sơn thôn này điều kiện thiếu thốn, họ phải ngủ ở gian phòng bên cạnh từ đường của thôn.
Đêm trong núi nhiệt độ xuống thấp, căn phòng lại không kín gió, mọi người đều lạnh muốn chết, vì thế chỉ có thể mặc nguyên quần áo đi ngủ.
Mới đầu họ còn tưởng tổ đạo diễn cố tình tìm một cái nhà nát để gây khó dễ cho họ, sau này mới biết thực ra đây đã là căn phòng cao cấp thứ nhì của thôn (cao cấp nhất chính là phòng thờ ngay sát vách).
Cũng may mọi người đều đến để làm việc, không phải đến để đi ngủ, cứ mặc nguyên quần áo như vậy miễn cưỡng nhắm mắt mà ngủ lấy vài tiếng.
Có điều ngay lúc này Tiêu Chiến lại cảm thấy hơi bối rối, vì tiểu hoa đán đã đem chăn đặt ngay bên cạnh anh.
Là nữ khách mời duy nhất, trên thực tế cô nàng có thêm đặc quyền là được ngủ trong phòng riêng, tổ đạo diễn vốn đã sắp xếp như vậy nhưng cô lại từ chối. Số là lúc tập 2 phát sóng, tiểu hoa đã vướng phải một cuộc bạo lực mạng.
Tập 2 ghi hình vào đúng thời điểm cô đang phải uống thuốc giảm đau vì đến kì kinh nguyệt, suýt chút nữa không đến quay được. So với năm người nam kia, việc của cô là nhẹ nhất, mà cũng bị kêu ca nhiều nhất. Trong một thời gian ngắn, khu bình luận trên Weibo về cô toàn là "Ra vẻ", "Mắc bệnh công chúa".
Chính vì đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tiểu hoa căn bản không dám khác người, thậm chí còn phải tự mình chỉnh đốn một chút, không dám cho phép mình được ngủ phòng đơn. Sợ bị cho là được ưu ái đặc biệt rồi trở thành mục tiêu tế sống của cư dân mạng.
Vì ở chung một phòng cho nên mọi người đều cố gắng để quần áo chỉnh tề, suy cho cùng chỗ nào cũng có camera, hơn nữa thời khắc này ai nấy đều mệt gần chết, hơi đâu mà quản chuyện nam nữ ở cùng phòng.
Chỉ là ngay lúc tiểu hoa đán ở bên cạnh camera đem chăn đặt xuống, trợ lí của cô nàng suýt nữa thì khóc ra tiếng mán chạy tới, tiểu tổ tông của tôi ơi cô thật khéo chọn chỗ quá đi, nằm giữa hai vị đại thần Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, fan CP của hai người này vô cùng hung hãn, không xé cô thì xé ai?
Trợ lí đang định nhắc nhở thì Vương Nhất Bác đã ôm chăn gối của cô nàng nhấc lên đặt vào vị trí mà cậu đang nằm, sau đó cả tiểu hoa kia lẫn Tiêu Chiến đều ngây ra nhìn, còn bản thân cậu lại ôn tồn giải thích: "Em là con gái, nên ngủ trong góc."
Vị trí kia đúng là dựa vào tường, hơn nữa Vương Nhất Bác còn lấy mấy cái ba-lô leo núi thật to rồi dựng thành một "bức tường cao" bên cạnh cô gái.
Trong nháy mắt tại căn phòng lớn xuất hiện một cái phòng đơn.
Tiểu hoa đán cảm ơn sự ga lăng phong độ của Vương Nhất Bác: "Cảm ơn anh nhé."
Tiêu Chiến: "...."
Thật hâm mộ nha!
Anh cũng muốn ngủ phòng đơn!
Anh cũng muốn được người ta dựng ba-lô thành tường lũy!
Tiêu Chiến đứng lúng túng ở mép giường như tân nương thiếu kinh nghiệm trong đêm tân hôn, còn Vương Nhất Bác hết sức bình tĩnh đặt đầu nằm xuống gối ngay cạnh anh, nhắm mắt lại.
Dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.
Hôm nay Vương Nhất Bác thực sự đã mệt rồi.
Hơn nữa lúc cậu đem tiểu hoa đán chặn ở bên này bức tường, đồng thời "nhiệt tình" giúp tiểu sinh C vị kia đem chăn đặt ở một đầu khác ven tường bên kia.
Tiêu Chiến và tiểu sinh 21 tuổi kia bị hai ông chú đã có gia đình chặn ở giữa.
Mọi thứ được sắp xếp vô cùng hợp lý.
Yên tâm ngủ thôi.~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip