Chương 17:

Tựa như là bắt đầu từ tối hôm đó, hoặc cũng có thể là không biết bắt đầu từ khi nào, giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dường như phát sinh chút biến đổi. Không muốn đến chỗ của hắn thì không đến, ngay cả khi đang nằm chung trên giường nếu anh không muốn làm thì sẽ không làm. Ban đầu Vương Nhất Bác bày ra thái độ muốn gì được đó, Tiêu Chiến còn tưởng rằng lý do là vì anh đang bị thương, nhưng về sau Tiêu Chiến cố tình trở nên cáu kỉnh khó tính hơn, vậy mà Vương Nhất Bác cũng thật sự đồng ý tất cả mong muốn của anh, ngay cả Lý Lâm cũng phải cảm thán hiện tại Vương tổng giống như tổng tài bá đạo trong truyện cẩu huyết sủng ái tiểu kiều thê, đối với người ngoài sát phạt quả quyết nhưng đối với người của mình lại thành bá tổng ôn nhu cực hạn.

Cũng chính bởi vì sự thay đổi này mà Tiêu Chiến cảm thấy dường như chuyện đến nhà của Vương Nhất Bác đã không còn liên quan gì đến công việc nữa, dù sao lúc trước anh cũng đã làm một "bạn giường" tận chức tận trách rồi, anh có chút lâng lâng, thậm chí sau khi bị thương nửa tháng, bản thân ngó lơ Vương Nhất Bác ba ngày, lúc nhận điện thoại còn trực tiếp nói là mấy ngày nay mình quá mệt mỏi, muốn về nhà thuê của mình nghỉ ngơi.

Anh cảm nhận được Vương Nhất Bác đang nín thở, nhưng sau khi cúp điện thoại anh lại cảm thấy rất thú vị. Lúc trước anh rất biết đoán ánh mắt của Vương Nhất Bác, nếu như Vương Nhất Bác muốn anh dục cầm cố tung thì anh đương nhiên cũng nguyện ý chơi mèo vờn chuột với hắn, nhưng hiện tại bất tri bất giác anh lại càng để ý đến cái gọi là tình thú.

Quả nhiên Vương Nhất Bác trực tiếp lái xe đến trường quay đợi Tiêu Chiến quay phim xong.

Lúc Tiêu Chiến lên đài quay phần diễn hát hí khúc anh đã sớm thấy được, nở một nụ cười quyến rũ về phía Vương Nhất Bác, ánh mắt nhìn thẳng cũng mị hoặc vô cùng, cũng không biết là đang nhập vai diễn hay đang ra hiệu cho Vương Nhất Bác.

Quay xong trở lại phòng nghỉ, Tiêu Chiến còn chưa lấy lại tinh thần đã bị hắn ôm lấy, khí tức bá đạo cùng mùi nước hoa Chanel ngoại trừ Vương Nhất Bác ra thì không còn ai khác.

"Chờ một chút, anh đừng..." Tiêu Chiến nghiêng đầu né tránh nụ hôn của Vương Nhất Bác, "Tôi đi tẩy trang trước."

"Tẩy cái gì mà tẩy."

"Không phải anh không thích tôi trang điểm sao?"

Vương Nhất Bác híp mắt, thấp giọng nói:

"Ai nói là tôi không thích thấy em trang điểm?"

"Không ai nói cả, lần trước tôi để nguyên lớp trang điểm về nhà, chẳng phải anh còn nghiêm túc bảo tôi tẩy trang đi sao?"

Sau khi Tiêu Chiến nói ra từ "nhà" cũng có chút sửng sốt, giương mắt quan sát Vương Nhất Bác một chút, phát hiện Vương Nhất Bác cũng không có gì là không vui, hơn nữa khóe miệng còn hơi giương lên, ánh mắt như có ngọn lửa nhìn chằm chằm lớp trang điểm của anh.

Vương Nhất Bác dùng một giây để chặn miệng anh lại, không đợi hắn dùng lưỡi cạy mở, anh đã tự há miệng ra đón, nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh lại nắm quyền chủ động, cắn Tiêu Chiến giống như hận không thể nuốt anh vào bụng.

Sau một trận đẩy qua đẩy lại, toàn bộ phòng nghỉ đều tràn ngập tiếng nước bọt và hơi thở trầm đục qua nụ hôn sâu dâm mỹ.

Nước miếng còn dính trên môi Tiêu Chiến, môi của Vương Nhất Bác cũng bị dính chút son, mà lớp son của Tiêu Chiến đã hoàn toàn nhòe đi. Hai người thở nhẹ, chóp mũi cọ vào nhau, Vương Nhất Bác đưa tay dùng sức lau qua môi của Tiêu Chiến, kéo ra một vết son đỏ dài.

Ánh mắt của Tiêu Chiến giống như say rượu, sau khi bị hôn khóe mắt phiếm hồng, vết đỏ trên môi càng tăng thêm cảm giác muốn bị khi dễ.

"Đẹp."

Vừa rồi ở phòng nghỉ còn gấp gáp đứng ngồi không yên, đến mức khi về đến nhà rồi bảo mẫu và quản gia vẫn nghe thấy tiếng thở gấp của hai người, họ chỉ đành yên lặng đi ra ngoài, nhưng Vương Nhất Bác cũng không vội vàng mà ngồi xuống ăn một bữa cơm tối cùng Tiêu Chiến, thúc giục anh uống một chén canh bổ nguyên khí. Cuối cùng thời điểm hai người nghe được tiếng nhạc triền miên, cùng nhau tiến vào phòng ngủ, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân giống như đang nằm trên kẹo dẻo vậy.

Áo bị cởi hết, Vương Nhất Bác nhìn thấy vết sẹo đã khép lại của anh, lông mày giật giật.

Đã sắp nửa tháng rồi Vương Nhất Bác không chạm vào y, nội tâm Tiêu Chiến thật sự thấy rất cảm động, Mặc dù chỉ là một vết thương nhỏ nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tiêu Chiến lại dùng chân quặp vào eo Vương Nhất Bác, bắp đùi của anh vô cùng mẫn cảm, nhưng có một câu hỏi anh đã giấu trong lòng rất lâu. Anh đưa tay chạm vào eo Vương Nhất Bác: "Tôi vẫn chưa từng hỏi câu này, vết sẹo này vì sao lại xuất hiện vậy?"

Bên eo Vương Nhất Bác có một vết sẹo, nhìn có vẻ là do dao gây ra, trông còn dài hơn vết thương của Tiêu Chiến mấy centimet.

"Hmm, có từ khi còn nhỏ."

"Sao lại bị thương vậy?"

Vương Nhất Bác trầm mặc dường như là không muốn trả lời, anh đoán có lẽ cũng không phải kí ức đẹp đẽ gì. Thực ra anh có hơi buồn vì Vương Nhất Bác vẫn còn nhiều điều muốn giấu anh, nhưng lại nhìn đến hàng lông mày cau lại nhanh chóng của Vương Nhất Bác, anh nhất thời phản ứng kịp.

Anh chỉ là một người bạn giường... Cùng lắm thì là một người bạn giường được đối đãi đặc biệt hơn một chút, có lẽ còn chẳng được Vương Nhất Bác sủng ái bao lâu nữa, anh có tư cách gì mà yêu cầu đối phương bày tỏ chuyện riêng tư cá nhân với mình?

Cho nên anh nhanh chóng đổi ngữ khí, cười hì hì nói:

"Chỗ này của tôi cũng có một vết sẹo! Đàn ông mà, không có sẹo thì không cool được!"

Nói xong anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, lại cau đôi lông mày đã dãn ra, tiếp tục cười nói bổ sung: "Người khác yêu nhau đều có nhẫn đôi, chúng ta đây có được tính là sẹo đôi không?"

Rõ ràng một giây trước anh vừa thức tỉnh phản ứng kịp được mấy giây, một giây sau dường như lại bị kéo vào cạm bẫy kẹo ngọt, kiểu vô thức đáng sợ này khiến Tiêu Chiến chỉ muốn cắn đầu lưỡi cho xong. Nhưng tất cả sự xấu hổ rất nhanh đã được yêu thương lấp đầy, bàn tay đang vuốt ve vết sẹo liền bị Vương Nhất Bác nắm lấy.

Anh ngẩng đầu muốn nhìn Vương Nhất Bác một chút, nhưng Vương Nhất Bác lại cúi xuống hôn lên trán anh. Trong lòng Tiêu Chiến bỗng nhiên có cảm giác ấm áp truyền qua, trong đầu cũng chỉ có tiếng tim mình đang đập bịch bịch, lúc này đột nhiên nghe được hai chữ nói ra bằng giọng trầm thấp:

"Ừm, tính."

Âm thanh bịch bịch dừng lại, trái tim trực tiếp dừng một nhịp.

"Hắn không phủ nhận, không phủ nhận!" Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, trong đầu chỉ vang lên những lời mình vừa nói ra, cùng một chữ "tính" này của Vương Nhất Bác, những thứ khác dường như đều đã biến mất.

Giống như nhận được sự cổ vũ rất lớn. Lúc trước anh lên sân khấu không được tự tin, xuống sân khấu được fans vây quanh cũng chưa chắc đã có thể cho anh lòng tin lớn như vậy.

Lúc này đầu óc Tiêu Chiến càng lúc càng trống rỗng, giống như càng có vị trí đã rót đầy dũng khí vào.

Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng lại kiên định nói ra từng chữ từng chữ:

"Vương Nhất Bác, hình như tôi... có chút thích anh rồi."

.

Chuẩn bị ngược thôi :))) Khoảng 2-3 chương nữa nha


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip