12.CÓ MỘT HÔM TRỜI KHÔNG NẮNG
-"Tiêu Chiến!"
Cô gái mới nãy còn siêu vẹo vừa ra khỏi nhà hàng đã đứng phắt dậy, hất tung chiếc ô đang che mưa ra ngoài mà hét lên.
Tiêu Chiến hơi sững người, cả người bị nước mưa nhuốm ướt khó chịu cực kì, bực bội nói:
-"Cô nháo cái gì?"
-"ANH LÀ CÁI THÁ GÌ HẢ?NĂM ĐÓ BỎ ĐI NHƯ VẬY SAO KHÔNG CÚT ĐI LUÔN.TRỞ VỀ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY HẢ?!!"
Tiêu Chiến đứng im không nói, chờ xem cô ta làm loạn cái gì
-"Anh nói xem..Sao lúc nào anh ấy cũng hướng về anh hết vậy?Tại sao vậy chứ?"
-"Tôi cứ tưởng năm đó làm như vậy khiến anh bỏ đi, sẽ hận anh ấy đến chết vì dám phản bội anh.Nhưng tại sao đến lúc anh trở về vẫn là cướp anh ấy đi vậy?"
-"Làm như vậy?Ý cô là năm đó thấy tôi bước vào nhà hàng mới tiến tới hôn Nhất Bác?Nhân lúc bọn tôi còn đang chiến tranh lạnh trút thêm dầu vào lửa?"
-"Đúng!Tất cả đều là do tôi cả đó!Thế quái nào mà đi nửa vòng trái đất hai người vẫn về với nhau vậy hả?Anh cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì vậy?"
Tiêu Chiến nghe đến đây thực sự nhịn không nổi, nguyên do lớn nhất khiến hai người chia tay lại ở đây, ngay bây giờ còn lớn tiếng quát vào mặt anh.
-"Tôi có chuyện cần làm.Xe gọi cho cô cũng sắp đến rồi, tôi đi trước"
Vừa xoay người thì cô ta lại nói tiếp, chọc vào điểm ngứa của Tiêu Chiến, không buông tha:
-"Anh có biết tại sao trước kia anh Nhất Bác rất thích đeo lắc tay bạc, còn bây giờ lại đeo đồng hồ mãi không?"
Tiêu Chiến nghe đến đây bước chân cũng dừng lại, xoay người đứng yên tại chỗ
-"Là vì tay anh ấy có sẹo.Không chỉ ở tay, cả người anh ấy đều có sẹo, trong tim cũng có.Đó là lý do suốt bao năm qua tôi có cố gắng thế nào cũng không cảm hoá được anh ấy, không thể khiến anh ấy thích tôi, không quay đầu lại nhìn tôi dù chỉ một lần!"
-"Tay có sẹo?"
-"Tôi biết ngay mà.Anh làm sao biết được khoảng thời gian đó anh ấy đau khổ đến nhường nào?Sau khi anh đi anh ấy như người mất hồn, còn trầm cảm.Sau đó bị tai nạn, rất nặng, nặng đến nỗi có thể sau này không đi lại được, nói chi đến chuyện nhảy?Biết chuyện này, không chịu đựng nổi mà làm liều, anh ấy cắt động mạch chủ tự tử ngay trên giường bệnh nhưng không thành. Sau này muốn che lại vết sẹo liền đeo đồng hồ, không tháo ra nữa...Anh nói xem, anh còn mặt mũi nào để quay lại với anh ấy?ANH NÓI XEM!!?"
Đầu óc Tiêu Chiến ong ong, từng cơn gió lạnh cùng mưa như tát vào mặt, đau điếng.Tim cũng đau.Hai tay cấu vào nhau, lòng bàn tay rươm rướm máu, cố trấn tĩnh bản thân.
Vương Nhất Bác chưa hề hé nửa lời về những chuyện này với anh. Tại sao chứ? Tiêu Chiến cũng tự trách mình, vì hiểu lầm mà hại cậu ra nông nỗi ấy, bản thân lại còn trách người ta bao nhiêu năm...
-"Anh ấy không xứng thì cô xứng sao?"
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ xa, như thể đã đứng quan sát hết mọi chuyện.Uông Trác Thành bước tới phía Tiêu Chiến, cậu cũng vừa mới từ chỗ A Tử về, biết được lý do năm đó Tiêu Chiến ra nước ngoài liền lung lay, vừa đến lại nghe được sự thật.
Tất cả là do Hạ An, kẻ nhúng tay phá vỡ hạnh phúc của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cũng coi như kẻ gián tiếp khiến Vương Nhất Bác bị bệnh tâm lý rồi bị tai nạn.
Tiêu Chiến thấy người này nói đỡ liền có chút cảm động, dù sao chuyện lớn như vậy, bao năm qua hắn giận anh cũng rất đúng
-"Cô đừng có mà làm loạn.Ở đây, cô mới là người không có tư cách nhất. Tiêu Chiến, đừng nhiều lời với cô ta.Chúng ta đi!"
Nói rồi liền kéo tay anh đi một đoạn thật xa, nghiêng ô về phía Tiêu Chiến che chắn một chút.
-"Anh nói xem anh cứ như vầy mà về chắc chắn cậu ta sẽ nổi điên lên cho coi"
-"Đại Thành.."
-"Hửm?"
-"Những chuyện cô ta vừa nói..đều là thật cả sao?"
Đôi mắt Tiêu Chiến ửng đỏ, cả người ướt sũng, nhìn kiểu gì cũng thấy cực kì đáng thương.
Nghe được tiếng ừm của Trác Thành, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, cố giữ bình tĩnh lại hỏi một câu:
-"Vậy năm đó..em ấy tại sao lại không đến sân bay?"
Uông Trác Thành có chút do dự, nếu nói ra bị Vương Nhất Bác biết được, chắc chắn sẽ đánh cậu một trận. Nhưng không thể giấu diếm mãi như thế, đành âm thầm tạ lỗi với bạn thân.
-"Năm đó, sinh nhật cậu ấy anh không tới.Cậu ta buồn đến mức kéo tôi ra bờ sông ngồi cả tiếng đồng hồ, miệng còn bảo mai sẽ đến xin lỗi anh đàng hoàng việc chiến tranh lạnh.Nhưng ông trời lại quá tàn nhẫn với cậu ấy, lúc đó người họ hàng gọi tới, bảo ông nội cậu ấy mất rồi.."
Nói đến đây liền hơi nghẹn một chút, liếc nhìn biểu cảm cứng đờ từ nãy đến giờ của Tiêu Chiến, liệu anh ấy nghe được có quá sốc không?
-"..Cậu ấy không cho tôi theo, điên cuồng chạy đi.Hai ngày sau mới trở lại, mặt mũi xanh xao, gầy đi rõ rệt, trạng thái tinh thần cũng không được ổn định.Vừa mở nguồn điện thoại liền thấy tin nhắn của anh gửi đi từ hôm qua, thời gian lại đã trễ, cậu ấy có thể làm gì hơn chứ.Điên cuồng chạy đến sân bay, tìm người giữa cái nơi đông đúc ấy, cảm giấc bất lực đến thế nào chứ?Tôi quen biết cậu ấy sáu năm, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta khóc. Tiêu Chiến, coi như tôi xin anh, cả đời này đừng phụ cậu ấy.."
Vừa dứt lời, thân ảnh cao gầy ấy lại lao vào trong mưa.Một lần nữa, cảm giác bất lực như đêm hôm ấy lại ùa về.
Tiêu Chiến chỉ biết điên cuồng chạy về phía trước.Không biết đã chạy bao lâu, ngã bao nhiêu lần, chỉ biết lúc dừng lại đã đến trước cửa nhà Vương Nhất Bác thở hổn hển.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cửa mở ra, Vương Nhất Bác thấy người trước mặt thì hoảng loạn vô cùng.
-"Bảo bảo, sao lại thế này, ô của anh đâu?Sao lại còn bị thương vậy?Mau mau vào nhà đi"
Vương Nhất Bác đẩy anh đi tắm trước, trên bàn sofa bày ra một đống đồ dùng chuẩn bị sát trùng cho Tiêu Chiến.
Tiếng nước dừng lại, Tiêu Chiến đầu vẫn còn nhỏ nước bước ra ngoài. Vương Nhất Bác thấy anh là lạ liền tiến lại gần, định bước vào lấy khăn liền bị anh nắm lấy cổ tay kéo lên.
Tiêu Chiến không nói, chỉ nắm chặt cổ tay tháo đồng hồ ra:
-"Tiêu Chiến, anh làm gì vậy?"
Cho tới khi đồng hồ yên vị trên tay Tiêu Chiến, anh lật cổ tay lại, một vết sẹo dài nhàn nhạt trên cổ tay trắng ngần trông rất nhứt mắt.
Lại thả cổ tay xuống, đặt đồng hồ xuống chiếc tủ bên cạnh, nhẹ nhàng vén áo thun của Nhất Bác lên trên, một mảng da khác màu hiện rõ, khi không còn thấy phía trước là gì, nước mắt lã chã rơi xuống mất kiểm soát.
Vương Nhất Bác hoảng hốt hai tay ôm lấy mặt anh, luống cuống ôm người vào lòng, vuốt vuốt lưng trấn an anh.
Nhưng càng vỗ về người kia càng khóc to hơn, đành gỡ người ra ôn tồn hỏi:
-"Bảo bảo, bình tĩnh lại nào, nghe em, bình tĩnh lại.Kể em nghe xem có chuyện gì?"
-"Vương Nhất Bác..sao lại giấu anh?"
-"Giấu anh?Em giấu anh chuyện gì chứ?"
Nhìn nét mặt của cậu, Tiêu Chiến lại càng tự trách hơn, anh biết rõ cậu không muốn kể ra cũng là vì không muốn anh áy náy, tự trách mình.
-"Em đừng giấu anh, anh biết hết rồi.Chuyện em và Hạ An, cả chuyện em không đến sân bay, còn chuyện em bị tai nạn năm đó..anh biết hết rồi"
-"Đại Thành kể cho anh sao?"
Thấy Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi, trong lòng Tiêu Chiến lại nhen nhóm lên một đốm lửa giận.
-"Ai kể không quan trọng nữa.Vương Nhất Bác, anh..thực sự xin lỗi em.."
Vương Nhất Bác kéo anh ngồi xuống sofa, tay dùng bông thấm thuốc sát trùng lau nhẹ lên cánh tay, rắc lên một ít thuốc đỏ rồi dán một miếng băng bông lại cho anh.
Cậu vẫn luôn chịu đựng, đau đớn của năm đó chưa từng hé nửa lời với anh.Tiêu Chiến cảm nhận mình sắp không thở nổi nữa, trái tim siết chặt đau đớn. Ban đầu Tiêu Chiến nói quay lại vốn chỉ để thoả mãn bản thân vì đó là điều anh muốn, cảm xúc của Vương Nhất Bác không quan trọng, nhưng bây giờ Tiêu Chiến rất đau lòng, anh đã rất ích kỷ.
Anh lặng lẽ đưa tay xuống nơi đầu gối chân trái cậu, nhẹ nhàng xoa xoa, rưng rưng hỏi, lời nói nhẹ như lông tơ làm tim Vương Nhất Bác không khỏi ngứa ngáy:
-"Chỗ này..có phải còn rất đau không?"
Vương Nhất Bác áp tay mình lên tay anh, đáp:
-"Lúc trước rất đau, nhưng anh về rồi, liền không còn đau nữa"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip