4.CHÚNG TA (1)
Vương Nhất Bác rũ mi, chỉ qua loa bảo rằng mấy hôm trước vô tình bị ngã, anh cũng không đáp lại, cuộc hội thoại kết thúc.
Trời mưa ngày một to, ướt một mảng lưng của Vương Nhất Bác.Ô của cậu vẫn hướng về phía người kia, không có dấu hiệu di dời.
Tiêu Chiến cũng không còn quá quan tâm, cứ xem như là mọc lên một bức mành che mưa cho mình vậy.
Không gian xung quanh tiếng xe cộ giữa thành phố đang tấp nập, ồn ào kinh người.Loáng thoáng nghe được Tiêu Chiến nói gì đó
-"Anh nói gì?"
-"Đừng làm ra vẻ chúng ta quen biết nhau trước mặt mọi người, tôi không thích".
Vương Nhất Bác không ngạc nhiên khi nghe thấy lời này của Tiêu Chiến, cậu hoàn toàn nhận lỗi rằng bản thân đến muộn ngày hôm đó mới dẫn đến cớ sự này nhưng lại không biết lý do thực sự Tiêu Chiến nghĩ là gì.
Vừa định đáp lời thì xe buýt tới, Tiêu Chiến gạt ô qua một bên lên xe trước, cậu thu dù lại khó khăn bước lên sau.Cậu ngồi sau lưng anh, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng người kia liền cảm thấy yên lòng.
Người phụ xe đi đến gần hỏi hai người địa điểm, cả hai đồng thanh:
-"Khu số 17.."
-"Khu số 18.."
Cả hai chợt sững lại một chút, sau đó thu lại dáng vẻ xem như chưa có gì.
khi đó đến bây giờ vẫn vậy, sự cách biệt vẫn luôn tồn tại rõ ràng.Khu số 18 là khu nhà hạng sang, tiền nhà một tháng có thể gấp ba đến bốn lần tiền thuê nhà ở khu số 17 Vương Nhất Bác ở.
Cậu nắm chặt chiếc ô còn đang nhỏ nước trong tay, trong lòng dân lên một cỗ chua xót, cậu rõ ràng vẫn luôn không xứng với anh.
Khoảnh khắc cậu bước xuống xe, Tiêu Chiến nhìn thấy chiếc sơ mi xanh của cậu bị ướt một mảng lớn liền mím môi quay ra cửa sổ.Dù là bốn năm trước hay hiện tại thì vẫn là một con heo ngốc nghếch.
Vương Nhất Bác về đến nhà cũng không có tâm tình làm việc gì, cả một buổi Vương Nhất Bác không hề động đến loại chất lỏng óng ánh kia nhưng mùi cồn nồng nặc xung quanh làm đầu óc cậu có chút choáng.Vừa về cũng không thay quần áo mà trực tiếp ngả lưng lên giường, đã rất lâu rồi tâm tình không biến đổi nhiều như vậy.
Lại nghĩ đến chuyện của hai người, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cách một dãy phố cùng mơ mơ màng rồi chìm vào mộng cảnh.
.Năm năm trước, tại trường đại học A -Bắc Kinh.
Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành đang thu dọn lại quầy trưng bày của khoa cho buổi lễ đón tân sinh viên, trời đã âm u lắm rồi, loáng thoáng nghe được tiếng vài hạt mưa nặng rơi bên mái tôn ở nhà xe bên cạnh.Hai người là sinh viên năm thứ hai, chỉ ghé qua phụ giúp các anh chị năm ba, năm tư một chút rồi về.
-"Này, hai người quay sang đây một chút "
Hai người còn đang ngơ ngác, vô thức xoay người theo hướng phát ra âm thanh.
' Tách '
-" Ass, con mẹ nó đúng là phán không sai mà, đẹp chết tao rồi A Tử, mày xem này "
Vương Nhất Bác nhíu mày, cả đời này cậu ghét nhất là những người tự tiện như vậy.
-" Này ! "
Trác Thành không kịp chặn miệng cậu ta lại, liền ở lẳng lặng lui ra phía sau nhường sân khấu cho heo con và thỏ trắng.
Người này là đàn anh năm ba khoa thiết kế, anh ta là một nhân vật nổi tiếng, đẹp trai, học giỏi và còn là thủ khoa đầu vào khoa thiết kế.Chỉ có những người sống ở thời nguyên thủy như Vương Nhất Bác mới không biết người trước mặt là ai.
Gia đình anh ta có tiếng, có tiền và có quyền, mọi người không ai dám động vào.Vương Nhất Bác hai tay chống lên lưng quần, nhíu mày nhìn người kia.
Tiêu Chiến cùng A Tử liền ngẩn đầu lên nhìn .
Oaa, mẹ nó đẹp trai hơn trong ảnh vừa chụp nữa .
-" Này, sao lại tự tiện chụp ảnh người khác thế hả? "
Trác Thành há hốc mồm, não Vương Nhất Bác có bị úng nước không vậy?? liền kéo tay Nhất Bác giật giật.
Vương Nhất Bác càng căng thẳng hơn mà giật tay cậu ta ra.
Trác Thành thầm nuốt nước bọt, liệu anh ta có điên lên vặt hết lông Vương Nhất Bác rồi đem đá ra khỏi trường hay không nhỉ?
Tiêu Chiến cười cười đưa máy ảnh cho A Tử rồi bước tới kề sát trước mặt Vương Nhất Bác.Cậu ta cho rằng Tiêu Chiến đang khích mình nên cũng không tỏ ý lui về mà cũng tiến tới.
A Tử và Trác Thành còn cho rằng sắp có hỗn chiến, hai người họ sắp đánh nhau rồi.Ai ngờ Tiêu Chiến sấn tới một chút hôn chóc lên má Vương Nhất Bác làm cậu ta đờ mặt ra như một con heo ngốc.
Cả đám sững người, thanh niên nghiêm túc Nhất Bác đưa tay ôm lấy má mình trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, hai má và vành tai đỏ bừng.
Còn anh ta vừa hành động xong liền cười ngặc nghẽo, kéo tay A Tử đang cầm máy ảnh chạy về khoa của mình trú mưa.
Từ hôm đó trở đi, Vương Nhất Bác có thể gặp được Tiêu Chiến ở mọi nơi mình đi đến, tần suất gặp nhau ngày càng nhiều khiến cậu cảm thấy đó là chuyện bình thường..
Cho tới một ngày không còn thấy Tiêu Chiến trong tầm mắt lại cảm thấy hơi trống vắng, không bị làm phiền lại có cảm giác mất mát.
Không biết Tiêu Chiến lại muốn chơi trò gì nữa
Vương Nhất Bác nhíu mày nhìn cánh cửa kí túc xá, cũng không biết tại sao lại đứng trước nơi này, tay còn cầm theo một túi thuốc cảm và một ít cháo vừa mua.
Người kia khịt khịt mũi ra mở cửa, trước đó cậu còn nghe được vài tiếng ho khan.
Cậu nghe loáng tháng từ mấy chị gái khoa trên rằng anh bị cảm không tiện đi học, không ngờ là bệnh thật.
Tiêu Chiến từ trong nhà đi ra, trên người chỉ mặc chiếc áo thun Form rộng mỏng, quần đùi trên đầu gối, chân lại còn không đi dép, trên khoé miệng còn dính cọng mì tôm sống
Không đợi người ta mời liền trực tiếp kéo người vào nhà còn chất vấn người ta sao không đi dép
-"Anh không biết nấu ăn sao? Lại còn ăn mì sống nữa, dép cũng không mang vào "
-"Vương Nhất Bác, em đừng có quản anh "
-"Em nào dám quản anh "
Vừa nói vừa tiện tay vứt cả vỏ cùng nửa gói mì trên mặt bàn vào sọt rác.Tiêu Chiến nằm trên sofa nhìn Vương Nhất Bác giả vờ tỏ ý ghét bỏ, chu chu môi
-" Tí tuổi đầu mà đòi quản anh "
-" Lại đây ăn rồi uống thuốc đi, sau đó tiếp tục đeo bám em "
Tiêu Chiến lười để ý, thả mình lên sofa liền không muốn đứng đậy.Đầu óc quay cuồng nhìn lên trần nhà mặc cho Vương Nhất Bác có dùng chiêu khích tướng cũng chẳng ăn thua.
-" Anh còn không tới thì em tới bế anh đi "
Vương Nhất Bác ngỡ người kia sẽ sợ mà rút lui, ngoan ngoãn đến ăn nhưng ai ngờ câu trả lời nhận được lại là:
-" Nào, tới đây bế anh đi! "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip