Phần 21.
Sáng sớm, khi Tiêu Chiến vừa mới đi thì Hàn Tuấn Hào tới, mang theo một ly sữa đậu nành “Tân Vu Ký”. Hắn quan sát Vương Nhất Bác một lượt từ đầu đến chân, thấy thần khí của hắn rất tốt, rồi lại nhìn đống chăn lộn xộn trên giường, nói: “Anh tưởng chú bị thương thế nào cơ. Không có vấn đề gì thì còn giả sống giả chết ở bệnh viện làm gì nữa!”
Vương Nhất Bác uống một ngụm sữa đậu nành, cười nói: “Nếu em không giả chết nằm ở bệnh viện vài ngày, liệu tên họ Trác kìa có để em yên không?”
“Coi như biết điều!” Hàn Tuấn Hào ngồi bên cạnh giường hắn, nhặt sợi tóc trên gối lên, nhìn một chút, rồi thả tay ra, nói tiếp: “Đại ca đã thay mặt chú nói chuyện với Trác Cửu rồi, đại ca sẽ nhường lại địa bàn phố Portland cho Kỳ Dã, Trác Cửu coi như nể tình, hắn sẽ giữ lại cái mạng cho chú.”
“Đại ca nhường lại địa bàn phố Portland cho Kỳ Dã?!”
Vương Nhất Bác vẫn tưởng mình nghe nhầm, phố Portland là nơi anh cả Lôi lập nghiệp, đó là nơi kiếm ăn tốt nhất của họ, ngay cả hộp đêm của hắn cũng ở trên con phố đó. Nhường lại con phố đó thì khác gì ra khỏi xã hội đen? Hàn Tuấn Hào gật đầu, trầm ngâm.
“Nhưng Trác Diệu vẫn ấm ức khó chịu, hắn vẫn muốn chú phải đến kính trà xin lỗi hắn và không cho phép chú dẫn theo bất cứ ai đi cùng. Với bản tính của hắn thì có lẽ hắn sẽ đánh gãy một chân của chú.”
Vương Nhất Bác ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng qua chân mình, thở dài: “Anh Hào, anh yên tâm, em biết nên làm gì.”
Hàn Tuấn Hào vẫy vẫy mấy tên đệ từ sau lưng hắn, bọn chúng hiểu ý, ra ngoài cửa đứng canh.
“Bác… hứa với anh, cho dù thế nào đi nữa cũng phải nhịn!”
Hàn Tuấn Hào ghét sát vào tai hắn, nói rất nhỏ, chỉ mình hắn mới nghe thấy: “Đợi chuyện này kết thúc, anh sẽ giúp chú xử Trác Cửu.”
Lúc nói câu này, hắn nhếch mép cười, hàng mi rủ xuống che khuất ánh mắt.
Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, kinh sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Tuấn Hào thực sự nổi giận, giống như một con quỷ thoát xác với âm mưu thôn tính cả thế giới.
Vương Nhất Bác gượng cười, xoá tan bầu không khí lạnh lùng đó.
“Anh đùa gì vậy, anh cẩn thận không thì người của Kỳ Dã lại đánh gãy cả hai chân anh đấy!”
“Chú nghĩ là anh cũng ngốc như chú à!?” Hàn Tuấn Hào nhìn hắn với vẻ mặt coi thường. “Anh mà đã làm thì đương nhiên phải là “thần không hay, quỷ không biết” rồi.”
Vương Nhất Bác không để ý đến câu đùa của Hàn Tuấn Hào, hỏi tiếp: “Đại ca có biết không?”
“Đại ca muốn về dưỡng lão rồi, sau này sẽ không quan tâm nữa đâu.”
“Ý anh là sao?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chú sẽ không còn cảm thấy nhàm chán vô vị nữa…”
Hàn Tuấn Hào không cần nói hết câu thì Vương Nhất Bác đã hiểu. Anh cả Lôi nhường địa bàn phố Portland có nghĩa đã chấp nhận bước chân ra khỏi xã hội đen. Cuối cùng họ cũng có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu.
“Tốt rồi, chú nghỉ một lúc đi, ngày mai anh lại đến thăm chú.”
“Đợi đã…”
Vương Nhất Bác hơi lưỡng lự, rồi hỏi: “Anh Hào, có phải phụ nữ rất dễ thay đổi?”
“Ừ, giây trước họ yêu chú, giây sau đã có thể yêu một người đàn ông khác!”
"Vậy còn đàn ông?"
“Sao chú lại hỏi vậy?”
“Hôm qua Tiêu Chiến đến đây tìm em, anh ấy nói là muốn làm tình nhân của em.” Hắn băn khoăn một chút. “Em không đoán được là anh ấy nghĩ gì.”
“Đã đưa đến tận nơi như vậy thì cứ nhận đi, đợi đến khi chơi chán rồi, chú sẽ phát hiện ra là anh ta chẳng có gì khác biệt so với những người khác.”
“Nếu em không thấy chán thì sao?”
Hàn Tuấn Hào không trả lời mà hỏi hắn một câu khác: “Cho chú ăn món thịt kho tàu trong ba năm, chú có thấy chán ngấy không?”
“Ba ngày là chán lắm rồi.”
“Đàn ông, chưa được ăn miếng thịt nào thì làm sao mà biết được nó hấp dẫn thế nào… nhưng đến khi ăn rồi thì lại là chuyện khác.”
“Có lẽ thế!”
Vương Nhất Bác sờ nhẹ tay lên chiếc gối, cảm giác như hơi ấm của anh vẫn lưu lại trên đó. Hắn mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên yêu một người. Hắn không biết Hàn Tuấn Hào có nói đúng hay không, hắn cũng không biết là tình cảm mãnh liệt của hắn với Tiêu Chiến có thể kéo dài được bao lâu… Hắn chỉ biết một điều duy nhất, ngày hôm nay, hắn toàn tâm toàn ý yêu anh, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh…
Hàn Tuấn Hào ra khỏi phòng bệnh, hắn không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, vừa đi vừa gọi điện.
“Tôi đợi anh ở phòng 309, khách sạn Việt Hoa.”
Một tiếng sau, Tiêu Chiến trong bộ thể thao màu đen đến chỗ hẹn. Mặc dù hẹn ở khách sạn, nghe có vẻ không được đứng đắn cho lắm, nhưng Hàn Tuấn Hào ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, quần tây áo sơ mi rất chỉnh tề, thể hiện rõ sự tôn trọng đối với anh.
Hắn đi thẳng vào chủ đề chính: “Tôi cho anh một tháng để chuẩn bị, ngày Ba mươi tháng sau là lễ đại thọ sáu mươi của Trác Cửu, tôi sẽ nói cho anh biết vũ khí của Kỳ Dã giấu ở đâu…”
“Tại sao nhất định phải đợi đến ngày đó?”
“Đến lúc đó, người của anh có thể tóm toàn bộ những tên đầu sỏ của Kỳ Dã, bọn chúng sẽ không chạy thoát được.”
“Bắt bọn chúng không khó, nhưng cần phải có đủ chứng cứ để tố cáo bọn chúng.”
“Để tôi thử xem.”
“Được, tôi đợi tin của cậu.”
Lúc anh vừa định rời đi, Hàn Tuấn Hào nói thêm: “Việc chúng ta hẹn nhau ở đây không được cho Vương Nhất Bác biết.”
“Tôi hiểu!”
Tiêu Chiến đi được một lúc thì một người đàn ông khác đi đến, là cảnh sát Vu trong bộ thường phục.
Hàn Tuấn Hào đứng dậy, vẻ mặt thận trọng: “Bố, con muốn nhờ bố giúp con một việc.”
“Có việc gì cứ nói.”
“Ngày Ba mươi tháng sau, con muốn bố giúp con điều động lực lượng đặc công canh giữ phòng chờ thẩm vấn.”
“Tại sao?” Cảnh sát Vu hỏi hắn với vẻ mặt hoài nghi.
“Con muốn cho Trác Cửu đã vào rồi thì không thể ra được.”
Cảnh sát Vu lùi lại một bước.
“Con…”
Hàn Tuấn Hào nhìn ông ta, ánh mắt khẩn khoản: “Bố, bao nhiêu năm nay, con chỉ cầu xin bố duy nhất lần này thôi.”
Cảnh sát Vu bỗng thấy tâm trạng rối bời, lo lắng, khó xử và sợ hãi. Cuối cùng, ông nói: “Được… rồi!”
Sau khi cảnh sát Vu rời đi, Hàn Tuấn Hào đứng bên cửa sổ, chống tay lên ban công, nhìn ra đường phố hỗn loạn bên ngoài. Lúc mẹ hắn còn sống, hắn luôn cố gắng làm một người tốt, cho dù là sinh tồn trong sự sát hại lẫn nhau. Nhưng từ khi mẹ hắn bị bệnh qua đời, hắn cảm thấy làm người tốt chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vận mệnh đã an bài hắn phải bước chân vào con đường này, vậy thì sao hắn lại không bước đi trên con đường đó một cách có ý nghĩa chứ? Vương Nhất Bác nói đúng, xã hội đen cũng nên có trật tự riêng của nó!
Tinh thần tốt thì vết thương cũng hồi phục rất nhanh.
Chưa đến hai tuần, Vương Nhất Bác đã xuất hiện, Tiêu Chiến đương nhiên là không thể đến được, anh lén gọi điện thoại hỏi hắn: “Vết thương đã lành hẳn chưa? Không cần phải vội vàng xuất viện đâu.”
“Đương nhiên là khỏi hẳn rồi. Không tin thì anh thử đến mà xem…”
“Liên lạc sau nhé!” anh vội vàng cúp máy, tim đập thình thịch, vỗ vỗ tay lên ngực và hít thở đều để lấy lại bình tĩnh.
Người đàn ông đáng ghét này khiến tâm trí anh rối bời đến mức lúc nào anh cũng muốn tìm cách để gặp hắn, gặp được rồi lại cứ ngồi ngây ra nhìn, không muốn rời đi nữa.
Anh lấy lại tinh thần, leo lên chiếc xe cảnh sát đang chuẩn bị xuất phát, đi kiểm tra một quán rượu, vì có người báo rằng ở đó có người mang theo súng.
Vừa vào đến nơi, anh lặng người vì ngạc nhiên. Trong quán có khoảng hơn ba mươi chiếc bàn to, chật kín người, nhìn kiểu ăn mặc và phong cách của họ cũng biết ngay là dân xã hội đen.
Trong số vài trăm người đó, có hai người đàn ông trong trang phục màu đen rất nổi bật, rất dễ gậy sự chú ý của người khác.
Một người ngồi trong góc, trầm lặng đến nỗi dường như không khí xung quanh hắn cũng ngưng đọng, đó là Hàn Tuấn Hào.
Một người thì bị bủa vây giữa đám đông đang chen lấn mời rượu, đó là Vương Nhất Bác, chiếc áo da màu đen càng làm nỗi bật sự ngỗ ngược của hắn. Hắn có vẻ đã say, chiếc bàn bên cạnh xếp đầy bình rượu.
Ngồi cùng bàn với Vương Nhất Bác là một đôi nam nữ mặc áo màu xanh nhạt, họ nói chuyện với nhau như không có ai bên cạnh, chốc chốc lại nhìn nhau cười, anh đã nhìn thấy người đàn ông ấy trong ảnh, đó chính là ông trùm Lôi…
Tiêu Chiến nhìn họ tay trong tay bên nhau mà thấy ngưỡng mộ. Đến khi nào anh và Vương Nhất Bác cũng có thể tay trong tay và cười với nhau như thế giữ đám đông? Như vậy thì tốt biết bao!
Nghĩ lại thì con người cũng phải biết tự hài lòng. Anh có thể đứng từ xa để thấy hắn vui vẻ, thoải mái thế kia, như vậy cũng đã tốt lắm rồi!
Cuộc vui đang lên cao trào bỗng trở nên yên lặng vì họ phát hiện ra “những vị khách không mời mà đến”. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đội cảnh sát của anh khiến đội cảnh sát đột nhiên trở nên thật nhỏ bé.
Anh lặng lẽ lùi một bước, rồi lùi thêm bước nữa… Nấp sau lưng của cảnh sát Vu, anh lén ngước mắt, vẫn là ánh mắt nóng bỏng của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt nhìn anh, đầy vẻ hứng thú.
Trong chớp mắt, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và hắn thật gần, cho dù là ở chân trời góc bể thì giữa họ cũng không hề có khoảng cách.
Cảnh sát Vu nhìn Hàn Tuấn Hào, dõng dạc nói: “Có người báo ở đây có người giấu súng, tất cả đều phải lục soát. Yên tâm, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người đâu.”
Quá rượu ngay lập tức vang lên tiếng chửi bới, tiếng la hét, lại còn có kẻ đập vỡ chai rượu, cả trăm người phẫn nộ tạo thành cảnh hỗn loạn.
Đôi nam nữ kia vẫn không thèm để ý.
Hàn Tuấn Hào thong thả thay đổi tư thế, hắn vẫn ngồi nguyên ở góc đó quan sát.
Vương Nhất Bác giơ tay, lắc lắc, cả đại sảnh bỗng im lặng như tờ.
Nhìn cảnh tượng đó, anh mới hiểu rằng tại sao người trong xã hội đen thường nói Hàn Tuấn Hào và Vương Nhất Bác có thể chinh phục được bất cứ người nào, cho dù là phụ nữ hay đàn ông, bởi họ… quá đẹp trai!
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Vương Nhất Bác, đợi hắn nói, trong có cả anh. Còn hắn vẫn thì ung dung châm thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi nhả khói: “Tất cả đứng im không nhúc nhích để bọn họ lục soát, hãy lục soát cho kỹ.”
Nói xong, Vương Nhất Bác hướng mắt nhìn Hàn Tuấn Hào, nhếch mép cười: “Cảnh sát Vu vừa được thăng chức, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho ông ấy một chút.”
Không ai phản đối, cũng không ai động đậy, tất cả đều giữ nguyên tư thế như lúc đầu.
Anh chợt hiểu ra tại sao người đàn ông hơn hai mươi tuổi này lại có thái độ đó với dân xã hội đen. Vũ lực, sự chinh phục và cả cá tính có thể điều khiển được tất cả thế giới, hắn thực sự làm cho người khác phải kính nể! Nếu anh là một cô gái bình thường, có lẽ cũng mê mẩn mà kêu lên một câu: “Vương Nhất Bác, em yêu anh đến chết mất!” Tiếc rằng anh không phải là một cô gái, mà anh là một nam nhân, lại còn là cảnh sát.
Cảnh sát bắt đầu lục soát từng người, tất cả bọn họ đều biết phối hợp, bao gồm cả Hàn Tuấn Hào và anh cả Lôi.
Khi một cảnh sát định lục soát người Vương Nhất Bác hắn liếc mắt về phía anh, chỉ chỉ vào anh: “Tôi thích cảnh sát Tiêu… lục soát người tôi.”
Tên xấu xa này, Tiêu Chiến thầm cười trong lòng, ngoài mặt không dám để lộ ra chút biểu hiện nào. Anh hiên ngang bước đến cạnh Vương Nhất Bác, vừa định đưa tay ra, hắn đột nhiên cởi chiếc áo da vứt sang một bên. Chiếc áo đen bó sát tấm lưng cường tráng của hắn càng làm toát ra vẻ nam tính.
Anh đặt tay lên người hắn. Khi tay chạm đến những cơ bắp săn chắc đó, toàn thân anh bỗng thấy phấn chấn, máu nơi ngón tay bắt đầu nóng lên, chảy xiết.
Anh nuốt nước bọt, di chuyển xuống dưới, từ vai tới thắt lưng, rồi đến đùi, không có một chút mỡ nào, những thớ thịt săn chắc ấm áp khiến anh thấy thật dễ chịu, anh di chuyển thật chậm và còn tưởng tượng rằng trên người hắn không có quần áo.
“Cảnh sát Tiêu, anh sờ như thế, chắc chắn là sẽ sờ thấy “súng” đấy!”
Cả phòng cười ồ lên khiến anh bối rối. Thực ra, đúng là anh sờ thấy súng, một khẩu súng lục mini, giấu ở dưới mắt cá chân hắn, giấu rất giỏi, người bình thường chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra, anh phát hiện được đơn giản là bởi vì anh lục soát rất kỹ. Nhưng lời nói của Vương Nhất Bác rõ ràng là có ý khác!
Trong tiếng cười vang, có người bỗng nói: “Anh Bác, có khoan khoái không? Lát nữa em cũng thử xem thế nào.”
Một người khác lại nói: “Mày thử á? Mày không sợ anh Bác phế truất à?”
Anh quay ra nhìn người vừa nói, chính là tên đàn em trong bệnh viện ngày hôm đó. Anh nóng bừng mặt. Vương Nhất Bác cũng không ngăn cản những lời trêu đùa lung tung của họ, hắn quay người lại, cười với anh, nụ cười xấu xa hơn bất cứ khi nào.
“Nghiêm túc chút đi!” anh lạnh lùng nói với hắn.
Vương Nhất Bác nhún vai: “Em rất nghiêm túc.”
Theo thông lệ, lục soát xong đằng sau sẽ chuyển sang đằng trước. Anh do dự một lúc mới đặt tay lên ngực hắn, khi vừa cảm nhận được nhịp đập khác thường của trái tim hắn, toàn thân anh bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã vào lòng hắn. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, mười ngón tay lướt qua bụng hắn, thắt lưng hắn…
Đang định hướng tiếp xuống dưới, hắn thở hổn hển ghé vào tai anh, nói nhỏ: “ "Tiêu Chiến, em là đàn ông, là một người đàn ông bình thường!”
Anh ngẩng đầu, thấy hình ảnh mình đang phản chiếu trong đôi đồng tử tối đen của hắn, nhìn thấy khát khao chiếm hữu của hắn. Anh vội rút tay lại, cúi xuống, nói nhỏ với hắn: “Chín giờ, anh đợi em ở quán ăn Nhật.”
Nói xong, anh liền tránh xa hắn, cũng không dám nhìn hắn thêm chút nào nữa.
Tất nhiên là họ trở về tay không, kết quả này cũng không ngoài dự đoán của mọi người. Có người trong sở cảnh sát truyền tin, làm sao có thể thu được súng? Nhưng sau sự việc này, anh thấy rõ một điều: Kỳ Dã cố ý nhằm vào Vương Nhất Bác đúng vào ngày hắn ra viện để khiến hắn phải lúng túng.
Anh thật sự rất lo lắng cho hắn. Trong giới giang hồ, sinh tử khó lường, ai biết đâu được hôm nay hắn vẫn bừng bừng khí phách, nhưng ngày mai liệu có cơ hội để đùa giỡn với anh trước đám đông như vậy nữa không…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip