Chương 8. Rung động

Bởi vì chân bị thương, Tiêu Chiến không thể không xin nghỉ phép vài ngày. Đã lâu không được nghỉ ngơi đúng nghĩa, mấy ngày này anh nhất định phải tận hưởng cho thật tốt.

Tiêu Chiến làm ổ trong chăn nệm mềm mại ấm áp, ngủ no nê đến khi tự tỉnh mới thức dậy. Đôi mi dài khẽ chớp, mắt ngọc từ từ mở ra. Vươn vai một cái cho tỉnh ngủ, anh quơ tay tìm điện thoại vẫn luôn đặt trên tủ đầu giường, nhìn màn hình đã hơn 10 giờ.

Tiêu Chiến ngồi dậy, nhẹ nhàng nâng cái chân bị thương xoay người xuống giường, bất ngờ nhìn thấy phía cuối giường xuất hiện một đôi nạng cùng tờ giấy nhắn nho nhỏ, bên trên viết:

"Cái này sẽ giúp anh thuận tiện di chuyển hơn khi tôi không ở đây. Bữa sáng tôi chuẩn bị rồi, nếu nguội hâm nóng lên rồi mới được ăn. Có việc nhớ phải gọi cho tôi. Tôi đi làm, chờ tôi về.

Bạn trai của anh

Nhất Bác"

Giọng điệu Vương Nhất Bác viết trong mẩu giấy chẳng khác nào một người chồng dặn dò vợ bé nhỏ của mình ngoan ngoãn ở trong nhà chờ mình về.

Tiêu Chiến không biết khi đọc mẩu giấy nhắn này mặt anh đang ửng hồng, miệng mỉm cười ngọt ngào như thế nào. Khẽ lắc đầu, anh vươn tay với lấy cặp nạng, tập tễnh chống từng bước vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ. Mặc thêm một chiếc hoodie, Tiêu Chiến mới chống nạng mò vào bếp xoa dịu cái bụng nhỏ đói meo đang kháng nghị.

Đến bàn ăn, quả nhiên bên trên bày sẵn mấy món ăn sáng điển hình kiểu Trung đã nguội. Chắc hẳn Vương Nhất Bác đã mua từ rất sớm trước khi anh tỉnh dậy.

Ngoài mẹ ra, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến trong lúc đau ốm được người khác quan tâm chăm sóc chu đáo đến vậy. Sự ân cần này lại đến từ một chàng trai trẻ mới 22 tuổi, độ tuổi mà rất nhiều người khác vẫn còn không thể tự lo cho bản thân mình nữa là chăm sóc người khác.

Tâm khẽ động, Tiêu Chiến cầm lên điện thoại đặt ở trên bàn. Anh vốn định gọi cho Vương Nhất Bác, nhưng nghĩ hẳn cậu đang bận rộn tập luyện cho buổi biểu diễn của UNIQ vào tháng sau, chỉ đỏ mặt gửi đi một đoạn tin nhắn thoại.

"Nhất Bác, tôi dậy rồi. Cảm ơn về bữa sáng."

Đoán rằng Vương Nhất Bác phải hồi lâu sau mới có thể trả lời, Tiêu Chiến bỏ điện thoại xuống, đem đồ ăn đi hâm hóng lại chậm rãi thưởng thức bữa sáng tình yêu được đối tượng hẹn hò đẹp trai chuẩn bị.

Bữa sáng rất phong phú, Tiêu Chiến xoa bụng nhỏ lúc này đã căng tròn, quyết định bỏ qua bữa trưa. Làm cho mình một ly ca cao nóng, Tiêu Chiến lạch cạch chống nạng ra sofa xem TV.

Nhàm chán chuyển vài kênh truyền hình giải trí, Tiêu Chiến chẳng xem được một kênh nào. Chợt nhớ ra mình chẳng biết gì nhiều về công việc của "bạn trai thử việc", anh vào ô tìm kiếm gõ ba chữ "Vương Nhất Bác". Ngay lập tức, màn hình TV hiện ra rất nhiều video, bao gồm cả video cậu nhảy cũng như video ở đường đua. Tiêu Chiến tùy ý chọn phát một video Vương Nhất Bác biểu diễn tiết mục nhảy trên nền nhạc "Fire".

Vương Nhất Bác rất có tiếng trong giới vũ đạo, đồng thời cũng là gương mặt mới đầy triển vọng của các giải đua mô tô chuyên nghiệp. Do không phải là ca sĩ hay diễn viên thường xuyên xuất hiện trên báo chí, truyền hình, độ nổi tiếng của cậu chỉ tương tự với một hotboy trên mạng.

Không quá nổi tiếng nhưng tài năng cùng thực lực của Vương Nhất Bác không ai có thể phủ nhận. Tiêu Chiến chăm chú theo dõi từng động tác của cậu trong video, khi thì mạnh mẽ dứt khoát, lúc lại mềm dẻo linh hoạt, vô cùng hấp dẫn. Hơn nữa khi nhảy, biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác tự động tiến vào hình thái vừa sexy quyến rũ vừa cool ngầu, khiến Tiêu Chiến không thể rời mắt.

Video biểu diễn kết thúc, TV chuyển sang một video khác, lần này là video ghi lại trận đấu của Vương Nhất Bác ở giải đua mô tô. Tiêu Chiến không quá hiểu biết về lĩnh vực này, cũng chẳng biết phải nhận xét như thế nào. Các thầy huấn luyện kinh nghiệm lâu năm kết luận rằng Vương Nhất Bác rất có thiên phú, kết quả đứng nhất bảng, trong nhóm tân thủ đứng thứ hai, như vậy đối với một người mới đã là rất tốt, tương lai có không gian phát triển rất lớn.

Vương Nhất Bác 22 tuổi ở trên lĩnh vực mà cậu theo đuổi đạt đã được thành tích không nhỏ, có thể thấy cậu là người luôn biết mình muốn gì, nỗ lực theo đuổi và kiên trì với nó. Phẩm chất này không nhiều người trẻ tuổi có được.

"Bạn trai thử việc này tiền đồ thật sự không tệ nha!"

Tiêu Chiến lẩm bẩm tự nói với chính mình.

Anh không cầu một tình yêu oanh oanh liệt liệt khắc cốt ghi tâm. Từ trước đến giờ điều anh muốn chỉ đơn giản là có một người ở bên bầu bạn với anh, cùng anh trải qua cuộc sống bình đạm ngày đi làm, tối đến cùng nhau ăn cơm, sưởi ấm cho nhau mỗi khi đêm về, nhìn thấy nhau mỗi ngày khi tỉnh giấc.

Những cử chỉ dịu dàng của người kia từng chút từng chút một len lỏi vào trái tim, vào tâm trí Tiêu Chiến, đập vỡ bức tường anh dựng lên quanh mình, để cậu bước vào thế giới của anh, khiến anh vô thức rung động từ lúc nào.

Hai người quen nhau hơn hai tháng, chính thức hẹn hò chưa đầy một tháng. Cảm giác Vương Nhất Bác mang đến cho anh không chỉ là yêu thương trân trọng, mà còn cả cảm giác an toàn có thể yên tâm dựa vào, bên nhau thật lâu.

Vừa xem TV vừa nghĩ về đối tượng hẹn hò trẻ tuổi đầy hứa hẹn của mình, Tiêu Chiến thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi Vương Nhất Bác trở về mang theo theo một túi lớn đồ ăn bước vào nhà, Tiêu Chiến đã nằm co người trên sofa ngủ từ bao giờ, trên màn hình TV chưa tắt vẫn đang phát video cậu ở trong phòng tập tập vũ đạo.

Hèn gì Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn kia của Tiêu Chiến mà chờ mãi không thấy anh hồi âm, thì ra là xem video của cậu rồi ngủ mất. Tiêu Chiến quan tâm đến cậu nhiều hơn rồi nhỉ? Vương Nhất Bác không tự chủ kéo khóe miệng thành một nụ cười ngọt ngào, cúi người hôn một cái lên má anh.

Đem đồ ăn đặt lên trên bàn ăn trong bếp, Vương Nhất Bác mới trở ra sofa gọi Tiêu Chiến dậy.

- Chiến Chiến, dậy ăn cơm nào.

Tiêu Chiến giọng mềm nhũn "Ưm~" một tiếng mới mở mắt, nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đẹp trai đang cười sủng nịch của Vương Nhất Bác.

- Cậu về rồi hả? Mấy giờ rồi?

- Sắp 7 giờ rồi. Ăn cơm thôi.

Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy, dùng khăn mặt đã vò qua nước ấm nhẹ nhàng lau mặt cho anh, rồi tự nhiên ôm anh lên đi về phía bàn ăn.

28 tuổi còn được người khác cưng chiều giống như đứa nhỏ mẫu giáo, Tiêu Chiến tất nhiên không thể nào bình thản tiếp nhận. Khuôn mặt với nhan sắc nghịch thiên hack tuổi nào đó không tự chủ hồng lên, vành tai đỏ rực. Thế nhưng Tiêu Chiến lại không có giãy giụa phản đối, càng không dám nói cái gì. Vế sau là vì sợ nói ra liền tự đào hố cho mình, còn vế trước, ừm... hẳn là vì cũng thích đi?

-----------------------------

Chờ Tiêu Chiến có thể đi lại không chút trở ngại đã là chuyện của nửa tháng sau. Điều đó đồng nghĩa với việc Vương Nhất Bác đã dùng hết lý do để mặt dày ở nhà anh rồi. Tuy nhiên, nửa tháng chung sống dưới một mái nhà này khiến tình cảm của hai người tiến triển không tệ.

- Nhất Bác à, chân anh ổn rồi, không thể làm phiền em thêm nữa. Mau về nhà đi.

- Anh thật sự một chút cũng không cảm thấy luyến tiếc em sao?

- Không hề.

Tiêu Chiến dùng hai chữ dứt khoát đem Vương Nhất Bác đầy mặt không nguyện ý tiễn ra khỏi nhà.

Người ta đều nói thói quen là điều gì đó rất đáng sợ quả thật không sai. Bởi vì đã quen mỗi ngày có Vương Nhất Bác ở bên cạnh bầu bạn chăm sóc, cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại bất ngờ thả ra một câu tán tỉnh chọc cho anh ngượng chín mặt; bây giờ trở lại cuộc sống độc thân một mình một ổ, Tiêu Chiến ngoài ý muốn cảm thấy khó thích ứng, so với việc thích ứng những hành động thân mật của Vương Nhất Bác còn khó khăn hơn.

Mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì, Tiêu Chiến lại vô thức nhớ về những ngày có Vương Nhất Bác bên cạnh, nhớ những cử chỉ thân mật lén lút mà anh làm như không chú ý của cậu, nhớ cả những cái ôm dịu dàng kia. Hai chữ "Không hề" ngày hôm ấy anh lưu loát nói ra vậy mà trở thành lời nói dối mất rồi.

"Mình đang nhớ Vương Nhất Bác? Sao mình lại như thế này chứ? Rốt cuộc là làm sao a? Haizzzzzzzz"

Tiêu Chiến mỗi lần sực tỉnh khỏi dòng hồi tưởng đều đặt tay lên trán, vừa thẹn thùng vừa bất lực với chính mình.

Nếu Tiêu Chiến chú ý theo dõi chương trình Thiên thiên hướng thượng nổi tiếng lên sóng vào 19:00 Chủ nhật hàng tuần của đài Hồ Nam, hẳn anh sẽ nhận được đáp án khiến anh còn giật mình hơn từ cậu MC trẻ tuổi.

"Tình yêu chính là như vậy, không có cách nào khác."

Tiêu Chiến à, trước thế tấn công mạnh mẽ ngọt ngào của Vương Nhất Bác, anh có thể kiên trì bao lâu nữa đây?

-------------------------------

Vương Nhất Bác nửa tháng mới trở lại nhà mình. Phòng khách được bày trí theo phong cách hiện đại tối giản, một sofa tối màu cùng một TV màn hình lớn treo ở bức tường đối diện. Đáng chú ý nhất là một cái kệ rất lớn chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi ô đặt một chiếc mũ bảo hiểm, còn có vài chiếc đặc biệt được ráp từ Lego.

Bởi vì có nhân viên giúp việc theo giờ đến dọn dẹp hai lần một tuần, căn nhà đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi nửa tháng vẫn sạch sẽ gọn gàng.

Vương Nhất Bác vừa quét vân tay mở cửa bước vào liền lập tức quăng vali sang một góc, thả người nằm lên sofa rộng rãi êm ái, trong lòng không chút khúc mắc mà cảm thấy ghét bỏ chính nơi mình đã ở sắp được một năm.

Nơi này không có Tiêu Chiến a~.

"Vừa mới không gặp một chút đã nhớ muốn chết rồi. Thật may còn có những bảo bối này chống đỡ."

Vương Nhất Bác than thở, tay thoăn thoắt mở album trên điện thoại ngắm người trong lòng. Album tên gọi Bảo bối này gần đây được cập nhật không ít ảnh mới, đều là ảnh chụp Tiêu Chiến trong khoảng thời gian cậu ở bên chăm sóc anh. Vương Nhất Bác bấm chọn một tấm hình Tiêu Chiến đang ngủ đặt làm hình nền.

Nhìn không rời mắt vào tấm hình kia, Vương Nhất Bác đặt môi lên vị trí môi Tiêu Chiến trên màn hình điện thoại, hôn "chụt" một cái thật kêu rồi cười tủm tỉm. Nếu để nhóm bạn bè anh em tốt nhìn thấy, mười người hết mười một người nhất định sẽ hô to.

"Là giả đó! Người này không phải Vương Nhất Bác chúng tôi quen!"

Ngớ ngẩn không?

Có!

Ấu trĩ không?

Có!

Nhưng mà hết cách rồi. Tình yêu chính là như vậy, không có cách nào khác!

Hết chương 8.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip