[7-x] Nghiêm túc?
Vương Nhất Bác ngủ đến khi mặt trời xuống núi mới bởi vì bụng kêu đói ồn ào mà không cam tâm tình nguyện rời khỏi giường.
Hắn đem điện thoại đã bị ném ở đầu giường tới kiểm tra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tin nhắn Wechat cũng rất nhiều, duy chỉ có tin tức của Tiêu Chiến là không có.
Vương Nhất Bác vẫn có một chút thất vọng, nhưng là cũng nằm trong dự liệu. Không nói đến anh đã thẳng thắn nói rằng đi Thâm Quyến sẽ rất bận, mà chỉ với do dự của Tiêu Chiến đêm qua thôi, Vương Nhất Bác liền biết chắc chắn sẽ có một trận chiến giằng co tâm lí.
Nhưng Vương Nhất Bác cũng không có nghĩ nhiều như vậy, không phải vì hắn có nhiều thời gian, hắn tự nhận mình là người lang thang cũng là thuận miệng nói, về nước tiếp nhận công ty cũng không phải chỉ là một lời nói cho vui, lại nói thời gian rảnh rỗi, hắn cũng chỉ có chưa đến hai ngày ở không, về sau, sẽ lại đầy những cuộc hội họp lớn nhỏ đè trước mặt.
Liệu sau này hắn có thể vì lịch trình bận rộn mà quên đi mỹ nhân Tiêu Chiến kia không, hay là càng mệt mỏi càng khiến hắn nhớ anh, nghĩ tới anh nhiều hơn, Vương Nhất Bác cũng không tự nghĩ, hắn biết sớm muộn gì thời gian cũng sẽ cho hắn câu trả lời thôi.
Lão cha của Vương Nhất Bác không có ở nhà, mẹ hắn tránh không được quan tâm cộng với lải nhải bên tai, Vương Nhất Bác ăn qua loa vài miếng đồ ăn liền nói có việc muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn là bị mẫu thân túm lại ép ăn thêm một chén cơm nữa mới thả cho đi.
Vương Nhất Bác thản nhiên lấy chìa khóa xe ở tủ đồ cạnh tầng hầm mở khóa xe, thuận theo ánh đèn lái xe ra ngoài, gọi cho Phạm Thừa Thừa một cuộc.
Thừa Thừa của tôi rồi nhé, okey?
Điện thoại vang lên thật lâu mới được kết nối, không ngoại lệ, đầu bên kia tiếng nhạc rất lớn, Phạm Thừa Thừa tìm mãi mới được một nơi tương đối an tĩnh lên tiếng: "Vương thiếu gia vừa mới về nước đã có thời gian gọi cho em sao?"
Vương Nhất Bác đối với lời nói đùa này của Phạm Thừa Thừa cũng không có tức giận: "Ca sĩ chỗ cậu hát sớm như vậy?"
"Ngài là vừa mới tỉnh ngủ đi, đã hơn chín giờ đêm rồi thưa thiếu gia, giờ này ca sĩ còn nghỉ ngơi thì quán em liền phải đóng cửa thôi."
Vương Nhất Bác bừng tỉnh: "Anh đi tìm cậu, mở một chai rượu ngon."
"Vừa trở về liền ủng hộ việc kinh doanh của anh em?"
"Cậu mời."
Phạm Thừa Thừa bật cười: "Được, em mời, tới đi."
Từ nhà Vương Nhất Bác đến quán bar của Phạm Thừa Thừa cũng mất một đoạn đường không nhỏ, đường không tắc, nhưng đến quán bar cũng đã mười rưỡi.
Phạm Thừa Thừa ngồi ở một hàng ghế dài ở góc khuất, hiện tại quán bar khách đã đến rất đông, lúc này đúng là thời điểm thích hợp để giải trí.
Người phục vụ dẫn Vương Nhất Bác đến chỗ ông chủ sau đó rút lui.
Hai người đã lâu không gặp, vỗ vai đụng vai một cái là không thể thiếu, trên bàn Phạm Thừa Thừa đã mở sẵn rượu chỉ chờ Vương Nhất Bác đến.
Phạm Thừa Thừa rót cho Vương Nhất Bác nửa ly Russo, cho thêm đá vào đặt trước mặt hắn: "Hôm nay làm sao đột nhiên lại muốn uống?"
Vương Nhất Bác nhấc ly rượu lên, uống một hơi.
"Thế nào em lại cảm giác anh tâm tình không tệ?"
Vương Nhất Bác nghiêng đầu: "Thấy thế nào?"
Phạm Thừa Thừa cánh tay tựa lên ghế sofa, nhìn Vương Nhất Bác nói: "Anh đến một mình, hoặc là vì tâm trạng không tốt muốn mượn rượu giải sầu, hoặc là tâm tình không tệ muốn tiêu khiển giải trí. Đừng giả vờ nói nhớ em nên đặc biệt đến gặp em, buồn nôn lắm."
Vương Nhất Bác cười hắc hắc: "Kia hai ta tốt xấu cũng là huynh đệ nhiều năm, cậu có phải hay không quá xem thường chính mình?"
"Đánh giá bản thân quá cao em không dám." Phạm Thừa Thừa cầm lấy chén rượu chạm vào ly của Vương Nhất Bác, trong ly của cậu không có nhiều rượu, nhưng dù sao cũng là rượu mạnh, cứ vậy uống một hơi cạn sạch.
Vương Nhất Bác cũng theo Phạm Thừa Thừa uống một ly. Hai người đã chơi với nhau từ rất lâu rồi, cũng lười đi vòng vèo, hắn hỏi Phạm Thừa Thừa hiện tại Bắc Kinh có công ty hay tập đoàn nào có CEO là một người trẻ tuổi không.
"Anh cũng không cần vừa trở về nước liền tìm đối thủ cạnh tranh chứ, Bắc Kinh số công ty cùng với tập đoàn mỗi ngày mọc lên như nấm, các người Vương gia đại gia nghiệp kia để vào mắt làm gì.
Phạm Thừa Thừa hiển nhiên hiểu sai ý của Vương Nhất Bác.
"Tiêu Chiến, cậu biết không?"
"Tiêu Chiến?" Phạm Thừa Thừa một bộ dạng biết rất rõ.
Vương Nhất Bác quả nhiên đoán không sai, Phạm Thừa Thừa các mối quan hệ ở Bắc Kinh cũng không tệ.
"Anh không ở trong nước cũng có khả năng không biết. Nhưng hắn là là một trong những viên kim cương tài chính của kinh tế Bắc Kinh. CEO bình thường cái gì có thể đứng cùng hắn sao, công ty nào có đủ khả năng mời hắn về quản lý kinh doanh a? Bắc Nhiễm được thành lập với tài sản thừa kế mà cha hắn để lại, năm ngoái đã chuyển hình thức một công ty tư nhân sang công ty cổ phần, chỉ mới năm năm đã muốn niêm yết giá cổ phiếu, mà lúc đó cha hắn chỉ để lại cho hắn chưa đến một triệu đô la thôi."
"Bắc Nhiễm?"
"Anh chưa từng nghe cũng là bình thường đi, dù sao so với bọn anh vẫn là tiểu vu gặp đại vu, nhưng anh nhất định phải dè chừng thực lực của hắn."
Vương Nhất Bác trầm mặc không nói.
"Hả, làm sao? Nghe ngóng hắn làm gì? Đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn? Hay là tình địch?"
"Anh muốn theo đuổi anh ta, cậu cho rằng có sao không?"
Bàn tay đang rót rượu của Phạm Thừa Thừa run một cái, rượu đổ ra ngoài không ít.
"Ngạc nhiên như vậy?"
"Lão ca ơi, anh mới về được mấy ngày đâu?"
"Hôm nay là ngày thứ hai."
"Trước đó biết không?"
"Không biết."
"Tìm bạn chơi cũng không cần chất lượng cao như vậy chứ?" Phạm Thừa Thừa đặt chai rượu xuống, nghiêm trang bày tỏ sự ngưỡng mộ."
Vương Nhất Bác hứ một tiếng: "Anh bảo tìm bạn lúc nào?"
"Nghiêm túc?"
____________
Quá mất giá. 🙏🙏🙏
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip