CHƯƠNG 14

"Anh đi về báo với Lưu Nghiêm gọi người, tôi ở đây chờ" Vương Nhất Bác ra lệnh.

"Không an toàn".

"Tiêu Chiến. Đây là lệnh".

"Lão tứ, điện thoại vệ tinh của cậu đâu?" Tiêu Chiến không chịu thua, anh giơ giơ điện thoại ra kiểm tra tín hiệu. Chỗ khỉ ho cò gáy thế này sóng thật là chập chờn quá, lúc nãy anh là giả vờ gọi một cuộc trước mặt tên mặt vuông để răn đe hắn chứ thực ra có gọi cho ai được đâu.

"Lão tứ, bây giờ quay về hay chờ cứu viện đều không kịp đâu. Chi bằng cùng ở đây tìm hiểu thêm rồi hẵng quyết định"

Vương Nhất Bác lưỡng lự, cậu không muốn đưa Tiêu Chiến vào chỗ nguy hiểm nên kiếm cớ đẩy anh đi vậy thôi. Mấy cái buôn lậu nho nhỏ không sao chứ đối với hàng trắng, thủ đoạn và sự tàn độc của bọn họ đối với kẻ tò mò là không thể kể xiết.

Vương Nhất Bác muốn tự mình tìm hiểu nhưng người ở bên nhất định không chịu nghe lời cậu. Lâm cảnh đi cũng dở, ở không xong, đột nhiên Tiêu Chiến kéo tuột cậu nấp vào sau mấy tảng đá lớn, đằng xa vọng lại mấy tiếng xe ô tô ồn ào.

Hai người men theo sườn núi, quành ngược lại chỗ kho bãi vừa rời đi mà đi ven tường bao bên ngoài. Nhà kho xây sát vách núi, chỉ bằng hai ba bước nhảy, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã nhẹ nhàng leo lên một tảng đá lớn. Phần mái tole cuối kho ở sát bên cạnh bị bung, kêu lật phật theo tiếng gió.

Hai người nằm ngửa, lưng dán sát xuống tảng đá, đêm đã buông xuống nhưng tảng đá hấp thu nhiệt cả ngày còn nóng, dán lên lưng như phải bỏng. Tiêu Chiến trườn nhẹ người nhích sang một chút, mái tole này lúc chất hàng anh đã quan sát kỹ, quá cũ, nếu leo lên e gây ra tiếng động mạnh, nặng nữa thì sập mất. Tiếng người trò chuyện bên trong văng vẳng lúc được lúc mất.

" Thiệu tổng, hàng đã tập kết đủ" Tiếng lão mặt vuông nghe khá rõ

"..."

"Đêm nay em cho lấy hàng ra, sáng sớm ngày mai sẽ xong, sếp yên tâm"

"..." Giọng nói ai đó rít khẽ, vừa nhỏ vừa trầm. Tiêu Chiến không nghe rõ, chỉ loáng thoáng hai tiếng "Gia Nghĩa". Ở bên cạnh, Vương Nhất Bác cũng đang giỏng tai nghe, thấy hai chữ kia nắm tay liền vô thức co lại.

---

Khi Vương Nhất Bác trở về. Tầng 31 Ý Hiên sáng đèn cả một đêm. Cậu đem tất cả thông tin thu thập được mổ xẻ cho tứ lão cùng nghe.

"Chúng ta vốn xưa nay đều chủ trương chuyện ngoài Ý Hiên thì Ý Hiên không quản. Chuyện lần này em có quá lo nghĩ rồi không?" Uông Hàm do dự, y vẫn không muốn đụng đến những phần nhạy cảm như thế này.

"Em nghĩ chúng ta xưa giờ tuân thủ quy tắc, một vài loại hàng nóng không chơi trong khi lại cai quản hoạt động nhập xuất gần như rộng khắp Thượng Hải. Việc này chắc khiến cho nhiều kẻ muốn đưa hàng vào Đại lục cảm thấy không hài lòng, khi bị chúng ta từ chối hết lần này đến lần khác" Đại Lão sư sau khi suy nghĩ tới lui mới mở miệng.

"Doanh Phương chắc thấy miếng bánh ngon, lại chưa ai làm nên không muốn bỏ lỡ ..."

"Nên họ mới bắt đầu mua đội tàu viễn dương?" Vương Nhất Bác tiếp lời. "Lại có hành động dằn mặt phủ đầu chúng ta?" cả Uông Hàm và Đại Lão sư mỗi câu đều gục gục đầu, tỏ vẻ đồng tình.

"Nhưng em nghĩ việc này không đơn giản. Doanh Phương chắc chắn phải có thế lực mạnh phía sau bảo kê" Vương Nhất Bác vẫn băn khoăn. Ý Hiên không tham gia mua bán hàng trắng, buôn người hay vũ khí, nào phải không có lý do. Ở đất nước này chơi những thứ đó ngang với lệnh tử hình, cộng với những đợt kiểm tra liên tục của hình cảnh trong thời gian này cậu càng cảm thấy chắc chắn với suy luận của mình.

Ngay cả Ý Hiên, mấy hoạt động buôn lậu nho nhỏ cũng phải xin khất hoặc từ chối bạn hàng, lẽ nào Doanh Phương ngang nhiên vận chuyển hàng trắng trong thời gian bố ráp như vậy?

Phân tích tới lui, Uông Hàm vẫn là thống nhất tạm thời dẹp bỏ tất cả hoạt động ngầm, bảo toàn lực lượng. Chuyện Doanh Phương cũng sẽ không gây động tĩnh gì.

Nào ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

---

Tiêu Chiến thầm tính toán, hàng mới về tập kết Doanh Phương không thể nào giao ngay được, thể nào Thiệu Kỳ Doanh cũng phải xem xét động tĩnh yên ổn mới tiến hành giao hàng. Lúc hai tiếng Gia Nghĩa vừa lọt tai, não anh đã đánh ầm ầm. Liên tục nửa năm trời nằm vùng Ý Hiên không thu được kết quả gì, nay lại bắt luôn được đường dây vận chuyển Doanh Phương của bố già Gia Nghĩa, thật giống mèo mù vớ được cá rán.

Dựa trên dữ liệu thu thập, Tiêu Chiến đoán Thiệu Kỳ Doanh chắc lập kèo với Gia Nghĩa trong chuyến đi Hong Kong tháng trước, như vậy đường dây này cũng mới được lập đây thôi. Một năm nay các đội phòng chống ma túy trên cả nước hoạt động khá mạnh mẽ, liên tiếp nhiều đường dây bị bóc, maphia trong nước đã cảm thấy thiếu hàng đến điên rồi. Tiêu Chiến nhanh chóng soạn báo cáo gửi về.

---

Quầy bar Thiên Đường.

"Nghĩ đến em sao, anh đẹp trai?" Uyển Uyển ghé sát tai thổi khí làm Tiêu Chiến giật mình.

"Uyển nhi, đến từ lúc nào" Tiêu Chiến ngả đầu né đi, miệng cười hỏi "Em uống gì?"

"Như thường lệ. Cosmopolitan việt quất" Uyển Uyển bắt chéo chân trên ghế cao quầy bar, xương quai xanh tuyệt đẹp nhấp nhô trên bờ vai trần. "Dạo này anh trai có vẻ rảnh rỗi nhỉ?" Uyển Uyển biết hoạt động của lão Tứ dạo này tạm thời đóng băng, Tiêu Chiến chắc không phải theo sát Vương Nhất Bác nên thỉnh thoảng đến quầy bar cho đỡ nhớ nghề đây mà.

"Ừm" Tiêu Chiến ậm ờ, tay vẫn lắc đều cốc pha đồ uống, tiếng đá viên lóc xóc nghe có chút vui tai.

"Có chuyện gì gấp không mà lại gọi em vậy?" Uyển Uyển đưa tay vuốt ve, ngón tay di di trên ngón trỏ Tiêu Chiến. Anh đang đẩy ly cocktail đến trước mặt cô, trước hành động ve vãn lộ liễu này có chút buồn cười.

Anh tính đưa tay còn lại đánh vào bàn tay hư hỏng kia thì bên cạnh, giọng nói trầm trầm pha chút tức giận vang lên, hỏi liền mấy câu suýt làm Tiêu Chiến giật nảy người.

"Anh đến trễ. Tại sao lại đến trễ? Đã trễ còn không vào?"

"Tôi ... tôi vào phòng họp ngay đây ..." Tiêu Chiến lắp bắp. Ông thần nước mặn!!!! Nội tâm Tiêu Chiến gào lên rủa ba đời Vương Nhất Bác. Mỗi lần anh đến Thiên Đường, không nhanh không chậm thể nào cậu ta cũng xuất hiện sau đó một cách bất ngờ, như từ dưới đất trồi lên dọa anh hết hồn.

Hôm nay Vương Nhất Bác họp cùng Lão Nhị Trương Đại Vỹ tại bar Thiên Đường, Uyển Uyển là thư ký của lão Nhị đương nhiên có mặt. Tiêu Chiến hôm nay không có lịch tháp tùng Vương Nhất Bác, anh muốn nhờ cô đưa tin nhanh cho cấp trên nên hẹn cô tới sớm, ai mà có ngờ Vương Nhất Bác xuất hiện sớm và anh bị la mắng vô duyên vô cớ.

"Vé xem phim này, Uyển Nhi tối thứ 7 đừng quên nhé" Tiêu Chiến đẩy cặp vé xem phim về phía Uyển Nhi, tay lại vội vàng tháo tạp dề ra, tất bật đi theo bóng lưng Vương Nhất Bác, không biết người đi phía trước biểu tình hết sức bực bội.

Uyển Nhi kéo cặp vé về phía mình, nhìn nhìn rồi mỉm cười bỏ vào trong ví tay.

---

Tư gia của người trẻ tuổi - nhưng khó ở - ngày thứ bảy.

Anh em kháo nhau Lão Tứ đúng là đang trong thời kỳ rảnh rỗi. Rảnh nên toàn bộ anh em dưới trướng được lập lịch tập luyện, vận động, bắn súng cứ y như đang trong quân đội. Như tuần này cả thứ 7 cậu ta cũng bắt đội cận vệ tập chạy và song đấu lẫn nhau suốt một ngày.

Đến giờ tan làm, mọi người bấm nhau lần lượt trốn vào phòng tắm để tắm giặt, thay đồ tan làm. Ngoại trừ bốn cận vệ theo ca vẫn chia nhau làm việc, ai nấy nháy Tiêu Chiến để anh thay mặt chào Lão Tứ một tiếng.

Mặt Lão Tứ đang xụ xuống buồn thiu.

"E hèm. Lão Tứ, cậu còn phân việc gì nữa không? Chúng tôi tan làm nhé" Tiêu Chiến xích lại gần Vương Nhất Bác, có chút rụt rè.

"Ừm, dạo này ... có phim gì hay không?"

"Hả?" Tiêu Chiến giật nảy mình, gãi gãi cổ. Sao lại hỏi anh chuyện này? anh nói "Tôi cũng không rành lắm".

"Thật à?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vẻ không tin.

"Cậu muốn đi xem phim à? Để tôi báo đội cận vệ" Tiêu Chiến nhanh nhảu nói, muốn đẩy một phát trách nhiệm cho đội cận vệ. Anh thèm lắm được đi tắm, nằm phè phỡn trên giường lướt weibo, đọc truyện, làm một trạch nam chân chính.

"Không, lâu rồi tôi không đi đâu, lại không muốn đi cùng ... cận vệ. Đi xem phim với cận vệ, thật chả ra làm sao".

"Ừm" Đúng là đi coi phim như vậy thật khó coi. Tiêu Chiến nghĩ.

"Anh bận à?" Vương Nhất Bác nghiêng nghiêng đầu.

"Khô...không" Tiêu Chiến buột miệng. Tiêu Chiến không hiểu sao lúc đó mình lại nói như vậy. Anh là không bận thật, nhưng trả lời như vậy có dại không cơ chứ.

---

Tiêu Chiến tự mắng mình đến mấy lần khi cùng Vương Nhất Bác chen chúc ở rạp chiếu phim. Rốt cuộc có phải cậu ta cũng đi xem phim cùng cận vệ là anh không?

"Anh Chiến ... Anh Chiến ... bên này".

Vương Nhất Bác đang chăm chú xem hai vé xem phim, trong bụng cười khổ. Rủ người ta đi xem phim dịp cuối tuần, vừa đông vừa hết vé, không thể mất mặt xem phim hoạt hình cuối cùng đành mua vé xem phim kinh dị, gì mà Ác quỷ ma sơ chứ. Cậu trong lòng chưa ngớt sợ hãi thì nghe tiếng người gọi anh Chiến, ngẩng lên đã thấy Uyển Uyển đang vẫy tay rối rít, Tiêu Chiến mặt mày hớn hở chạy lại phía cô.

"Cảm ơn anh vì cặp vé nhé, không hổ là Chiến ca ... Aaaa ..." Tiểu Uyển há hốc mồm, nhìn người đang từ sau bước tới "Chào lão Tứ" cô cúi mặt liếc qua Tiêu Chiến một cái.

"Ừm" Vương Nhất Bác mặt mày lạnh như băng, không chút cảm xúc, tư thế căng thẳng tựa như sẵn sàng đánh nhau với Uyển Uyển nếu cô cả gan cướp Tiêu Chiến đi.

"Em vui là được" Tiêu Chiến cười khổ.

"Sao anh bảo anh bận lắm? Công vụ à?" Tiểu Uyển ghé một bên Tiêu Chiến nói nho nhỏ, mắt đảo quanh tỏ vẻ không tin. Đừng nói là Lão Tứ có hứng bảo kê luôn rạp phim nhé.

"Không" Tiêu Chiến cười khổ thêm một cái "Đi xem phim thôi"

"A. Vậy à" Uyển Uyển bị bất ngờ không kìm được, đành cười hì hì. "Vậy mọi người xem phim vui vẻ, em đi trước" Cô hướng về phía chàng trai trẻ có nụ cười rất tươi đang vẫy cô ở phía trước chạy đi, trước khi đi còn bảo Tiêu Chiến "Đồ uống anh pha rất ngon, tuần sau pha cho em món mới nhé, một ly Blue Lagoon được không? Em muốn thử món mới của Chiến ca".

Vương Nhấc Bác nhìn thấy Uyển Uyển chạy đi cùng bạn trai, tự dưng lòng phơi phới lạ lùng. Cảm giác lúc này bản thân có thể cân cả thế giới, huống gì mấy con ma vớ vẩn trong phim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip