Chương 3
03
Vương Nhất Bác thấy anh nghiêng người có ý muốn bỏ chạy, rất tri kỷ mà ấn giữ nút mở cửa,
"Không vào sao?".
Tiêu Chiến cả người cứng đờ, nhìn cậu hì hì lúng túng cười hai tiếng, bất chấp tất cả rất không tình nguyện mà nhấc bước đi vào.
"Tầng mười tám?". Vương Nhất Bác hỏi.
"A... phải! Cảm ơn Vương tổng!". Tiêu Chiến như giã tỏi gật đầu, vừa nói vừa tỏ lời cảm ơn.
"Đừng khách sáo, việc dễ như bỡn". Sau khi nhận được khẳng nhận của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền ấn nút tầng mười tám.
Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, rất nhanh bên trong lại trở thành một không gian kín.
Vương Nhất Bác nương theo hình ảnh phản quang trên vách trong thang máy, tự nhiên phóng khoáng mà quan sát Tiêu Chiến người khi vừa bước vào đã rút về một góc cách cậu xa nhất.
Người nọ ngoan ngoãn đứng ở kia, trên tay xách theo một chiếc cặp táp không lớn không nhỏ. Màu sắc của chiếc túi không giống cái loại màu xanh xám sẫm cổ lỗ sĩ đơn nhất nhàm chán những người khác hay sử dụng, trái lại là màu trắng sáng đẹp mắt có in hình một chú thỏ.
Hơn hết thoạt nhìn cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào ảnh hưởng đến hài hòa tổng thể, cùng với phong cách của bản thân Tiêu Chiến khá tương đồng. Ít nhất từ quan điểm nhìn nhận của Vương Nhất Bác là như thế.
Còn thật đáng yêu nữa.
Tiêu Chiến rũ mắt khép nép cúi đầu chăm chăm nhìn mũi giày của mình, ngón cái hai tay cầm cặp táp đan thành một khối, giống như một đứa trẻ phạm lỗi làm sai, một tiếng cũng không dám phát ra, an an tĩnh tĩnh mà đứng ở đó.
Anh cau chặt mày, không tự giác mà chu môi ra, rất là buồn tủi uất ức.
Hai chuyện trước đó đã đủ làm tổn thương lòng tự trọng rồi, làm sao ngay cả việc muốn 'ham lợi ích nhỏ' lén đi thang máy chuyên dụng của tổng tài cũng bị tổng tài đích thân tóm gọn a.
Không ai càng xúi quẩy hay mất mặt hơn anh nữa rồi đi. Loại tần suất này làm cho anh cảm thấy sớm muộn gì sẽ có một ngày mình bởi vì thể xác và tinh thần không chịu nổi cường độ xấu hổ quá cao mà phát điên!.
Vương Nhất Bác thì ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy anh trầm mặc không lên tiếng, lại chủ động bắt chuyện.
"Bao bì sản phẩm mới giao cho bộ phận các anh thiết kế đã tiến hành đến đâu rồi?".
Tiêu Chiến hiển nhiên sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu đáp: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chiều hôm nay đã có thể xử lý xong phần cuối cùng".
Dường như sợ Vương Nhất Bác không tin, anh còn hơi nâng cằm một bộ dáng thập phần nắm chắc tự tin tiếp tục nói:
"Vương tổng yên tâm, chúng tôi bảo đảm nhất định có thể trình làng trong cuộc họp ngày mai".
"Ừm". Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Vừa lúc thang máy đến tầng mười tám, sau khi Tiêu Chiến lên tiếng hô to "Vương tổng tạm biệt" đã liền rất nhanh chạy ra ngoài như trối chết, mượn ưu thế vượt trội từ đôi chân dài của mình ba bước gộp hai liền đến được góc ngoặt.
Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng đang dần dần biến mất nhướng mày,
Cậu rất đáng sợ sao?.
Tiêu Chiến sau khi ngồi vào vị trí, mạch suy nghĩ của anh mới từng bước quay trở lại.
Vương Nhất Bác hình như không trách anh a?.
Cậu chỉ hỏi anh về chuyện công việc, cũng không có trách Tiêu Chiến trộm đi thang máy dành riêng cho tổng tài.
Nếu là như vậy......
Tiêu Chiến răng thỏ cắn giữ lấy đầu bút, giây tiếp theo khóe miệng cong lên 'xi xi' một nụ cười đen tối. Dù sao thang máy dành riêng không đi cũng không ai đi lại còn rất lãng phí, thoải mái như vậy rộng rãi như vậy, anh mới không muốn cùng người khác chen chúc trong thang máy của nhân viên đâu, vừa nóng vừa bí, có thể làm khó chịu chết anh.
Vừa đến giờ làm việc, Tiêu Chiến liền vui vẻ cầm lấy phương án kế hoạch sản phẩm mới đến phòng làm việc bên ngoài tìm nhân viên của mình Lâm Khải Dương.
Lâm Khải Dương vừa tốt nghiệp đại học năm ngoái, sau quãng thời gian những ngày đầu ở đây làm thực tập Tiêu Chiến cảm thấy không tệ, liền đưa đơn để giữ cậu ta lại, tiếp theo sau đó không lâu đã trở thành nhân viên chính thức.
Là một tiểu tướng trẻ tuổi, thời gian tinh lực đều rất dồi dào. Cho nên rất nhiều việc trong bộ phận, thậm chí một số công việc quan trọng, Tiêu Chiến cũng thích để cậu ta làm hơn.
Chủ yếu là người này thiết kế cũng rất tốt, được cả bộ phận đều đánh giá cao.
Anh bước đến bên cạnh Lâm Khải Dương, vỗ vỗ lên vai cậu ra, rồi đem tài liệu trải đến trước mặt cậu.
"Tiểu Dương, cái phương án thiết kế trước đó phải được ra mắt trong cuộc họp ngày mai, vẫn còn một số chi tiết cuối cùng, kịp không?".
Lâm Khải Dương ngẩng đầu nhìn anh cười, một mái đầu mượt mà nhìn ngoan muốn chết, điểm mấu chốt còn dùng tay làm một kiểu nghiêm chào với Tiêu Chiến, nói:
"Được! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ".
Tiêu Chiến dán mắt nhìn nụ cười ngây thơ, tươi sáng lại trẻ trung năng động trên gương mặt cậu, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như loại ông chủ vô lương tâm chuyên áp bức bóc lột nhân viên mới.
Tiêu Chiến híp híp mắt, dứt khoát làm người xấu làm cho đến cùng: "Vậy anh đem tài liệu đặt trên bàn em, nhớ làm cho xong, bằng không sẽ bị anh ..."
Anh dùng tay làm một động tác cắt cổ.
"Em biết!" Lâm Khải Dương cười đáp.
Sau khi giao xong các nhiệm vụ khác, Tiêu Chiến cũng không nhàn rỗi, anh phải chuẩn bị ppt để trình bày trong cuộc họp ngày mai, nhìn thì dễ, nhưng thật ra đòi hỏi rất nhiều tâm tư và kỹ năng.
Tiêu Chiến đắm chìm trong công việc cả buổi chiều, ngay cả di động cũng chưa lần nào cầm lên xem qua. Nếu không có nhân viên bước vào nhắc anh kiểm tra nhóm weixin công ty, anh cũng không biết Vương Nhất Bác muốn mời mọi người uống trà chiều.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã gọi hồng trà kết hợp với bánh ngọt, Tiêu Chiến cũng không tiện bàn ra bảo anh sợ mất ngủ chỉ cần bánh không cần trà, đành phải gọi một phần giống với mọi người.
Quả nhiên có tiền có khác, bánh ngọt là món ngon nhất từ trước đến nay Tiêu Chiến từng ăn qua. Anh sờ sờ vào ly hồng trà kia, thực rất ảo não, muốn uống nhưng không thể uống.
Sợ những người khác nhìn thấy anh đem tâm ý của Vương tổng ném vào thùng rác, Tiêu Chiến định sau khi mang hồng trà về mới vứt đi.
Thế nên là thời điểm khi tan sở, Tiêu Chiến cũng tiện tay xách ly hồng trà kia về.
Đến bãi đậu xe, thật tình cờ xe của Vương Nhất Bác đỗ ngay bên cạnh xe anh. Nhìn thấy Vương Nhất Bác cách đó không xa nhìn hướng anh đi tới, khóe miệng Tiêu Chiến giật giật,
Cậu thật là đúng giờ tan ca.
Vương Nhất Bác chú ý đến ly hồng trà trên tay anh, thản nhiên hỏi:
"Uống ngon không?".
"Cái gì?" Tiêu Chiến nhất thời không có phản ứng.
"Hồng trà".
Tiêu Chiến "Hả?" một tiếng, anh không uống làm sao biết có ngon hay không.
Tay cầm túi vô thức siết chặt hơn một chút, giây tiếp theo trong đầu anh chợt lóe lên linh quang, nóng lòng tính kế mưu sinh, xé mở ống hút liền cắm vào ly hồng trà mạnh mẽ hút một ngụm.
"Uống ngon uống ngon!".
Anh thật thông minh, hehe.
Vương Nhất Bác nghẹn cười, "Vậy anh tại sao lại cau mày?".
"Có lẽ tôi có thói quen vô thức cau mày khi uống cái gì đó đi. Vương tổng không nói tôi thật sự không để ý đến". Ừa ừa, chính là như vậy.
"Thói quen này thật đáng yêu quá". Vương Nhất Bác trêu chọc.
Tiêu Chiến gãi gãi đầu, nhìn người nhe răng cười hai tiếng. Nhưng trong lòng đã sớm thầm mắng vài câu.
Đáng yêu hả?.
Một chút cũng không đáng yêu! [Mẹ kiếp].
Bởi vì anh chắc chắn đêm nay lại mất ngủ! Tuy rằng chỉ uống có một ngụm, nhưng với anh mà nói trị số thương tổn quá lớn!.
Sau khi dối lòng nói lời tạm biệt với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền đi trước một bước khởi động xe lái đi.
Anh quyết định, ngày mai trước khi ra khỏi cửa nhất định phải xem hoàng lịch.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip