16.


Chiều hôm sau, kết thúc buổi học chính khoá Tiêu Chiến đi lững thững ra sân bóng. Em mặc áo thun cá sấu trắng, ghi lê len cổ tim đan họa tiết hai dấu ngoặc lồng vào nhau, vừa vặn dáng người. Quần tây trắng dài đến mắt cá chân, ôm lấy cặp chân dài thon gọn, đôi giày thể thao kiểu dáng đơn giản. Tiêu Chiến ôm trong ngực một tập vẽ phác họa.

Tất cả quần áo của em mặc trên người đều là nhãn hiệu Chanel, hàng phiên bản giới hạn, đúng mùa. Vương Nhất Bác không đời nào để tiểu tình nhân của hắn ăn mặc lạc mốt làm hắn xấu mặt.

Định kỳ trước khi bộ sưu tập mới được bày bán, bộ phận quản lý khách VVIP của các nhãn hàng thời trang sẽ gọi điện cho Tri Chương, xin lịch hẹn với lão Đại. Họ thường có được một buổi chiều giữa tuần để mang đến các mẫu mới nhất, ở phòng khánh tiết lần lượt giới thiệu, giúp Lão Đại và gần đây có thêm một tiểu mỹ thụ xinh đẹp cùng thử đồ.

Tiêu Chiến không mấy quan tâm những thứ này. Em từ nhỏ ăn mặc đơn giản, cuộc sống lúc nào cũng thiếu trước hụt sau, chủ yếu lo cho no bụng là đã tốt rồi. Mấy món quần áo là vật ngoài thân này Vương Nhất Bác bảo em mặc cái gì thì em mặc cái đó. Từ ngày sống trong Bạch dinh, ý thức được vị trí của mình, Tiêu Chiến xem những món đồ xa xỉ kia như vật trang trí trên người. Giống như chơi búp bê vậy, cũng phải mua quần áo trang sức cho nó mặc đúng không? Chẳng có món đồ nào thuộc về em, hệt như bản thân em cũng thân bất do kỷ, là đồ chơi cho người ta mặc sức dày vò.

Tiêu Chiến ngồi trên bậc cấp của sân xem mấy cậu thanh niên chơi bóng, mắt em hơi nheo lại vì nắng. Cả một thân đồ trắng càng làm em trở nên nổi bật và xinh đẹp.

Hôm nay em có hẹn lần đầu tiên với Trương Hoàn, sau một thời gian nhắn tin qua lại.

Theo kế hoạch bọn em sẽ đi ăn chiều rồi uống cafe. Kết giao bạn bè khởi đầu như vậy chắc cũng không tệ. Tiêu Chiến lần đầu tiên hẹn đi chơi với một người mà em có cảm tình, thấy có chút hồi hộp xen lẫn kích động.

Trương Hoàn quả nhiên là một chàng thanh niên nhiệt huyết. Anh ta tới muộn, nhảy ba bậc một đến chỗ Tiêu Chiến ngồi, cười rổn rảng. Trương Hoàn mang lại cho Tiêu Chiến cảm giác thanh xuân, bù đắp cho tính cách có chút nhạt nhẽo và khép mình của em. Tiêu Chiến nhìn Trương Hoàn thao thao bất tuyệt chuyện anh ta lỡ chuyến xe buýt thế nào, chuyện cái sân bóng này khó tìm quá, chuyện bây giờ em muốn đi ăn ở đâu thì đột nhiên thấy vui vẻ. Em mỉm cười, mắt cong cong híp lại.

Bọn em chọn một quán cafe gần trường gọi hai phần bít tết và tiện thể uống cafe ở đây luôn. Lý do là Trương Hoàn không có xe, Tiêu Chiến thì đi xe nhà. Em không muốn gọi tài xế chỉ để nhắn đón ở một địa điểm khác. Tiêu Chiến định tầm tan học thì xong cuộc hẹn, em sẽ chờ ở cổng rồi ra xe về Bạch gia như bình thường.

Trẻ tuổi thật tốt, cùng trang lứa với nhau sẽ có nhiều chuyện để nói, dễ đồng quan điểm dễ bàn luận. Hai người đi qua chút xã giao ban đầu nhanh chóng tìm được điểm chung, nói qua nói lại đủ thứ đề tài quên cả thời gian, đến tối mịt mới chia tay.

Trương Hoàn nghe Tiêu Chiến thổ lộ em thích mỹ thuật, muốn sau này trở thành một nhà thiết kế thì tán thưởng không ngừng, anh ta nói sẽ giúp em tìm một số đề thi mấy năm gần đây tại trường Hoa Đông. Tiêu Chiến chớp chớp mắt cảm động, trái tim đập rộn rã, nghĩ mình đã tìm được một người bạn tâm đầu ý hợp. Sau bao nhiêu năm cô độc, cuối cùng cũng có người quan tâm em, lo lắng giúp đỡ em.

Tài xế đỗ xe gần trường, kiên nhẫn chờ Tiêu Chiến cho đến khi em nhớ ra đã quá giờ tan trường từ rất lâu, vội vã chào từ biệt Trương Hoàn. Người bạn mới cười rồi ôm xã giao em một cái. Cái ôm làm Tiêu Chiến xao động, như một sợi tơ ấm áp giăng mắc trong lòng.

Em cũng cười với anh ta. Nụ cười hồn nhiên, xinh đẹp đến rạng ngời.

Ngồi trên xe trở về nhà, nhớ lại cuộc nói chuyện và người bạn mới, Tiêu Chiến vui vẻ đến tự cười ngốc một mình.

Nụ cười của em chỉ vụt tắt đi khi Tiêu Chiến tạt qua phòng ăn định rót một cốc sữa.

Vương Nhất Bác, lão Đại của Bạch gia, lại đang ngồi một mình ở bàn ăn. Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh vẫn chưa động đũa. Hắn thấy Tiêu Chiến bước vào thì ngước mắt lên, mỉm cười nhìn em, còn dịu dàng hỏi Tiêu Chiến đã ăn gì chưa?

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt với vết sẹo lồi lõm xấu xí kia thì thở dài, nếu không phải em đang cố gắng ép mình tiếp cận, chắc chắn Tiêu Chiến sẽ không ngừng được mà bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Em chẳng hiểu tại sao ông trời vẫn để cho một người như Vương Nhất Bác càng ngày càng giàu có, thế lực bành trướng một tay khuấy đảo cả đỉnh Victoria. Thật chẳng công bằng chút nào.

Em lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện, điệu bộ vờ sợ hãi như đứa nhỏ biết lỗi, hỏi rất ân cần, "Em không biết hôm nay chú ở nhà. Em ăn cơm với bạn rồi, chú chưa ăn sao? Để em đi hâm lại đồ ăn cho chú nhé?"

Vương Nhất Bác chống cằm nhìn em, cổ tay áo pijama rộng của hắn trượt xuống.

Lắc đầu.

Nhìn hình xăm lưỡi lam xanh lét lộ ra trên tay lão Đại, Tiêu Chiến bộc phát ác cảm cùng cực. Em muốn lóc miếng thịt đó ra, muốn băm nát dấu ấn ám ảnh em suốt mười hai năm. Giấu suy nghĩ trong đầu, Tiêu Chiến không nhìn Vương Nhất Bác, vờ quay mặt về phía tủ lạnh.

Lão Đại ngồi chờ cơm từ lúc chiều, trong lòng rất giận. Gần mười năm nay hắn chưa từng phải đợi chờ ai, thời gian của hắn thực sự là vàng nên chỉ có người ta chầu chực hắn thôi.

Nếm trải cảm giác trông ngóng một người, Vương Nhất Bác ruột gan cồn cào, cơn giận tích tụ từng chút một xếp nếp ở trong lòng. Trước khi Tiêu Chiến bước vào hai phút, lái xe đã báo cáo cặn kẽ hôm nay cậu Tiêu đi đâu, với ai, làm gì, không sót một chi tiết nào.

Học sinh đi chơi với bạn bè cũng là sự thường. Nhưng đúng ra phải xin phép người lớn chứ? Chuyện này có ghi trong hợp đồng chưa nhỉ? Đứa nhỏ này mấy tháng ở đây không thấy kết giao với ai, sao giờ lại có bạn rồi? Lại còn thân thiết đi ăn cùng nhau?

Nỗi chờ đợi làm lòng Vương Nhất Bác ủ men chua như dấm, lại còn ngổn ngang một đống dấu hỏi. Hắn tự dưng muốn quản người, cơn tức giận lớn đến mức khuôn mặt hắn trở nên đặc biệt dịu dàng.

Nên hắn đã dùng tông giọng nhẹ nhàng nhất hỏi em một câu hỏi mà hắn đã biết trước câu trả lời.

May mà Tiêu Chiến thật thà, nên Vương Nhất Bác không có cớ gì la mắng em. Mặt khác sự thật thà có chút đương nhiên của em không làm vị chua kia giảm đi, còn ở trong trái tim hắn sôi lên sùng sục.

Đứa nhỏ này vậy mà không giải thích lý do vì sao về muộn với mình, cũng không xin lỗi? Vương Nhất Bác lắc đầu xong thì nói thêm một câu chờ lâu quá hắn không muốn ăn nữa. Tiêu Chiến gật gù tỏ vẻ đã hiểu, em mở tủ lạnh lấy một hộp sữa mang về phòng, lúc đi ra bình thản cúi đầu chào hắn một cái.

Chân em vừa bước ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác ngồi ở bàn đã siết chặt nắm tay, gần như không kìm chế được cơn giận.

Vậy mà em ấy cũng không thèm hỏi han vì sao mình ngồi chờ cơm? Vậy mà nỡ lòng để mình nhịn, không năn nỉ mình thêm lời nào? Đứa nhỏ này thật vô tình quá đi.

Vương Nhất Bác ủy khuất, khoé miệng không kìm được bĩu xuống, mắt hắn chớp chớp, gân trán hằn lên một đường.

Cô độc một thân một mình mười hai năm thành quen, chả hiểu vì sao tự dưng bây giờ Vương Nhất Bác lại lưu luyến một đứa nhỏ. Tâm trí đặc biệt quan tâm đến một người. Hắn luôn muốn biết hôm nay người đó làm gì, muốn cùng người đó ăn cơm, muốn ở bên cạnh, nhìn thấy người đó cười. Lại muốn người đó quan tâm mình một chút.

Đừng chỉ vì nhìn hắn trông mạnh mẽ mà nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều ổn. Ngay cả những người mạnh mẽ nhất đôi lúc cũng cần một bờ vai mà tựa vào.

Cái cảm giác muốn được sở hữu và muốn được thuộc về mới nảy sinh này lạ lẫm quá, làm Vương Nhất Bác lần đầu tiên trong ba mươi năm làm người thấy mình thật không bình thường.

Mình buồn quá đi mất. Mình ốm rồi sao?

———

Chừng qua bốn buổi đi chơi cùng nhau thì Tiêu Chiến đã sớm nhận lời làm người yêu của Trương Hoàn.

Thứ tình cảm này đến thật chóng vánh nhưng Tiêu Chiến còn trẻ mà, nồng nhiệt và dại khờ chút thì đã sao?

Em nhớ hôm đó trời rất xanh, nắng thu trải màu mật ong óng ả lên khu thư viện trường Đại Học Hoa Đông. Giữa lối đi hẹp của hai tầng giá sách, Trương Hoàn trao cho Tiêu Chiến một cuốn sách ảnh mỹ thuật, khi em lần giở trang đầu tiên, liền nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ, ghi "Làm bạn trai của anh nha?"

Tiêu Chiến cảm nhận tay mình run lên, em ngước đôi mắt hỉ tước nhìn người kia. Anh ta đang nhìn em cười. Tiêu Chiến cũng cười, khẽ gật đầu, bối rối và hạnh phúc. Rồi có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên. Gò má em thoắt cái ửng hồng. Tiêu Chiến hốt hoảng nhìn ra xung quanh, phụng phịu.

May mà xung quanh không có ai. Năm ngón tay em bên dưới lần đầu tiên được người ta lén nắm lấy, cảm nhận sự tê dại của tiếp xúc thân mật, hồi hộp vì sự vụng trộm giữa nơi công cộng của những người yêu nhau.

Trái tim Tiêu Chiến đập tưng bừng, lâng lâng ngây ngất. Dẹp bỏ muộn phiền của thù hận, quên đi sự tự ti của thân phận, em đến với mối tình đầu ngây thơ chân thật, tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip