18.

Tiêu Chiến ưỡn người nức nở.

Chiếc quần lót mỏng manh của em bị tuột xuống, quần bơi của Vương Nhất Bác bị vứt lên thành.

Đau.

Không bôi trơn không dạo đầu, Vương Nhất Bác cứ thế trực tiếp đâm vào em.

Cây cời lò dữ tợn của hắn cứng rắn len qua huyệt nhỏ của em mà đỉnh thẳng vào sâu thẳm.

Tiêu Chiến cắn môi, mắt ầng ậc nước. Em cuống quýt níu lấy vai Vương Nhất Bác, cố tìm điểm tựa. Hai chân em bị bế xốc lên cao bẻ ra hai bên, huyệt nhỏ căng ra mở rộng.

Lưng Tiêu Chiến dựa vào thành bể.

Vương Nhất Bác không say, nhưng hắn gần như mất đi kiểm soát. Nỗi hờn ghen và vị thế nhược tiểu của hắn trong lòng Tiêu Chiến làm hắn cảm thấy ủy khuất, cảm thấy thua cuộc. Lão Đại từ cái ngày xưng tên lập nghiệp chưa từng nếm trải thất bại. Huống hồ là trong một mối quan hệ tình cảm.

Hắn xưa nay những tưởng chỉ mình mới rũ bỏ người khác, mình là kẻ luôn chiếm quyền chủ động. Hắn nào ngờ có một ngày khi hắn len lén tâm tư thầm thương trộm nhớ một người, thì người ta lại cho hắn đổ dấm, người ta đi yêu người khác.

Em từng ở dưới thân tôi rên rỉ sung sướng, câu dẫn tôi lăn giường cùng em, tại sao sau đó lại có thể cười với người khác ngọt ngào như vậy?

Sao đến cơm em làm tôi cũng chưa từng được nếm trải mà một tên nhãi ranh lại được? Tại sao hôn tôi em chưa từng nguyện ý, mà em có thể bẽn lẽn hạnh phúc trước cái chạm môi của tên oắt kia?

Vương Nhất Bác bị những suy nghĩ so sánh, ghen tuông trong đầu đánh cho choáng váng, hắn không biết nói ra tình cảm của mình nên đổi lại chỉ là những cú thúc tàn nhẫn vào em.

Tiêu Chiến bị nhồi đến tức thở.

Không phải nhịp bảy một, không phải ba một, mà liên tục và dồn dập. Lưng em bị cọ xát vào thành bể đến đỏ ửng.

"Đau mà" Tiêu Chiến khóc.

Nhưng Vương Nhất Bác nào nghe được gì nữa?

Em chỉ coi tôi như bạn giường thôi sao? Một vụ bán mua thân xác sòng phẳng? Em không cảm nhận được chút gì thành ý của tôi sao? Sau bao nhiêu yêu thương tôi dành cho em?

Vương Nhất Bác đau khổ quá. Hắn càng đau khổ càng điên cuồng hơn. Nhịp dập hạ thân của hắn mỗi lúc mỗi nhanh, mạnh mẽ xuyên thủng mọi kháng cự của em.

Tiêu Chiến kêu lên a a không ngừng. Em ngửi thấy mùi rượu. Lão Đại vì uống rượu mà cưỡng bức em sao? Hắn xưa giờ đối xử với em vẫn rất dịu dàng cơ mà? Ngoài một lần ở Hội Tam Hoàng và một lần em chủ động ra, hắn chưa từng đòi hỏi hay buộc em lăn giường?

Tiêu Chiến không hiểu được, em không thích như vậy. Em cào lưng hắn, đấm ngực hắn bùm bụp.

Nhưng em càng kháng cự Vương Nhất Bác càng mạnh mẽ xâm chiếm. Em càng đẩy ra Vương Nhất Bác càng mạnh bạo hơn. Cả người em xốc nảy lên xuống liên tục. Lớp da lưng của Tiêu Chiến bị cạnh bể bơi chà xát đến rát cháy.

Sau một hồi vùng vẫy đến bất lực, Tiêu Chiến kiệt sức nên đành thả lỏng cơ thể, nương theo nhịp đưa đẩy của người bên trên.

Rồi Tiêu Chiến nhận ra em có cảm giác. Em sướng.

Trời ơi sao em lại tồi tệ như vậy?

Em tự hận bản thân mình. Tại sao em lại luôn nảy sinh ham muốn với kẻ thù của em cơ chứ? Tại sao em luôn đạt được cực khoái khi làm tình cùng hắn?

Chỗ tư mật của em sau khi bị xuyên xỏ thì như quen thuộc mà mở rộng và dung nạp. Điểm mẫn cảm được mài nghiến đến tê dại. Tiêu Chiến cong lưng, cắn chặt môi.

Bên dưới Vương Nhất Bác vẫn đang điên cuồng đâm rút.

Đêm yên tĩnh. Chỉ có tiếng nước róc rách chảy, tiếng rì rào của gió hoà với tiếng thở hổn hển. Bóng hai người chìm trong hồ đang cuốn lấy nhau, dập dềnh đưa đẩy.

Tiêu Chiến cũng không thể che dấu những cơn run rẩy vì tê dại của mình. Những tiếng ưm a của em thốt ra, tố cáo rằng em được chơi đến tận hứng rồi.

Khi Tiêu Chiến đạt tột cùng cực khoái, sủng vật của em co giật rồi phun ra trong nước từng dòng tinh trắng. Em cố ý siết hai mông lại, dũng đạo co thắt buộc Vương Nhất Bác cũng phải giương súng đầu hàng cùng em.

Hắn ôm chặt em trong vòng tay, trước vẻ dứt khoát cự tuyệt một nụ hôn của Tiêu Chiến đành vùi đầu vào hõm cổ, hít thật sâu mùi cơ thể thơm ngọt của em và ích kỷ để lại trên đó một dấu hôn ngân.

Nơi sâu thẳm của Tiêu Chiến lan tràn một dòng nước ấm.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra và quay người đi, ngay khi khủng long của hắn rời khỏi mông em. Em không kịp nhìn thấy viền mắt đang đỏ lên của người kia.

Giơ tay kéo cái quần lót đang trôi bập bềnh, Tiêu Chiến nhảy lên thành bể, vơ áo choàng tắm mặc vội vào người. Chuỗi hành động liên tục, dứt khoát và có phần vội vã của em nói rằng Tiêu Chiến đang giận điên lên.

Em run rẩy bước khập khiễng về phòng ngủ.

Vương Nhất Bác vẫn còn đứng sững dưới hồ bơi, nhìn theo vệt nước do dấu chân của Tiêu Chiến để lại trên hàng gạch, mắt hắn càng lúc càng ửng đỏ.

Hắn đang tự chửi rủa mình.

Hắn thật là khốn nạn. Hắn ân hận quá.

Tại sao hắn lại thực hiện hành vi chiếm hữu em một cách sai lầm như vậy. Em với hắn còn chưa đủ xa cách hay sao? Cơ hội tỏ tình và được em yêu còn chưa đủ mong manh hay sao?

Vương Nhất Bác hoảng sợ nghĩ có phải sau chuyện này em sẽ coi khinh hắn hay không? Có phải em sẽ nghĩ giữa em và hắn chỉ là bạn giường, đơn thuần là hợp đồng bao nuôi? Em sẽ không tin hắn thương em thực lòng. Tiêu Chiến sẽ không cho hắn một cánh cửa nào hết?

Mối quan hệ vốn mỏng manh rời rạc này của hai người họ phải chăng sẽ ngày càng đứt gãy, không có lấy một cơ hội thay đổi?

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng hối hận. Càng hối hận càng lo lắng nhiều hơn. Đến mức Tri Chương cũng không hiểu vì sao Lão Đại là người xưa nay che dấu cảm xúc rất tốt, mà thời gian này lại rất dễ bị tác động. Cái nghề buôn súng đạn của bọn y cần lạnh lùng điềm tĩnh, quyết liệt dứt khoát mà nhiều lúc đang bàn cách thức Vương Nhất Bác lại đột nhiên ngẩn người ra. Ánh mắt trĩu nặng đầy mệt mỏi.

———

Tiêu Chiến ngược lại biết Vương Nhất Bác thích em, thương em rồi. Đôi mắt hắn nhìn em không giống bất kỳ một ai khác. Ngay cả Trương Hoàn cũng không thể sánh bằng.

Nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tựa như rơi vào một hồ nước sâu thăm thẳm, dịu dàng và trìu mến. Em luôn phải lẩn tránh hoặc bối rối cúi đầu khi thỉnh thoảng sa vào ánh nhìn ấy của hắn.

Lão Đại có một đôi mắt không biết nói dối. Đôi mắt sáng rực rỡ ấy hướng về em, nói với em rằng chủ nhân của chúng chân thành, chân thành, vạn lần chân thành yêu em.

Vương Nhất Bác càng yêu em thì thời cơ trả thù của Tiêu Chiến càng chín muồi. Em bị giằng xé bởi lòng thù hận và ý muốn trả thù của bản thân, nhưng đồng thời em cũng bị lung lay vì những thông tin thu thập được về người này.

Mọi người đều nói Vương Nhất Bác là người tốt. Nói hắn ân oán phân minh, nhiều năm trước cha mẹ bị giết, bản thân chỉ có một mình, tự tay gây dựng và bảo vệ cơ đồ.

Tiêu Chiến hỏi dò Tri Chương đám người đi cùng với Lão Đại hôm ở nghĩa trang là ai vậy?

À, bọn họ là người nhà của lớp gia nhân cũ. Mấy người gia nhân năm đó bị thiệt mạng với ông bà Vương, gia đình họ đều được Lão Đại lo cho chu đáo.

Người còn cha mẹ thì được chu cấp hàng tháng, người còn vợ hoặc chồng thì được tạo công ăn việc làm, người còn con cái thì tụi nhỏ được cho đi học tới nơi tới chốn. Mỗi năm Vương tổng thường hẹn họ cùng nhau đi viếng mộ, chia sẻ nỗi tiếc thương với mọi người.

Tiêu Chiến tự mình trải qua nhiều chuyện, nếu em không bị sự thù hận che mắt, ắt hẳn cũng sẽ cho rằng Vương Nhất Bác không phải là người xấu. Nhưng cái chết của mẹ em là vì ai, do ai gây ra? Tiêu Chiến không có câu trả lời nào ngoài Lão Đại.

Hắn có lòng nhân từ với thú vật, bảo hộ cho gia nhân, bằng hữu. Nhưng tại sao năm đó hắn gây ra cái chết cho mẹ của em thì không quay lại chịu trách nhiệm? Tại sao lại phủi tay? Có phải chỉ những người nấp dưới đôi cánh của hắn thì mới được che chở, còn với người ngoài Vương Nhất Bác sẽ là kẻ máu lạnh tuyệt tình?

Tiêu Chiến chua chát nghĩ, không hiểu ông trời sắp đặt thế nào mà cha mẹ Vương Nhất Bác và mẹ em đều chung ngày giỗ, còn trùng ngay sinh nhật của hắn. Em hoàn toàn không biết rằng, sự trùng hợp này không đơn giản là trùng ngày trùng tháng, mà chính là trùng năm.

Đúng hơn là vào buổi sáng oan nghiệt đó, khoảng khắc khi mẹ em ngã xuống vì phát đạn bắn lạc, cách Cửu Long Trại Thành chưa đầy một nghìn mét ở khu biệt thự Vương gia, Vương tổng giơ lưng đỡ hai phát đạn cho vợ. Ngài gục xuống tay còn cầm tờ thời báo. Vương phu nhân hét lên hoảng sợ, nhìn người chồng yêu quý từ từ trượt khỏi người mình, phát đạn thứ ba đi xuyên tim, nhanh chóng kết thúc mạng sống của bà.

Cái ngày khủng khiếp mà Tiêu Chiến không bao giờ quên, cũng chính là ngày kinh khủng nhất đời của Vương Nhất Bác. Bọn họ lần lượt mất đi những người thân yêu của mình, bị tước đoạt khỏi cuộc sống êm đềm trước đó, bị buộc phải trưởng thành.

Và định mệnh trớ trêu một lần nữa cột họ lại cùng nhau.

Theo một cách trái ngang không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip