Chương 55: Sơ hở và Uy hiếp
Thời gian vẫn trôi qua bình thản, giữa tháng 8 cuộc đua motor dành cho tân thủ diễn ra suôn sẻ, giải nhất toàn bảng thuộc về đội đua khác, đội Hoàng Gia giành một giải nhì và một giải ba, theo thành tích, xe motor Doãn Chính dùng làm phần thưởng rơi vào tay Vương Nhất Bác, cậu đạt giải nhì toàn bảng.
Đầu tháng 9, lại bắt đầu một năm học mới. Năm nay Vương Nhất Bác không cần tới trường, hầu như các môn học cậu cũng đã hoàn thành trong hai năm. Chỉ cần tháng 6 năm sau nộp luận văn báo cáo tốt nghiệp nữa là có thể kết thúc quãng đời sinh viên.
Đau khổ nhất vẫn là Tiểu Bạch, không thông minh như huynh đệ tốt, cho nên cậu vẫn phải trở lại trường làm đàn anh năm 3. Mạnh Thụy cũng đã báo cáo tốt nghiệp, trở về Mạnh Thị tập đoàn tiếp quản công ty, giờ xem như ở trường cậu chính là một người cô đơn a.
Suốt một tháng qua, Trịnh Tuyết Nhi đã không ít lần tới dưới sảnh Duy Giai đòi gặp người. Lúc đầu lễ tân còn chỉ đường cho cô ta, dù sao giám đốc Vương cũng không phải chủ tịch Vương, không cần hẹn trước, chỉ cần trực tiếp đi lên, thư ký riêng thông qua sẽ được gặp thôi, cái này cũng không trách lễ tân được. Tất nhiên Vương Nhất Bác khi biết người nào muốn gặp mình đã lập tức từ chối, sau đó báo cho lễ tân, lần sau ngoại trừ Tiêu Chiến, ai cũng không cho đi lên, ngang ngược liền trực tiếp gọi bảo an giải quyết. Dặn câu sau là vì cậu lo lắng Trịnh Tuyết Nhi cô ta sẽ thực sự làm loạn.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, Trịnh Tuyết Nhi ngày thứ hai tới trực tiếp bị cự tuyệt dưới sảnh, cô ta làm loạn một trận, bảo an không thương tình ném ra khỏi Duy Giai, đúng lúc đó Tiêu Chiến tới đưa cơm liền nhìn thấy một màn này, nhưng anh lựa chọn đi đường vòng, không muốn chạm mặt cô ta một chút nào.
Ba Vương biết được chuyện này cũng đã là ba ngày sau, vô tình Tưởng Phóng nhìn thấy nên báo cáo lại. Ông lập tức gọi điện cho Trịnh tổng, đề nghị ông ta quản lý tốt bảo bối nhà mình, Duy Giai không phải là nơi người Trịnh gia có thể tới làm loạn.
Buổi tối Trịnh Tuyết Nhi về nhà, vừa bước tới trước mặt cha cô ta, ông ta không thương tiếc giơ tay tát xuống. Vợ ông ta thấy trượng phu đánh con gái độc nhất, đau lòng chửi ầm lên, đây điển hình chính là con hư tại mẹ
"Bà xem bà chiều nó thành cái dạng gì? Mất mặt xấu hổ! Từ ngày mai ngoan ngoãn ở nhà cho tao, đừng ra ngoài làm mất mặt Trịnh gia"
"Ông nói thế là ý gì? Nó là con gái ông a"
"Con gái như vậy tôi thà không có còn hơn. Nhớ lấy, an phận cho tao, nếu không tao một lần nữa đưa mày ra nước ngoài quản lý, lần này đừng mong trở về"
"Ông, ông là đồ khốn! Sao ông có thể làm thế hả?"
"Mẹ, được rồi. Ba, con sẽ không gây sự nữa" Trịnh Tuyết Nhi nghe nói sẽ bị đưa đi lần nữa, liền hốt hoảng lên, lập tức nhận sai, tuy nhiên ánh mắt chớp loé, không biết trong đầu cô ta đang nghĩ gì
"Tốt nhất là vậy. Tiểu tử Vương gia kia, tránh xa một chút, nghe nói sau lưng Duy Giai có bối cảnh hùng hậu, nếu chúng ta đắc tội bọn họ, không biết sẽ có hậu quả gì đâu" Thấy con gái biết lỗi, Trịnh gia chủ cũng không tức giận nữa, giọng nói đã dịu đi, dù sao Trịnh Tuyết Nhi cũng là con gái duy nhất của ông ta, vẫn là không nỡ để cô ta ủy khuất.
"Vâng, ba"
Liên tục một tuần Tiêu Chiến không thấy Trịnh Tuyết Nhi tới Duy Giai, tò mò vừa mở hộp cơm vừa hỏi tiểu nam nhân nhà mình
"Em nói xem sao tự nhiên cô ta lại ngoan ngoãn như vậy? Không phải là muốn làm gì đó chứ?"
"Không phải anh để ý cô ta đấy chứ?" Vương Nhất Bác không trả lời ngay, mắt mang ý cười trêu chọc anh
"Nói linh tinh, mau ăn" Tiêu Chiến bật cười gõ nhẹ trán cậu
"Anh Thụy nói cô ta đang bị cha cô ta cấm túc, không biết sẽ làm gì tiếp theo" Nghĩ nghĩ, cậu bổ sung "Nữ nhân này, không biết an phận đâu"
"Được rồi, em ăn đi đã" Tiêu Chiến gật đầu xem như đã biết, ngồi xuống sofa bắt đầu xử lý bản thiết kế đang dang dở của mình.
Việc Tiêu Chiến sẽ trở thành một chính khách đã sớm không có gì thay đổi. Hiện tại học tập cũng chỉ còn nửa năm sẽ tham gia thi, có bằng cấp, mọi việc đều dễ dàng, huống hồ Tiêu gia vốn chính là ở trong giới này phát triển? Ba Tiêu thấy con trai út không chống đối nữa, cũng nhẹ nhàng với anh hơn, không còn thỉnh thoảng gọi điện cằn nhằn, thuyết giáo, nhiều lời như trước nữa.
Tiêu Vân lại cảm thấy là do bản thân anh khiến em trai phải bỏ đi thứ yêu thích, luôn thấy áy náy với người em trai này, cho nên chỉ cần Tiêu Chiến mở miệng muốn cái gì, trên cơ bản anh chưa từng từ chối. Nhưng thời gian Tiêu Chiến tốt nghiệp xong tới bây giờ, Tiêu Vân phiền muộn phát hiện em trai dường như không cần anh nữa...
"Tiểu Tán, em dạo này thế nào?" Ngối đối diện nhau trong studio của Tiêu Chiến, Tiêu Vân vừa quan sát vừa hỏi
"Anh, em rất tốt, anh đừng lo" Tiêu Chiến bật cười, chỉ biết anh trai này của anh lại lo lắng linh tinh rồi
"Em có đủ chi tiêu hay không?" Tiêu Vân tính cách ngay thẳng, nói chuyện cũng như vậy "Em hay đi lại, cũng cần một chiếc xe đúng không? Anh mua cho em nhé?"
"Xe ạ?" Tiêu Chiến nghĩ đến mỗi lần mang cơm trưa cho tiểu nam nhân đều đi taxi, rất phiền phức, liền gật đầu "Được ạ"
"Em thích hãng nào? Màu sắc gì?" Tiêu Vân thấy em trai lại cần mình, lập tức lên tinh thần "À hay hiện tại đi, anh có thời gian, đưa em đi chọn luôn, nhé?"
"Vâng ạ" Tiêu Chiến buồn cười, người anh này của anh chính là như vậy, tính cách có phần đáng yêu.
Tuyên Lộ cùng Tào Dục Thần nhìn nhau, hai người chơi thân với Tiêu Chiến đã lâu, nhưng gia thế của anh bọn họ cũng không chú ý quá nhiều, đều nghĩ có lẽ anh cũng như bọn họ, tầm gia đình khá giả. Nhưng bọn họ vừa nghe cái gì? Xe hơi đấy, nói mua liền mua? Chuyện gì xảy ra?
"Tớ đi đây, lát nữa có người tới xem qua mẫu mô hình nhà ở các cậu sắp xếp hộ tớ" Trước khi rời đi, Tiêu Chiến quay đầu dặn hai người bạn tốt.
Tiêu Vân đưa Tiêu Chiến đến cửa hàng xe hơi lớn nhất B thị. Thật không tốt, ở đây lại nhìn thấy Trịnh Tuyết Nhi, vốn Tiêu Chiến muốn phớt lờ cô ta, không ngờ người nào đó thật sự âm hồn bất tán
"Anh không phải là anh của Nhất Bác sao? Chào anh"
"Chào cô" Tiêu Chiến xuất phát từ xã giao cơ bản, gật đầu xem như chào hỏi
"Anh của Nhất Bác?" Tiêu Vân khó hiểu nhìn sang
"Không có gì, anh, em thích chiếc kia" Tiêu Chiến chỉ tay về phía chiếc Porsche 911 GT2 RS màu đỏ cam phía xa, kiểu dáng rất đep, màu sắc hút mắt, anh thích.
"Được" Đến giá xe Tiêu Vân cũng không nhìn nhiều một chút, thấy em trai cưng thích, anh lập tức gọi nhân viên làm thủ tục.
Trịnh Tuyết Nhi đầu tiên là bực bội khó chịu khi thấy Tiêu Chiến không liếc nhìn đến mình, tiếp sau là há to miệng không thể tin được. Cô ta cũng thích chiếc xe đó, nhưng lại không mua nổi, cha cô ta nếu bán cả công ty có lẽ cũng mua được vài ba chiếc nhưng chi tiền vào một chiếc xe hơi thể thao giá 860.000 dolla, khoảng gần 600 vạn nhân dân tệ, ông ta vẫn là thấy không đáng. Nhìn theo hai anh em Tiêu Chiến rời đi, cô ta ghen tỵ đến đỏ mắt, lại thêm hận cha cô ta không thương mình.
"Tiên sinh, xin điền thông tin cá nhân vào giấy tờ này, rất nhanh thủ tục sẽ hoàn tất" Nhân viên cửa hàng máy móc lấy hợp đồng mua bán để xuống trước mặt Tiêu Vân. Tuy nhiên trong lòng đã sắp hét thật lớn, khách sộp a~ Hắn thậm chí còn không cần dùng miệng lưỡi đi giới thiệu từng sản phẩm, người ta đã chọn xong, còn là kiểu vừa mắt liền lấy.
"Tiểu Tán, em điền vào đi" Tiêu Vân nhường chỗ lại để Tiêu Chiến đến ngồi xuống.
"Cảm ơn anh~~" Tiêu Chiến khi ở cùng anh trai lại tựa như đứa trẻ, rất hay làm nũng "Xem như quà sinh nhật sớm của em nha~"
"Em thích là được rồi" Tiêu Vân cưng chiều xoa đầu em trai.
Đúng vậy, 600 vạn không bù đắp lại được thiệt thòi mà em trai anh phải nhận khi anh nhất quyết theo con đường thương nghiệp, nhiều năm em trai không thân cận lắm cùng người trong nhà, có lẽ cũng chỉ thường nói chuyện cùng ông nội, lần trước em trai bị thương nằm viện cũng là một tháng sau cả nhà mới được biết.
Trịnh Tuyết Nhi vẫn luôn nhìn theo hai người, cô ta nhớ tới lúc nãy người mặc tây trang ngạc nhiên hỏi câu "Anh của Nhất Bác", vậy xem ra quan hệ của người đẹp trai này cùng Vương Nhất Bác không phải quan hệ họ hàng thân thích? Vậy bọn họ là quan hệ gì chứ? Giống nhau như vậy, cũng dính nhau tới vậy, rốt cuộc là gì?
Trịnh Tuyết Nhi không nhìn tiếp nữa, quay đầu nhanh chóng rời đi, cô ta cần trở về xem lại ảnh chụp của hai người ở Tam Á, lại ở chung một phòng? Chẳng lẽ??? Cô ta lấy tay che miệng, bảo tài xế tăng tốc độ, cô ta cần chứng thực suy đoán đáng sợ vừa rồi.
Buổi tối, trên bàn ba Vương xuất hiện một xấp ảnh chụp, chính là ảnh hai người dạo chơi ở Tam Á. Trong ảnh, hai người không hề có một hành động thân mật nào, nhưng ánh mắt tràn ngập hạnh phúc khi nhìn đối phương lại vô tình bị ghi vào khung hình.
"Là nữ nhi Trịnh gia làm?" Mẹ Vương hỏi ba Vương, bà đã có chút tức giận
"Hừ, cô ta uy hiếp anh, muốn chúng ta chấp nhận cô ta làm con dâu, nếu không sẽ đem ảnh chụp phát tán" Ba Vương đem ảnh qua cho Vương Nhất Bác nhìn, tiện thể hỏi cách nhìn của cậu "Con nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?"
"Hiện tại cô ta không biết thân phận thực sự của anh ấy, cho nên tạm thời người Tiêu gia sẽ chưa biết. Nhưng cũng không giấu mãi được, ba." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lại nói "Chuyện này nên nói cùng anh Chiến và ông nội để hai người chuẩn bị sẵn sàng trước, có lẽ chuyện của bọn con, giấu không được nữa"
"Ba hiểu rồi, còn Trịnh Tuyết Nhi này, làm sao?"
"Về cô ta cứ để Mạnh gia xử lý, với năng lực của anh Thụy, cô ta cũng không nhảy nhót được bao lâu nữa. Chỉ sợ chưa xử lý được cô ta, ba anh Chiến biết chuyện, sẽ rắc rối"
"Con bảo tiểu Thụy mạnh tay một chút, bên này mảng hàng không của Trịnh gia ba để bác hai con nhúng tay rồi, rất nhanh không ai thừa tinh lực để ý cô ta nữa"
"Vậy thì tốt. Ba, mẹ, con đi tìm anh Chiến"
"Đi đi, bảo Chiến Chiến không cần sợ, có chúng ta cùng Tiêu bá phụ, hai đứa sẽ ổn"
"Vâng, mẹ"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip