3.

Chuyến bay của Tiêu Chiến được lên lịch vào chiều hôm sau. Thời gian rảnh còn lại rất nhiều nhưng Tiêu Chiến cũng không có ý định ra ngoài đi dạo, anh không phải là người thích náo nhiệt. Có thời gian nghỉ ngơi nhất định phải ngủ đủ giấc. Chủ yếu là do bên ngoài quá lạnh. Nếu ấm hơn anh ấy có thể ra ngoài dạo vài vòng.

Tiêu Chiến không muốn ăn tối, nhưng chuyện đến New York tham gia show anh cũng không thể phớt lờ được. Quản lý đã gọi điện rất nhiều lần, trong tối ngoài sáng muốn anh đi phỏng vấn. Tiêu Chiến sắc mặt không tốt nghe được một nửa liền cúp máy vứt điện thoại qua một bên không thèm để ý cuộc gọi đến nữa. Sau khi tắt điện thoại, cả thế giới thật yên tĩnh.

Anh ấy bắt đầu giết thời gian bằng một bộ phim văn học nghệ thuật, khi thực sự muốn bình tĩnh lại, Tiêu Chiến cũng không biết phải làm gì. Anh đã bận rộn quá lâu nên không thể tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi này.

Xem chưa được bao lâu Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi. Vừa tỉnh dậy phát hiện cả căn phòng đều sáng trưng, Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên giường và tự hỏi tại sao không có cuộc gọi thúc giục công việc nào. Cho đến khi tỉnh táo hẳn anh mới nhớ ra mình đã tắt điện thoại và ném nó sang một bên.

Tiêu Chiến vò mái tóc rối bù, rời khỏi giường kiểm tra điện thoại. Sau khi mở máy, vô số tin nhắn và thông báo cuộc gọi hiện ra, phần lớn là của quản lý và giám đốc, Tiêu Chiến chỉ liếc nhìn rồi bỏ qua.

Thật ra quản lý đối xử với Tiêu Chiến rất tốt. Mỗi khi anh tham gia show diễn, quản lý sẽ đặc biệt chú ý đến những chiếc túi trong quầy cho Tiêu Chiến. Vào những ngày lễ tết cũng tặng những món đồ mà anh thích làm quà, đối đãi như em trai. Nghĩ vậy, quản lý cũng thật đáng thương khi phải làm việc cho tư bản hút máu. Và bản thân Tiêu Chiến còn đáng thương hơn khi vừa làm việc cho tư bản cùng với quản lý của tư bản.

Lướt qua một đống tin nhắn, cuối cùng Tiêu Chiến cũng tìm thấy một tin nhắn hữu ích, đó là do Vương Nhất Bác gửi đến. Tên tài khoản cứ tùy tiện thể hiện ra như vậy, Tiêu Chiến cũng không thể nghĩ ra cái tên nào mới phù hợp với chàng trai vừa ngầu vừa lạnh lùng này.

YIBO: [hình ảnh]

YIBO: Mì này rất ngon, rất gần khách sạn của anh, anh có thể đến đó ăn sáng.

Tin nhắn được gửi vào tối hôm qua khi Tiêu Chiến đã ngủ, nhìn thời gian, anh có lẽ sẽ ăn trưa trong vài tiếng nữa.

Sean: Cậu không biết người mẫu phải giữ dáng sao?

Sean: Tôi không ăn sáng.

Sau khi gửi tin nhắn, Tiêu Chiến cũng không nghĩ sẽ nhận được hồi âm, nhưng trong nháy mắt, tin nhắn của Vương Nhất Bác lại hiện lên, như thể cậu ấy đang chờ anh phản hồi vậy.

YIBO: ?

YIBO: Không ăn?

Sean: Mập lên hình sẽ không đẹp.

Ngay sau đó, cậu đáp lại với biểu cảm của một hạt đậu nhỏ. Không hiểu sao Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Vương Nhất Bác qua hạt đậu này.

YIBO: Anh không mập, nên ăn nhiều hơn, quá gầy lên hình cũng không đẹp.

Câu trả lời của thẳng nam khiến Tiêu Chiến bật cười, anh trực tiếp gửi voicechat: "Cậu quan tâm tôi nhiều vậy, không phải thích tôi đấy chứ?"

Vương Nhất Bác cũng đáp lại bằng voicechat: "Thích anh còn chưa đủ, tôi yêu anh, cho nên ăn nhiều vào đi."

Tuy nói lời yêu thương, nhưng giọng điệu của Vương Nhất Bác lại không có sức thuyết phục chút nào. Lạnh như băng không có lấy một điểm trầm bổng giống như đang tụng lời thoại vậy. Người ta đọc lời thoại ít nhất còn có chút cảm xúc... Tiêu Chiến nhướng mày mang điện thoại đi sạc và thay quần áo. Vương Nhất Bác thích mình. Tiêu Chiến không coi đó là nghiêm túc, cùng lắm chỉ là một trò đùa và chẳng đáng bận tâm.

--

Dù đã quá giờ ăn sáng nhưng Tiêu Chiến vẫn muốn đến quán ăn mà Vương Nhất Bác giới thiệu. Lúc chọn quần áo còn cố ý xem thời tiết, không muốn mình lại bị đông lạnh đến chảy nước mũi.

Mặc áo len với áo khoác ngoài, đây là học hỏi phong cách của Vương Nhất Bác, dù sao thì outfit này cũng rất hợp với khăn kẻ caro.

Đúng như Vương Nhất Bác nói, quán ăn rất dễ tìm. Ra khỏi khách sạn rẽ một tí là đến, nằm trên một con phố nhỏ ấm áp và lãng mạn. Có thể là để phù hợp với chủ đề của cả con phố nên bên trong quán cũng rất lãng mạn, đèn chỉnh tông màu ấm, trên tường treo không ít tranh về một số sự kiện lớn.

Tiêu Chiến gọi một suất mì và một tách cà phê đen, cố ý chụp một bức ảnh và gửi cho Vương Nhất Bác.

Sean: Trông ngon đấy.

Sean: [hình ảnh]

Vương Nhất Bác trả lời trong vài giây.

YIBO: Không phải nói không ăn sao?

Tiêu Chiến trợn mắt không nói nên lời, chủ đề này đối với thẳng nam chết tiệt thật nhàm chán, anh không muốn gõ chữ nữa, ngay cả ngữ khí cũng có chút cáu kỉnh: "Cậu yêu tôi nhiều như vậy, nếu tôi không ăn thì thật có lỗi với tình yêu mãnh liệt dâng trào của cậu quá."

YIBO: Anh đang cố đáp lại tình yêu của tôi ở đâu vậy, rõ ràng là muốn ăn tình yêu của tôi?

Tiêu Chiến rút lại câu nói trước đó, Vương Nhất Bác vẫn là một người biết tán gẫu.

--

Lượng mì không nhiều như anh nghĩ, Tiêu Chiến hài lòng trở về khách sạn, trên đường đi ngang qua tiệm bánh mì còn mua một ít bánh mì nhỏ cho mình, dù sao thì siêu mẫu cũng cần được thư giãn.

Đồ đạc lần này mang đến New York không nhiều, nhưng luôn có hai ba cái vali. Tiêu Chiến muốn về nước sớm một chút, mèo nhỏ ở nhà không người chăm sóc không biết có đói đến gầy đi không.

Đặt vé máy bay xong anh bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngay khi sắp thu dọn gần hết thì điện thoại của quản lý lại không đúng lúc gọi đến. Tiêu Chiến theo bản năng muốn từ chối, bởi vì anh luôn cảm thấy đây là một cuộc gọi đầy xui xẻo. Nhưng nghĩ lại mình đã từ chối rất nhiều cuộc gọi của quản lý từ tối qua, nếu bây giờ mà không nghe chắc chắn quản lý sẽ nổi giận.

"Chị Kỳ, sao vậy?" Tiêu Chiến kẹp điện thoại giữa cổ và vai, tay không ngừng gấp quần áo.

"Công ty..." Quản lý dừng một chút, có chút khó khăn nói: "Công ty sắp xếp cho cậu một chương trình, còn muốn cậu mang theo người mới..."

Bàn tay gấp quần áo của Tiêu Chiến khựng lại, lúc này anh chỉ cảm thấy tức giận: "Dựa vào cái gì, còn mang theo người mới? Tại sao cô ta không trực tiếp đưa toàn bộ phòng làm việc của người mới đến luôn đi, tôi không cần làm gì cả, suốt ngày mang người mới cho cô ta."

Đây là lần thứ hai mươi sáu trong tháng này anh phải mang người mới. Kỳ nghỉ nửa tháng, anh đã phải vật lộn ở Châu Âu và Bắc Mỹ chỉ để mang người mới cho giám đốc. Vẫn còn một đống người mới căn bản không thể mang theo, Tiêu Chiến đã vắt kiệt thời gian để có thể về nước xem mèo, nhưng cũng đã trở thành niềm hy vọng xa vời. Anh chỉ có thể nhờ hàng xóm chăm sóc nó.

Hiện tại cơn giận đang chồng chất trong lòng anh, chuyện mang người mới với Tiêu Chiến giống như động không đáy, cho nên khi còn ở công ty anh sẽ luôn là người phải đi lấp cái hố này: "Hôm nay tôi để lại lời này, chị đi hỏi cô ta, nếu còn muốn tiếp tục hợp tác thì tôi sẽ hợp tác, không thì tôi sẽ chấm dứt hợp đồng. Tôi không có thời gian tiếp tục dẫn người mới cho cô ta. Cô ta muốn dẫn người mới thì tự mà đi, nhưng mà phỏng chừng cái dáng người 150 cân (tầm 75kg) của cô ta có muốn cũng đi không nổi."

Nói xong Tiêu Chiến cúp điện thoại, sau khi cơn giận nguôi đi, trong lòng anh chỉ còn lại ủy khuất. Nhìn thành phố xa lạ ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến lúc này chỉ muốn về nhà, nhưng lại không muốn bố mẹ biết con trai mình bị ức hiếp.

Anh không quen ai ở New York, chỉ có Vương Nhất Bác.

Sean: Cậu có thể đến với tôi không, tôi muốn gặp cậu.

Lúc Vương Nhất Bác đến khách sạn, Tiêu Chiến đã ngồi trên bồn hoa ở cửa từ lâu. Lần này anh ấy đủ thông minh để đeo khăn choàng cổ, đội mũ và đeo khẩu trang, trông anh rất ấm áp.

Thấy Vương Nhất Bác đến gần, Tiêu Chiến liền nhào vào lòng cậu, vùi đầu vào cổ người ta, giọng điệu làm nũng mang theo ủy khuất: "Giám đốc lại sắp xếp công việc cho tôi, nhưng tôi muốn về nhà."

"Vương Nhất Bác, tôi muốn về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip