Chương 1

1.

Lúc cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra, Tiêu Chiến cảm thấy đầu óc mình tê dại, không khí lạnh lẽo bên ngoài khiến chóp mũi và vành tai anh đều ửng đỏ. Anh vừa hộc tốc chạy về, bộ dạng thở hổn hển khiến anh có vẻ rất bi thảm, cứ đứng há hốc mồm nhìn nhân viên chữa cháy không ngừng ra vào căn phòng thuê hỗn độn của mình.

Chàng trai đối diện cũng ở đó, nói với nhân viên bảo vệ rằng mình nghe thấy tiếng nổ rất mạnh từ trong nhà hàng xóm truyền đến, cho nên vội vàng báo cháy, nhờ vậy tránh được tình huống bi thảm hơn.

Người hàng xóm tốt bụng dùng đầu gối đẩy một chiếc thùng giấy tới, nói cho Tiêu Chiến biết đây là những đồ dùng mà cậu cảm thấy còn có vẻ dùng được sau khi dọn dẹp đám cháy.

Quản lý toà nhà đã gọi điện thoại cho chủ nhà. Ông chủ là một người đàn ông trung niên có vẻ rất khó tính, nghiến răng nghiến lợi bảo Tiêu Chiến cứ đợi đấy, trong 10 phút nữa ông ta sẽ tới. Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến đột nhiên nhớ mấy ngày trước khi mình mới nộp tiền đặt cọc, lại nghĩ tới tài khoản ngân hàng chẳng còn mấy đồng, sự mệt mỏi, bất lực lẫn sợ hãi làm lòng bàn chân anh cứng đờ, đầu óc gần như bị đánh nát, khiến anh mất đi toàn bộ cảm giác trong khoảnh khắc, khiến anh hoàn toàn không biết người hàng xóm đang nói cái gì.

Mãi cho đến khi chiếc thùng giấy bị chàng trai kia đẩy tới bên chân, Tiêu Chiến mới bừng tỉnh, còn tưởng là chủ nhà tới đòi mạng, sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Thấy anh hoàn toàn không nghe thấy mình nói chuyện, người hàng xóm mím môi, đành phải nói lại: "Mấy thứ này có vẻ vẫn còn dùng được, anh kiểm tra một chút xem."

".... A." Tiêu Chiến chột dạ liếc nhìn chiếc vali một cái, lúc này mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu."

Nhìn anh có vẻ rất mệt, lại giống như sắp khóc, người hàng xóm có chút không đành lòng, nhịn lại rất nhiều lời muốn nói, tốt bụng nhắc nhở anh, "Phòng ngủ phụ còn chưa bị lửa lan đến. Anh nhớ kiểm tra kĩ trước khi bồi thường nhé."

Tiêu Chiến mới dọn đến đây được khoảng một tuần, hai người còn chưa giáp mặt được mấy lần. Thỉnh thoảng ra ngoài đổ rác hoặc lấy cơm hộp có gặp, đều là Tiêu Chiến chủ động mỉm cười rồi trò chuyện vài câu.

Người hàng xóm có lẽ cảm thấy đây là người tốt tính nhưng không gặp may, cho nên không kiềm chế được lại dong dài, hỏi, "Buổi sáng anh ra ngoài quên rút máy sấy tóc à? Tôi nghe thấy nhân viên chữa cháy nói đây là khả năng lớn nhất dẫn tới vụ cháy."

Máy sấy tóc? Tiêu Chiến ngẫm lại một chút, buổi sáng anh không có thói quen tắm rửa.

A--- anh đột nhiên phản ứng lại, buổi sáng khi sắp ra ngoài, Hà Tiểu Kiều có mang theo một chiếc túi to xuất hiện trước cửa nhà anh, nói rằng ký túc xá bị cúp điện, muốn mượn phòng tắm một chút, còn nói dù sao mấy ngày nữa cũng chuyển đến đây, vừa lúc đem mấy thức này sắp xếp một chút. Lúc ấy Tiêu Chiến đang vội đi làm, liền gật đầu bảo cô thích thế nào thì cứ làm thế đó.

Cho nên chuyện này là do cô ấy tạo ra? Bởi vì cô ấy quên rút máy sấy tóc, cho nên căn phòng mới cháy?

Tiêu Chiến nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình có chút đê tiện, còn chưa xác định được nguyên nhân cháy đã vội vã đẩy trách nhiệm sang cho người ta, biết đâu lại do nguyên nhân khác thì sao.

Nhưng nhân viên chữa cháy sau khi kiểm tra lại thì nói cho anh, sự thật chính là như vậy.

Anh co quắp đứng bên cạnh ông chủ nhà đang tức sùi bọt mép vì biết được nguyên nhân là do có người cắm máy sấy tóc trong phòng khách nhưng quên rút đầu cắm, điện quá tải dẫn tới cháy nổ, toàn bộ phòng khách và phòng ngủ chính đều bị cháy rụi.

Là do trong phòng khách có chiếc gương dài soi được toàn thân sao? Tiêu Chiến trì độn lắng nghe, nhớ ra Hà Tiểu Kiều nói cô rất thích chiếc gương kia, bởi vì hình ảnh trong đó có vẻ gầy hơn.

"Tôi cho cậu thời gian một buổi trưa, cậu nhanh chóng dọn đi đi." Ông chủ nhà có vẻ không muốn nói nhiều lời, dùng lòng bàn tay đẩy Tiêu Chiến ra, sợ nghe thấy anh lại cãi chày cãi cối, "Tiền bồi thường cứ theo hợp đồng là được."

Tiêu Chiến chỉ có thể gật đầu, "Thật xin lỗi."

"Gặp phải cậu cứ coi như tôi xui xẻo." Thái độ nhận sai thành khẩn như thế, chủ nhà chỉ có thể mắng Tiêu Chiến, cũng mắng cả chính mình, "Con mẹ nó, tôi đúng là xui xẻo tột cùng."

Không biết còn nghe thêm được gì nữa không, nhưng ông chủ nhà có vẻ không tức giận với Tiêu Chiến, dường như không ngờ lại nhìn thấy tình huống khó xử đến vậy, cậu liền đóng cửa phòng, trở vào nhà mình.

Nhưng chờ đến nửa đêm khi cậu ra ngoài nhận cơm hộp ship đến, lại nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn còn ở bên ngoài.

Phát sóng trực tiếp xong, cậu theo thói quen đi ra ngoài nhận cơm hộp đã đặt trước, kết quả lại bị Tiêu Chiến đang cuộn tròn ở phía đối diện làm cho giật mình.

Tiêu Chiến quấn chặt áo khoác, dưới đầu lót một chiếc túi chống sốc, hình như là ngủ rồi, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.

"Dậy đi."

Đặt cơm hộp xuống, cậu xoay người đẩy đẩy anh chàng tội nghiệp đang quấn áo ngủ kia.

Đại khái là giằng co mười mấy lần, cuối cùng cậu cũng dùng vũ lực kéo Tiêu Chiến vào nhà mình.

"Vương Nhất Bác." Cậu rót cho Tiêu Chiến một cốc nước ấm, sau đó tự giới thiệu.

Tiêu Chiến thật ra rất lạnh, trời âm mười mấy độ, anh cứ như vậy mà ngủ bên ngoài, quần áo trên người cũng không phải chất liệu tốt, ngay cả ngủ rồi anh cũng lạnh đến mức phát run, cốc nước ấm này lại trở thành vật cứu mạng của anh.

"Tôi tên Tiêu Chiến." Anh khịt khịt mũi, lại xấu hổ liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, "Cảm, cảm ơn cậu."

Bọn họ đều xa nhà, nếu có thể thì cứ giúp một phen.

Vương Nhất Bác không nói tiếp, chỉ chỉ về phía phòng ngủ chính, "Anh đi tắm nước nóng, sau đó thì ngủ đi."

Tiêu Chiến suýt chút nữa thì phun ra ngụm nước nóng đang uống dở, đáng thương thè đầu lưỡi bỏng rát ra, thụ sủng nhược kinh xua xua tay, "Không cần đâu, tôi ngủ sô pha là được rồi."

Đẩy qua đẩy lại với con người cứng đầu này vài lần, Vương Nhất Bác đành từ bỏ, dù sao máy sưởi cũng đủ ấm, thích ngủ chỗ nào thì cứ ngủ chỗ đó đi.

Lúc này đã hơn 3 giờ sáng.

"Tôi dậy muộn lắm." Vương Nhất Bác đứng dậy đi về phía phòng ngủ phụ, "Sáng ngày mai anh cứ tự nhiên nhé."

Phòng ngủ phụ thật ra là nơi cậu phát trực tiếp trò chơi hàng ngày, nhưng bên trong có một chiếc giường, ngủ tạm một đêm cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.

Vương Nhất Bác kéo chăn lên, nghe thấy trong phòng khách có tiếng sột sột soạt soạt rất nhỏ. Cậu cũng không nghĩ nhiều, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau khi cậu vừa mở mắt vào buổi sáng, Tiêu Chiến đã rời đi, mang theo cả chiếc vali và chiếc hộp giấy lớn đã được anh sắp xếp gọn gẽ.

Trên bàn ăn thật ra vẫn để lại một chút dấu vết, dưới cốc nước có một tờ giấy, nét bút của Tiêu Chiến ở trên đó rất thanh tú:

【Cảm ơn cậu đã để tôi ngủ lại. Bánh bao và cháo để trong lồng giữ nhiệt, nếu có cơ hội, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa cơm. 】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip