Chương 3
3.
Tuy rằng hai người đã thống nhất, Tiêu Chiến có thể làm một ít việc nhà thay cho trả tiền thuê nhà, nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, đó chỉ là sợ Tiêu Chiến mang gánh nặng tâm lý, nói là nói thế thôi, anh có làm hay không cũng không sao cả.
Nhưng với Tiêu Chiến thì nói không chỉ là nói.
Biết được nguyên nhân Vương Nhất Bác thường xuyên ngủ muộn dậy muộn là vì công việc, hôm nay Tiêu Chiến dậy rất sớm, thận trọng tỉ mỉ quét tước từng góc phòng. Bình thường Vương Nhất Bác hẳn là không nấu cơm, cho nên bộ nồi trong phòng bếp gần như mới tinh, thậm chí tủ lạnh cũng chỉ có nước khoáng.
Tiêu Chiến há hốc miệng, ngơ ngác nhìn chiếc tủ lạnh, đành phải vội vàng xuống cửa hàng dưới lầu mua một ít nguyên liệu nấu ăn, sau khi nấu xong cơm trưa thì đặt vào nồi giữ ấm.
【 Cơm trưa ở trong nồi, cậu nhớ ăn nhé. 】
【 Bát đũa ăn xong cậu cứ để đó là được rồi. Tan làm tôi về sẽ rửa. 】
Vương Nhất Bác vừa mở mắt, vẫn chưa tỉnh táo hắn, nhìn thấy hai tin nhắn Wechat này thì ngẩn ra một hồi lâu, suýt chút nữa quên mất trong nhà có thêm một người.
Cậu ra khỏi phòng, nhìn một vòng phòng khách: Nhà cậu cơ bản có thể gọi là sạch sẽ, nhưng qua tay Tiêu Chiến, chỉ bằng mắt thường cũng thấy toàn bộ căn phòng đều ngăn nắp hơn rất nhiều.
Trong tủ lạnh ngoại trừ nước khoáng còn có thêm trứng thêm thịt, trên giá bày một ít loại gia vị thường dùng, thậm chí trong nồi còn có cả cơm và đồ ăn đầy đủ hương vị đang bốc khói.
Sao nhà cậu đột nhiên lại có hơi người như vậy?
Vương Nhất Bác hoài nghi mình xuyên vào một bộ phim truyền hình nào đó, trong bộ phim, cậu đóng vai một người chồng mới cưới, gãi gãi đầu vì chưa thích ứng được với việc nơi nào trong nhà cũng tràn ngập hơi thở của vợ mình.
Nhìn những món ăn rất đẹp mắt trong vài giây, Vương Nhất Bác gắp một đũa măng xào cho vào miệng. Sau khi nếm được hương vị thì sửng sốt, chớp chớp mắt, xoay người đi xới một bát cơm thật đầy.
Buổi tối sau khi tan tầm, Tiêu Chiến xách theo một số thực phẩm tươi sống trở về.
Nghe thấy động tĩnh, Vương Nhất Bác tháo tai nghe, từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến vừa thay xong quần áo đã đi vào phòng bếp liền chào hỏi: "Anh về rồi."
Tiêu Chiến vào bếp liền nhìn thấy bồn rửa đã được thu dọn sạch sẽ, vừa vội vàng gật đầu đáp lại, vừa áy náy mím mím môi, "Thật xin lỗi, lần sau cậu cứ để đó, tôi rửa là được rồi."
"Chỉ là thuận tay thôi." Vương Nhất Bác nhìn nhìn mấy túi thực phẩm kia, "Trưa nay anh ăn cái gì thế?"
Tiêu Chiến hình như có chút mất tự nhiên, chậm chạp lấy ra hộp giữ nhiệt của mình, trả lời rất nhỏ, "Tôi, lúc tôi đi có mang theo một chút." Anh chột dạ, luôn cảm thấy hành vi kia giống như ăn trộm.
Tiêu Chiến cảm thấy mình lại đang lợi dụng Vương Nhất Bác.
Phải không nhỉ? Vương Nhất Bác nghĩ lại một chút, chỉ nhớ rõ lượng cơm trong nồi và đồ ăn đều còn lại rất nhiều.
"Lần sau mang nhiều một chút." Cậu nói.
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ là rất xấu hổ, gật đầu với vành tai ửng đỏ.
"Tối nay ăn gì thế?" Vương Nhất Bác lại hỏi.
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, nhanh chóng báo cáo thực đơn mà anh đã nghĩ trên đường về nhà, "Thịt lợn băm sốt tỏi (*), đậu cô - ve xào, tôi còn mua cả khoai môn để nấu canh với xương sườn." Nói xong, anh có chút thấp thỏm nhìn về phía Vương Nhất Bác, "Có được không?"
"Đều là món tôi thích ăn đấy." Vương Nhất Bác rất vui vẻ, vừa nói vừa vươn tay lấy rau từ trong các túi ra, "Nhưng mà anh đi làm cả ngày rất mệt mỏi, không cần phải vội vàng trở về nấu cơm đâu. Chúng ta ra ngoài ăn sẽ tiện hơn."
Tiêu Chiến nghe xong liền trở nên lo lắng, cả khuôn mặt vì quẫn bách mà nhanh chóng ửng đỏ. Động tác chọn đậu cô - ve trong tay cũng khựng lại, bả vai khổ sở suy sụp xuống, giọng nói cũng tự động bé hẳn đi, "Tôi không mệt."
Anh nói quá nhỏ, Vương Nhất Bác hình như không nghe rõ, nghi hoặc nghiêng đầu sang, ý bảo anh lặp lại lần nữa.
Tiêu Chiến luống cuống chân tay, mất tự nhiên sờ sờ vào vành tai đỏ thẫm của mình, do dự mãi, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Là đồ ăn tôi làm không hợp với khẩu vị của cậu sao?"
Nhìn thấy anh mặt đỏ tía tai, Vương Nhất Bác mới ý thức được có lẽ Tiêu Chiến hiểu nhầm ý của mình.
"Đương nhiên không phải." Cậu lập tức phản bác, "Tôi đã ăn hết sạch."
Thật vậy sao? Tiêu Chiến hỏi thầm trong lòng. Anh lo lắng Vương Nhất Bác nói những lời này là vì chiếu cố đến cảm xúc của anh.
"Ý tôi là thỉnh thoảng chúng ta cũng có thể ra ngoài ăn đồ nấu sẵn, như thế có thể tiết kiệm thời gian." Vương Nhất Bác giải thích.
Đi ra ngoài ăn thì người phải tiêu tiền lại vẫn là Vương Nhất Bác, cứ như vậy, Tiêu Chiến không biết mình còn phải nợ cậu bao nhiêu.
Trong phòng bếp nhất thời an tĩnh.
"Được rồi, vậy anh làm đi." Vương Nhất Bác đành phải đáp ứng.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đảm bảo, "Sau này tôi sẽ cố gắng về sớm một chút, tranh thủ nấu xong sớm."
"Không phải ý này." Vương Nhất Bác thở dài, "Tôi chỉ sợ anh quá vất vả."
Tiêu Chiến có chút cảm kích, ngước đôi mắt ướt dầm dề nhìn về phía cậu, "Cảm ơn."
Vương Nhất Bác suýt chút nữa đã cho rằng Tiêu Chiến là một trong số mấy chú con hoang mà trước đây cậu từng cho ăn, dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu, khiến cậu tưởng rằng mình làm được chuyện tốt to bằng trời.
"Anh lại cảm ơn cái gì?"
Vương Nhất Bác cảm thấy bất lực.
Trước đây trên bàn cơm chỉ có một mình Vương Nhất Bác, mỗi ngày đều mặt đối mặt với cơm hộp, giống như một loại trình tự đã được cài đặt từ trước, im lặng ăn xong, sau đó thu dọn rác mang ra ngoài, cuối cùng là trở về phòng ngủ.
Nhưng hôm nay lại biến thành cậu mặt đối mặt với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến giúp cậu nấu cơm nấu canh, còn nói cậu phải ăn nhiều một chút, điều này làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy giống về nhà ăn tết.
"Ăn rất ngon." Vương Nhất Bác ăn một miếng đậu cô - ve xào, hào phóng đưa ra lời khen ngợi, "Còn ngon hơn ngoài hàng làm."
Tiêu Chiến xấu hổ mím mím môi, nhìn thấy Vương Nhất Bác thật sự vùi đầu ăn ngon lành mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Chiến quả thật ăn không nhiều lắm, cái miệng nhỏ ăn miếng nhỏ, lại còn nhai kỹ nuốt chậm. Vương Nhất Bác đã ăn no, gác đũa xuống, thấy bát cơm của anh ban đầu chỉ có một nửa, bây giờ mới tới đáy.
Thấy anh cũng đặt đũa xuống, Vương Nhất Bác khuyên nhủ, "Anh ăn thêm một chút nữa đi."
"Tôi no rồi." Tiêu Chiến lắc đầu, lại cần mẫn thu dọn bát đũa.
Vương Nhất Bác đi theo anh vào phòng bếp, tự giác mở vòi chuẩn bị rửa bát.
"Không cần, không cần đâu." Tiêu Chiến vội vàng giành lại, "Để tôi làm là được rồi, cậu mau đi nghỉ đi."
"Tôi đã nghỉ cả một ngày rồi đấy." Vương Nhất Bác giật cái bát lại.
"Chút nữa cậu còn phải livestream, rất mệt, giao cho tôi đi, để tôi làm."
"Anh nấu cơm còn không mệt, tôi rửa cái bát có gì mà mệt?"
Sức lực của Tiêu Chiến không lớn bằng cậu, cái bát dính nước và xà phòng lại rất trơn, sợ rằng sẽ đánh vỡ, cho nên anh cũng không cố sức giành, chỉ cố gắng thuyết phục cậu, "Nhưng đây chính là việc tôi phải làm, không thể làm phiền cậu được."
Vương Nhất Bác liếc anh một cái, "Ai nói với anh như vậy?"
Đây là chuyện chúng ta đã trao đổi rồi nha.
Tiêu Chiến hé miệng, lại nhìn thấy vẻ mặt có chút nghiêm túc của Vương Nhất Bác, cuối cùng nhịn lại lời muốn nói.
Hai người lại giằng co thêm một lát, cuối cùng quyết định một người rửa bát, người còn lại lau khô.
Mùa đông ở phương bắc vừa đến, nước trong vòi cũng được đun ấm. Nhớ tới hôm trước mình còn phải vạ vật trong quán mì, hôm nay đã may mắn được Vương Nhất Bác cưu mang, lại được dòng nước ấm ngang với nhiệt độ cơ thể chảy vào tay, khiến suy nghĩ của Tiêu Chiến bắt đầu bay xa.
Tuy rằng Vương Nhất Bác rất hào phóng nói rằng anh có thể làm việc nhà để thay thế cho tiền thuê nhà, nhưng Tiêu Chiến cũng không thể nghĩ người ta coi tiền như rác, sau này nếu tình hình tốt hơn một chút, anh sẽ nhanh chóng trả lại tiền thuê nhà còn thiếu cho Vương Nhất Bác.
Chỉ là không biết ngày đó bao giờ mới có thể tới.
Thành phố này có vẻ không chào đón anh lắm, vừa mới chuyển đến được mấy ngày đã phải gánh một khoản nợ khổng lồ một cách oan uổng. Trước ngày hôm qua, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy cuộc đời mình đều trở nên ảm đạm không có ánh sáng, ban ngày anh thất thần đi làm, đến tối lại cuộn người ngồi trong một góc tiệm cơm mất ngủ cả đêm. Nhưng mà bây giờ anh ít nhất cũng có một chỗ dung thân, ngày tháng chắc sẽ càng ngày càng tốt hơn chứ nhỉ? Anh tự an ủi, cưỡng ép mình phải lạc quan hơn một chút: Nghĩ nhiều mấy chuyện này cũng hoàn toàn vô dụng.
Sau khi dừng suy nghĩ linh tinh, Tiêu Chiến âm thầm lắc đầu, cầm lấy một chiếc bát đã được rửa sạch sẽ trong tay Vương Nhất Bác, lúc này anh mới để ý thấy, ngón tay của hai người bởi vì động tác này mà thường xuyên chạm vào nhau.
Anh đã gây đủ phiền phức cho Vương Nhất Bác, không muốn khiến người ta ghét bỏ thêm nữa.
Tiêu Chiến lo lắng Vương Nhất Bác sẽ để ý, từ lúc đó, ngón tay đều len lén dùng sức, mỗi lần đều cố tình túm lấy phía bên kia, tránh cho hai người lại chạm vào nhau.
Nhận thấy ngón tay Tiêu Chiến đột nhiên lại trở nên khác lạ -- Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái -- nhất định phải dùng sức cong cổ tay lại để túm lấy hướng hoàn toàn ngược với mình, vẻ mặt cũng có vẻ rất lo lắng, hình như là cố tình tránh né cậu.
Thu hồi ánh mắt, Vương Nhất Bác đem cái bát cuối cùng đã rửa sạch đưa cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vươn tay, tìm một góc độ để cầm chắc cái bát, lại bị Vương Nhất Bác túm được cả bàn tay.
"Anh làm gì vậy?" Vương Nhất Bác khó hiểu hỏi, "Là trốn tránh tôi à?"
Tiêu Chiến hoảng sợ đến mức rụt bả vai lại, "... Không phải."
Anh cố gắng muốn rút tay ra, nhưng Vương Nhất Bác không hề có ý định buông ra. Anh cúi đầu, yếu ớt giãy giụa một chút, đành phải thành thật trả lời, "Tôi sợ cậu ghét chạm vào tôi."
Vương Nhất Bác không thể tin được, câu hỏi tiếp theo đang muốn lao ra khỏi miệng lại khẩn cấp thu hồi, ngược lại nhún vai, dùng khẩu khí vui đùa mà nói, "Là anh không muốn tôi chạm vào chứ? Lần sau để một mình tôi rửa là được rồi."
Tiêu Chiến im lặng.
"Anh cứ làm vậy thì vất vả quá." Vương Nhất Bác lại nói.
Nhưng cậu có thể hiểu được cảm xúc hoảng sợ vì quá mẫn cảm của Tiêu Chiến, cho nên vẫn buông tay Tiêu Chiến ra, an ủi nói, "Không trách anh không trách anh, anh cứ thoải mái một chút."
Tiêu Chiến ngơ ngác nghe, cánh mũi phập phồng vài cái, gật gật đầu.
Đinh --
Đồng hồ báo thức đột ngột vang lên, sắp đến thời gian phát sóng trực tiếp.
Hai người đều giật mình, Vương Nhất Bác nhanh chóng rửa sạch bọt trên tay, vừa tắt đồng hồ báo thức, vừa nhìn Tiêu Chiến đứng bên cạnh đang hoảng loạn vươn tay ra, muốn giúp nhưng lại không biết có thể làm gì.
Vương Nhất Bác có chút buồn bực: Nhìn cậu có vẻ không dễ ở chung đến vậy sao?
Cậu không còn lời nào để nói, lắc đầu, quay người trở về phòng ngủ phụ.
Lúc đóng cửa cậu lại nghĩ ra cái gì đó, nắm lấy then cửa, thò đầu ra, cố ý lạnh mặt dặn dò Tiêu Chiến đang ở trong phòng bếp, "Ngày mai không cần dậy sớm thu dọn nhà cửa như vậy. Chẳng lẽ chỗ này bị tôi làm bừa bộn đến vậy à?"
Nghe cậu nói như vậy, thân thể Tiêu Chiến ban đầu còn thả lỏng trong nháy mắt lại trở nên cứng đờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây.
"....."
"....."
"Tôi nói đùa đấy."
Vương Nhất Bác cam chịu thất bại.
---
鱼香肉丝: Thịt lợn xé sốt tỏi, là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip