Chương 8

8.

Đến công viên rồi Vương Nhất Bác mới nhận ra lời mình nói vừa rồi thật ngốc.

Hiện tại đã qua thời gian thường ngày cho mèo ăn từ lâu, mèo con rất có thể sẽ không tới nơi này.

Hai người đứng đợi dưới đèn đường rất lâu, đến một sợi lông mèo cũng không thấy được. Một trận gió thổi tới, Tiêu Chiến lặng lẽ rùng mình, quyết định phá vỡ im lặng, mở miệng hỏi, "Cậu thường đến đây cho mèo ăn à?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác gãi gãi lông mày, "Nhưng bây giờ đã qua giờ ăn rồi, nó có thể sẽ không tới."

"Không sao đâu." Tiêu Chiến sợ cậu lại áy náy, "Cũng có thể sẽ đến mà."

Vương Nhất Bác cảm thấy mình thật sự đã làm ra một chuyện ngu ngốc. Tiêu Chiến rõ ràng là rất chờ mong, ngoài trời lạnh như thế, anh ấy vẫn cùng mình đợi ở chỗ này nửa ngày, mèo con không thấy, lại phải chịu lạnh lâu như vậy.

Cậu nhìn thấy chóp mũi đã lạnh đến mức đỏ ửng của Tiêu Chiến, đành phải xin lỗi rồi hẹn sang ngày khác, "Về nhà trước đã, ngày mai chúng ta lại đến."

Cứ như vậy trở về thì thật sự phụ lòng tốt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lắc đầu trấn an, "Chờ thêm một chút nữa."

Ánh sáng từ chiếc đèn đường chiếu xiên qua người Tiêu Chiến, biến tóc, lông mi, thậm chí cả lông tơ trên mặt anh thành một đám lông xù xù ấm áp, làm anh giống một người tuyết nhỏ mặc bộ quần áo màu đen mềm mại như kẹo bông gòn.

Tiêu Chiến chắc hẳn rất lạnh, một chút chóp tai lộ ra khỏi tóc cũng đỏ bừng. Vương Nhất Bác do dự nắm chặt tay lại buông ra, đem hai bàn tay chà xát vào nhau, sau khi cảm thấy lòng bàn tay đã sinh nhiệt liền trùm lên hai bên vành tai của anh.

Tiêu Chiến giật mình mở to hai mắt, nghiêng đầu, lướt qua bờ vai cậu nhìn về phía sau, khẽ hỏi, "Là nó sao?"

Vương Nhất Bác buông tay, quay đầu nhìn xem, mèo con vậy mà thật sự tới, chỉ là hôm nay nó không mang theo bạn.

Có lẽ là ăn cơm trăm nhà, mặc dù nhìn thấy bên cạnh Vương Nhất Bác có thêm một người, mèo nhỏ cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn chạy thẳng về phía Vương Nhất Bác, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên ống quần cậu.

"Mày đã ăn gì chưa?" Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, sờ thấy cái bụng căng tròn của nó liền cảm thấy yên lòng.

Mới bị gãi gãi vài cái, mèo nhỏ đã bắt đầu phát ra tiếng gừ gừ sung sướng, thân thể cuộn tròn lại, bò lên giày của Vương Nhất Bác.

"Tao đưa bạn của tao tới này." Vương Nhất Bác hạ giọng, giống như đang dỗ ngủ, "Bạn của mày đâu rồi?"

Nghe thấy cậu nói như vậy, Tiêu Chiến cũng cẩn thận ngồi xổm xuống. Anh sợ doạ mèo con chạy mất nên không dám lại quá gần, nhưng mèo con thoạt nhìn cũng không để ý lắm.

Anh thử vươn tay ra thăm dò, mèo con dường như thích hương vị của anh, từ trên mũi giày của Vương Nhất Bác đứng dậy đi tới trước mặt anh, vươn móng vuốt muốn cùng Tiêu Chiến chơi đùa.

Cùng mèo nhỏ ở bên nhau, Tiêu Chiến giống như tìm được đồng loại, rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều. Anh nhăn cái mũi, giả vờ véo vào miếng thịt đệm của mèo con, miệng liên tục líu ríu thầm thì, phát ra một chút âm thanh yếu ớt nhưng đáng yêu. Bộ dạng anh hé miệng giả vờ hung dữ, đừng nói là doạ mèo con, đến một con muỗi cũng không doạ được.

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống bên cạnh xem bọn họ bắt qua bắt lại, khoé miệng vô thức giương cao, vẻ lãnh đạm trên mặt cũng trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, giống như trưởng bối đi xem hai con mèo nhỏ.

Nhưng mà mùa đông thật sự quá lạnh, Tiêu Chiến nhịn không được rùng mình một cái. Anh sờ sờ bàn chân trước lạnh như băng của mèo nhỏ, lại ấp lấy miếng đệm thịt của nó trong lòng bàn tay.

"Về nhà thôi." Vương Nhất Bác đứng lên, vỗ vỗ vào vai anh.

Tiêu Chiến không yên lòng, nhìn xung quanh, "Nó ở chỗ nào vậy?"

Vương Nhất Bác chỉ cho anh hướng mà mỗi lần mèo nhỏ định về nhà, an ủi nói, "Anh yên tâm đi, chỗ ở của nó cũng tốt lắm."

Tiêu Chiến vẫn còn lưu luyến, mèo nhỏ đi xa rồi, anh vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, nghển cổ nhìn xung quanh.

"Đi thôi nào." Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng anh hít hít mũi, "Nếu không đi, công viên này lại có thêm mấy bức tượng điêu khắc đấy."

Tiêu Chiến gật đầu, chống gối ngồi dậy. Nhưng vừa đứng lên, anh đột nhiên lại cảm thấy thân thể hoàn toàn mất trọng tâm, chân cũng không nghe lời, giống như hai cây gậy không có quan hệ gì với anh. Anh sợ tới mức mở to hai mắt, bất lực kêu lên một tiếng rồi ngã về phía sau.

Vương Nhất Bác vội vàng sải bước lên phía trước đón lấy anh, hai cánh tay kịp thời nắm lấy eo và lưng anh, tránh cho Tiêu Chiến thiếu chút nữa thì ngã thẳng xuống.

Cậu hoảng sợ nhìn người trong tay mình: "Làm sao vậy!"

Lúc này, hai chân vừa rồi còn mất đi tri giác lại bất ngờ truyền đến từng đợt đau đớn, tê dại từ dưới lên trên; chỉ cần hơi động một chút đã cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang gặm cắn trong chân. Tiêu Chiến khó chịu cau mày, nhăn mày lại, nhịn không được kéo kéo tay áo Vương Nhất Bác, vừa đau lại vừa xấu hổ, "Tôi, chân tôi tê quá."

Lúc này Vương Nhất Bác mới thở phào nhẹ nhõm, "Anh dọa chết tôi rồi."

Hơi thở ấm áp phả vào lông mi, Tiêu Chiến lúc này mới để ý thấy tư thế của hai người lúc này cực kỳ quái dị. Vì để đón được anh, Vương Nhất Bác gần như ôm cả người anh vào trong ngực, hai cánh tay rắn chắc gắt gao giữ lấy, mới khiến cho nửa người dưới yếu ớt của anh miễn cưỡng đứng thẳng được.

Khoảng cách này quá gần, thậm chí hơi thở của hai người đều lãng đãng bay trước mặt đối phương, quấn vào nhau trong không khí.

Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến không nói được gì, sau đó liền ý thức được mình lại gây thêm phiền toái cho người đàn ông này, vì thế nhanh chóng lấy lại tinh thần, đẩy đẩy cánh tay cậu, "Tôi không sao, cảm, cảm ơn cậu. "

"Thật sự là không sao chứ?" Vương Nhất Bác nghi ngờ cúi đầu nhìn xem, khi nói chuyện, hơi thở ra lại bay tới vành tai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mẫn cảm nhắm mắt lại, suýt chút nữa thì bị kích kích đến rụt cả bả vai, vì thế vội vàng lắc đầu, "Thật sự không sao cả!"

Thấy anh kiên quyết như vậy, Vương Nhất Bác đành phải lùi về phía sau một bước, buông lỏng cánh tay ra.

Đáng tiếc là lúc này, hai đùi của Tiêu Chiến dường như bị tiêm vào một lượng lớn thuốc mê khiến cơ bắp tê liệt, Vương Nhất Bác vừa mới buông ra, anh liền mất đi năng lực đứng thẳng, dùng một tư thế cực kỳ thê thảm mà ngã về phía sau.

Anh kinh hoàng hít một ngụm khí lạnh, giữa lúc cánh tay Vương Nhất Bác còn đang với vào không trung thì ngã xuống khoảng đất trống dưới đèn đường một cách cực kỳ mất mặt.

Đây hình như là ba giây đồng hồ an tĩnh nhất trong cuộc đời Tiêu Chiến.

Lúc này anh không rảnh mà lo lắng đến cái chân tê rần, với anh mà nói, việc té ngã trước mặt Vương Nhất Bác còn gây ra tổn hại hơn nhiều.

Sau đó anh bị Vương Nhất Bác nắm lấy gáy và eo kéo lên. Cũng may là Vương Nhất Bác rất khỏe, nếu cứ dây dưa kéo mấy lần mà không thể kéo lên, Tiêu Chiến thật sự muốn nhắm mắt ngất đi luôn.

Sau khi kéo anh dậy, Vương Nhất Bác đầu tiên dùng bàn tay to xoa xoa gáy cho anh, "Có bị đập phải cái gì không?"

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy không lạnh như vậy nữa, bây giờ máu trong cơ thể anh sôi trào, giống như có thể dùng 1 giây chạy 1000 mét vào tận trong núi sâu rừng già, như vậy thì không cần phải nhìn thấy Vương Nhất Bác nữa.

Vương Nhất Bác giữ mặt anh, ép anh phải nhìn về phía mình, "Anh nói gì đi."

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của Tiêu Chiến, lo lắng anh bị ngã đến choáng váng.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu.

"Đại ca à!" Vương Nhất Bác sốt ruột cau mày, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều, "Lắc đầu là có ý gì? Anh cũng phải nói một câu đi chứ."

Tiêu Chiến vẫn im lặng, vành tai còn đỏ hơn so với vừa rồi, giống như có lửa đốt trên đó. Anh rời khỏi vòng ôm của Vương Nhất Bác, xoay người, không nói một từ nào mà cúi đầu đi về nhà.

Không hiểu sao bị bỏ lại phía sau, Vương Nhất Bác sững sờ đứng trên vỉa hè với hai tay trống rỗng.

Tiêu Chiến một mình đi về phía trước, nửa khuôn mặt vùi vào trong cổ áo khoác, bóng dáng thoạt nhìn vừa cô đơn lại vừa đáng thương.

Vương Nhất Bác đột nhiên tỉnh táo lại.

Cậu chạy nhanh vài bước đuổi theo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, "Sao lại không đợi tôi chứ."

Tiêu Chiến đi càng lúc càng nhanh, giống như muốn đem giọng nói của cậu ném ra sau đầu.

Vương Nhất Bác theo sát bên cạnh anh, hạ giọng xuống thật nhẹ, giống như dỗ mèo con lúc vừa rồi.

"Tôi đâu có cười anh." Cậu nói.

Tiêu Chiến không nói gì, nhưng bước chân cũng thả chậm hơn một chút.

"Ngã có đau không?" Vương Nhất Bác lại đi sát vào một chút, sau đó khom người, vươn mặt tới phía dưới mặt Tiêu Chiến. Cậu chưa từng làm ra hành động như vậy, nhưng lúc còn đi học đã từng thấy qua, chọc ghẹo những bạn học nữ hay thẹn thùng tức giận chính là như thế này.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh dừng chân, né tránh ánh mắt cậu, cụp mắt lắc lắc đầu.

"Thật xin lỗi, anh đừng giận." Vương Nhất Bác nói.

Chuyện này thật ra có liên quan đến cậu hay không cũng không quan trọng.

Nghe thấy cậu nói như vậy, Tiêu Chiến liếc nhìn cậu một cái, ý thức được vừa rồi mình ỷ vào tính tình tốt của Vương Nhất Bác mà gây rối vô cớ. Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói lọt ra ngoài qua lớp áo khoác có vẻ rầu rĩ không vui, "Sao cậu lại nói xin lỗi. Cậu không làm gì sai cả."

Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, "Cái này không phải tôi học theo anh đó sao."

Vẻ mặt của Tiêu Chiến cũng không còn nặng nề, đôi mắt lộ ra ngoài áo khoác xoay chuyển, tiếp tục đi về phía trước.

Bên đường phố đã có nhiều cửa hàng bày cây thông Noel, bên trên ngoài những dây kim tuyến còn có những dây đèn led sáng lấp lánh, màu đỏ và màu xanh xen kẽ nhau, tạo ra bầu không khí lễ hội.

Lúc đi qua một cửa hàng bán đồ ăn vặt, Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, nhắm thẳng mục tiêu mà chạy vào, thanh toán tiền rồi lại vội vã bước ra. Cậu đến rồi đi rất vội, chút hơi ấm thở ra cũng lượn lờ rồi tan biến trong không khí.

Sau khi ra ngoài, Vương Nhất Bác đứng yên trước mặt Tiêu Chiến, dúi chiếc hộp sô-cô-la được đóng gói cẩn thận, bên trên có in hình cây thông Noel vào tay anh.

Tiêu Chiến bị động ôm lấy hộp sô-cô-la kia, chậm mất nửa nhịp mà nhìn về phía cậu.

"Giáng Sinh vui vẻ." Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói.

Ánh đèn màu lúc sáng lúc tối lập lòe trong mắt cậu.

"Cảm ơn cậu." Tiêu Chiến mím môi cười, đem hộp sô-cô-la ôm vào trong lòng, "Giáng Sinh vui vẻ."

Khi ánh mắt giao nhau, Vương Nhất Bác chớp chớp mắt mấy lần rồi vội vàng dời đi chỗ khác. Cậu gãi gãi gáy, không biết tại sao lại hoảng hốt, vội vàng ngoảnh đầu đi về phía trước, không cẩn thận va phải Tiêu Chiến làm anh suýt ngã.

Cũng may là Vương Nhất Bác phản ứng rất nhanh, trước khi Tiêu Chiến té ngã đã đỡ lấy anh.

Tiêu Chiến ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, cậu lại giống như phải bỏng, buông lỏng ngón tay, vội vàng nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đi rất nhanh, Tiêu Chiến ở phía sau cũng cố gắng đuổi theo, tuy là hơi cố sức nhưng vẫn đuổi kịp, lắc lắc hộp sô-cô-la trong tay, "Chúng ta mỗi người một nửa nhé."

Vương Nhất Bác nghệt mặt ra, tùy tiện gật đầu, nhưng tốc độ dưới chân không hề thay đổi.

Tiêu Chiến nghi hoặc đuổi theo bước chân càng lúc càng nhanh của cậu, mặt đường đã kết băng, anh loạng choạng vài lần, rốt cuộc không nhịn được mới hỏi, "Sao cậu lại đi nhanh như vậy chứ?"

Vương Nhất Bác quay đầu liếc nhìn anh một cái.

"Đợi tôi với." Tiêu Chiến nửa lên án nửa thỉnh cầu.

Anh trân trọng ôm cái hộp sô-cô-la kia, tóc mái trên trán bị gió thổi tung, chóp mũi và dái tai đều ửng hồng, khó hiểu cau mày, cặp mắt vừa to lại vừa đẹp sáng lấp lánh dưới ánh đèn đường.

Vương Nhất Bác lập tức không còn để tâm đến chuyện vụn vặt vừa rồi, thái độ hùng hổ cũng lặng lẽ biến mất.

"Tôi cũng không nói là không đợi anh."

Cậu quay đầu đi, lẩm bẩm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip