Chương 208: Người yêu biến mất

Cố Ngụy là sáng hôm sau mới nhìn thấy hồi âm của Trần Vũ, anh mỉm cười mở tin nhắn, nhưng một giây sau nụ cười lại cứng đờ trên mặt. Trong khung chat, 12h là tin nhắn chúc mừng sinh nhật của anh, và nửa tiếng sau Trần Vũ trả lời anh là "Cố Ngụy, chúng ta chia tay đi."

Đây là...ý gì? Cố Ngụy bấm gọi lại cho Trần Vũ, nhưng đầu bên kia vẫn là một giọng nữ lạnh lẽo "Số máy quý khách vừa gọi...". Cố Ngụy thử đi thử lại mấy lần, nhưng điện thoại vẫn không gọi được, không biết qua bao lâu, Cố Ngụy mới dừng lại. Lần cuối cùng anh gọi được cho Trần Vũ là lúc nào nhỉ? Một tháng trước? Hai tháng trước? Đến bản thân anh cũng không nhớ nữa. Anh vẫn luôn cảm thấy mối liên hệ giữa hai người quá yếu ớt, và bây giờ, sau khi Trần Vũ cắt đứt liên hệ, Cố Ngụy mới mờ mịt phát hiện, anh không tìm được bạn nhỏ nữa rồi...

Cố Ngụy đến cảnh đội, anh không tìm bọn Tiểu Quách Tiểu Lý, vì anh rõ, những cảnh sát này cũng không biết nhiệm vụ cụ thể của Trần Vũ. Anh ở trong phòng khách đợi nửa ngày mới gặp được cục trưởng Trương, nhưng lại chỉ nhận được một câu: "Chúng tôi không thể tiết lộ nội dung công tác của cậu ấy, còn về chuyện đời tư, chúng tôi không có quyền can thiệp."

Cố Ngụy mím mím môi, cho nên...vẫn là liên quan đến nhiệm vụ, ngoại trừ tra án, Trần Vũ còn nhận nhiệm vụ mới? Một nơi như thành phố M, không cần nghĩ cũng biết đại khái là nhiệm vụ gì...

"Nhiệm vụ của cậu ấy, rất nguy hiểm, phải không." Cố Ngụy nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, cho nên...mong cậu hiểu." Cục trưởng Trương thở dài, Trần Vũ là một đứa trẻ tốt, ông cũng rất thích cậu, tình huống trước mắt này, cũng là bất khả kháng.

"Ha...còn phải hiểu thế nào." Cố Ngụy cúi đầu, mỉm cười chua chát.

"......" Cục trưởng Trương trầm mặc, Trần Vũ đưa ra quyết định này, ông đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân, tám phần là nghĩ cho sự an nguy của người.

"Ba cậu ấy, hi sinh như thế nào?" Cố Ngụy lại hỏi một câu.

"Phần tài liệu kia chắc cậu cũng đã xem qua, cho nên tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa, chi tiết cụ thể không tiện tiết lộ, tôi chỉ có thể nói với cậu, là bị bọn buôn lậu thuốc phiện báo thù." Những chuyện này kì thực ông không cần phải nói với Cố Ngụy, nhưng đây cũng là một kiểu trấn an, không chỉ trấn an Cố Ngụy, mà còn trấn an cả Trần Vũ. Nhiệm vụ nằm vùng không giống như những nhiệm vụ khác, một sai lầm sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng, thậm chí là nhiều tính mạng, ông không muốn trạng thái của Trần Vũ bị ảnh hưởng bởi bất cứ nguyên nhân nào.

"Chẳng trách... Ba cậu ấy, cộng thêm đội trưởng Dương, với tính cách của Trần Vũ, hẳn là sẽ phải liều chết đến cùng." Cố Ngụy lẩm bẩm nói.

"Cho nên, hi vọng cậu có thể ủng hộ cậu ấy, chuyện của ba Trần Vũ và đội trưởng Dương, nhờ cậu giữ bí mật giùm, tốt cho Trần Vũ mà cũng tốt cho cả cậu." Cục trưởng Trương nghiêm mặt nói, Cố Ngụy là một người lý trí trầm ổn, chắc Cố Ngụy hiểu được ý ông.

"Cháu biết rồi, cảm ơn, vậy cháu không làm phiền công việc của chú nữa." Cố Ngụy từ từ đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, xoay người rời khỏi văn phòng của cục trưởng Trương. Dưới lầu có rất nhiều người biết anh đến, Cố Ngụy gật đầu chào hỏi họ, những người này đều rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc, sau này sẽ không thể gặp lại nữa...

"Bác sĩ Cố, anh..." Tiểu Quách cẩn thận quan sát trạng thái Cố Ngụy, sao cậu lại cảm thấy bác sĩ Cố hôm nay có chút bất thường.

"Tạm biệt." Cố Ngụy cười cười, nhưng không dừng lại, trực tiếp rời khỏi cảnh đội, hôm nay không phải cuối tuần, anh cũng không xin nghỉ, nói thẳng là trốn làm, nhưng anh thật sự không muốn đến Sở nghiên cứu, không muốn đối mặt với ánh mắt thăm dò của ba anh. Cố Ngụy gửi tin nhắn cho tổ trưởng xin nghỉ một ngày, sau đó lái xe trở về căn hộ. Anh bây giờ, chỉ muốn ngủ một giấc, chỉ muốn thoát khỏi phiền não và những cảm xúc hỗn loạn.

Trở lại căn hộ, khắp nơi đều là bóng của Trần Vũ, tủ giày có dép lê của cậu, bàn ăn có cốc nước của cậu, trên mắc áo, cái áo khoác da đã phủ một lớp bụi mờ. Cái áo này Cố Ngụy cố ý không thu, muốn đợi Trần Vũ về để chỉ cho cậu xem, cậu đi lâu đến mức quần áo cũng đã đóng bụi. Mở tủ lạnh, bên trong có món sườn mà Trần Vũ thích ăn, trên thực tế Cố Ngụy rất ít ăn thịt, nhưng mỗi lần đều theo thói quen mua một phần sườn, đến bây giờ đã chất đầy một ngăn kéo. Cố Ngụy đem những hộp sườn trữ đông quá lâu ném vào thùng rác, đột nhiên không có tâm trạng nấu cơm, anh tùy tiện ăn một ít bánh mì và hoa quả để lấp đầy cái dạ dày.

Vào phòng ngủ, hương vị thuộc về Trần Vũ còn nồng đậm hơn, bởi vì non nửa tủ quần áo đều là của cậu, bên trong còn có một bộ cảnh phục. Cố Ngụy thay quần áo, kéo chặt rèm, anh muốn ngủ một giấc thật say, ngủ dậy rồi, mới có sức xử lý đống cảm xúc hỗn loạn này...

Không biết qua bao lâu, ngoài hành lang đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Cố Ngụy kích động chạy lại kiểm tra, thực sự là bạn nhỏ của anh đã trở về, mang theo một thân phong trần mệt mỏi, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng ngời. Vừa nhìn thấy anh, Trần Vũ liền ném túi xách lao vọt tới, vẫn như mọi khi ôm anh vào lòng. Cố Ngụy ôm cậu, im lặng rơi nước mắt, nước mắt thuận theo khóe mắt, chảy qua vành tai, thấm ướt một mảng gối. Mở mắt...vẫn là một phòng cô tịch, đó chỉ là giấc mơ mà thôi.

Cố Ngụy ngồi dậy, cúi đầu nhìn vòng tay trống rỗng, mọi thứ trong mơ đều quá chân thực, cánh tay anh dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ và xúc cảm thuộc về Trần Vũ. Đó là người mà anh mong nhớ mấy tháng trời, đó là cái ôm mà anh vẫn luôn hoài niệm, nhưng bây giờ chỉ còn là một giấc mơ...

Cố Ngụy cầm điện thoại, một lần nữa đọc lại tin nhắn kia, bạn nhỏ nhà anh nói chia tay, chia tay không phải vì hết yêu, chia tay là vì muốn bảo vệ. Lại là như vậy, Trần Vũ một lần nữa lại đẩy anh ra khỏi thế giới của mình, cậu ấy cứ luôn dùng phương thức này bảo vệ anh, mà chưa bao giờ cho anh cơ hội cùng cậu đối mặt.

Xung phong nơi tuyến đầu, bảo vệ an toàn cho nhân dân, cục trưởng Trương nói đây là công việc của họ, anh hiểu, nhưng có lúc Cố Ngụy cảm thấy anh chẳng khác gì quần chúng được Trần Vũ bảo vệ phía sau, trong mắt Trần Vũ, anh chưa bao giờ là đồng đội có thể cùng nhau kề vai tác chiến, chưa bao giờ là người có thể cùng cậu gánh vác mọi việc, anh giống như đóa hoa hồng được Hoàng tử bé bảo vệ trong lồng kính, mưa không đến mặt nắng chẳng đến đầu, an toàn, thoải mái, mỹ lệ mà cô đơn...

Mọi người đều nói, muốn đánh giá một người phải xem những gì mà anh ta làm và mục đích của anh ta. Cố Ngụy thừa nhận, xuất phát điểm của Trần Vũ rất tốt, đều là vì anh, không hi vọng anh lo lắng, không hi vọng anh bị thương, không hi vọng anh bị ảnh hưởng, những cái này anh đều hiểu, nhưng anh đâu có cần. Từ sau khi quyết định ở cạnh Trần Vũ, anh đã biết mình sẽ phải tiếp nhận những sóng gió thuộc về thế giới này, nếu anh muốn an ổn, anh đã trực tiếp lựa chọn Quý Hướng Hải rồi. Nhưng Trần Vũ chưa bao giờ hiểu được đạo lý này, cũng chưa bao giờ cho anh cơ hội, đây là điểm khiến Cố Ngụy cảm thấy bất lực.

Anh và Trần Vũ giống như hai hòn đảo cô đơn, kiên cường mà độc lập, lúc sóng yên biển lặng thì có thể làm bạn, nhưng khi cuồng phong ập đến thì vẫn phải chịu đựng sóng gió một mình. Trần Vũ cứ tưởng đẩy anh ra chính là bảo vệ, nhưng cậu không biết, tổn thương khi bị vứt bỏ còn khó chịu hơn nhiều. Giống như lần nhiệm vụ này, anh nguyện ý ở nhà đợi cậu, mặc dù lòng mang lo lắng, nhưng vẫn là có hi vọng, chứ không phải giống như bây giờ, trực tiếp không có tương lai.

Cố Ngụy nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, sau đó chậm rãi gõ xuống mấy chữ "Nếu đây là hi vọng của em, vậy anh thành toàn cho em, chúc an lành."

Cố Ngụy gửi tin nhắn, sau đó tắt điện thoại, nếu làm thế này có thể khiến Trần Vũ an tâm, vậy thì cứ như mong muốn của cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#boxiao