Chương 251: Tiếc nuối của cuộc đời

Cố Ngụy gần như ở phòng chăm sóc đặc biệt cả đêm, không chỉ vì trốn bạn nhỏ nhà mình và căn phòng gạch không có cách âm kia, quan trọng hơn là tình trạng của Ryan không được lạc quan cho lắm, 4 tiếng sau phẫu thuật liền xuất hiện triệu chứng sốt và giảm oxy trong máu, sau nửa đêm thì có một lần tim ngừng đập đột ngột, các bác sĩ và y tá phải ép tim nhân tạo mấy chục phút mới kéo được người từ cõi chết trở về, nhưng, tâm trạng mọi người đều rất nặng nề, bởi vì các dấu hiệu đều cho thấy, tình hình bệnh nhân đang không ngừng chuyển biến xấu...

Trần Vũ mặc dù không giúp được gì, nhưng cậu cũng đến bên ngoài phòng bệnh, cùng Cố Ngụy chờ mong kì tích xuất hiện, nhưng, vận mệnh đôi khi chính là vô tình như vậy, sáng ngày thứ hai, Ryan vẫn tử vong vì biến chứng hậu phẫu quá nghiệm trọng.

Tất cả mọi người đều rất buồn, nhất là những người tham gia hôn lễ của họ, rõ ràng một ngày trước hai người còn hạnh phúc mặc áo cưới, ở trong lễ đường trao nhẫn cho nhau, vậy mà chưa tới 24h, đôi vợ chồng mới cưới này đã âm dương cách biệt.

Cố Ngụy ngơ ngẩn ngồi trong lễ đường, mọi thứ ở đây vẫn giống hệt như ngày hôm qua, vậy mà chưa đến một ngày, vật còn người mất, ca mổ khó khăn như vậy cậu ấy cũng vượt qua được, lại không thể vượt qua biến chứng hậu phẫu...

"Are you OK (Cậu vẫn ổn chứ)?" Bệnh nhân qua đời, thân là bác sĩ mổ chính Charles cũng rất buồn, nhưng anh ta đã quen rồi, họ không thể đảm bảo mỗi ca mổ đều thành công 100%, cũng không thể đảm bảo mỗi một bệnh nhân đều có thể khỏi hẳn, việc của họ chính là dốc hết toàn lực cứu chữa, còn lại, chính là thiên mệnh, cho nên anh ta cũng không vì thế mà tự trách hay chán nản, anh ta chỉ là có chút lo lắng cho Cố Ngụy, không biết vì sao, Cố Ngụy đặc biệt để ý đến bệnh nhân này, mà hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, Charles muốn trước khi rời đi, đến khuyên nhủ đóa hồng phương Đông này.

"Yeah, I'm fine, I just...feel sorry about them (Tôi không sao, tôi chỉ là thấy áy náy)." Vẻ mặt Cố Ngụy có chút u sầu.

"We all do our best to save him, you don't have to be sorry for anyone (Chúng ta đều đã cố gắng hết sức để cứu cậu ấy, cậu không cần cảm thấy áy náy với bất kì ai)." Charles không hiểu sao Cố Ngụy phải cảm thấy áy náy, anh ta mới là bác sĩ mổ chính, Cố Ngụy nên an ủi anh ta mới đúng.

"I know, thank you, Charles (Tôi biết, cảm ơn cậu, Charles)." Cố Ngụy cong khóe miệng, anh không phải áy náy, mà là tiếc, hai người họ dũng cảm nghênh đón vận mệnh như vậy, xứng đáng có kết cục tốt hơn...

"Oh, this is letter for you. Sally asked me to give it to you before she left (À, thư này cho cậu, Sally nhờ tôi chuyển nó cho cậu trước khi cô ấy rời đi)." Charles đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Sally?" Cố Ngụy ngây người, anh không ngờ Sally còn viết thư cho anh.

"By the way, It's time for me to leave now, thanks for the ride (Đúng rồi, thuận tiện nói một câu, tôi cũng phải đi đây, cảm ơn cậu đã cho đi nhờ xe)" Charles nhìn chằm chằm Cố Ngụy, bỏ lỡ một bông hoa xinh đẹp như vậy, đúng là có chút tiếc nuối, nhưng đóa hoa này chưa bao giờ thuộc về anh ta, cho nên anh ta cũng nên đi rồi.

"......" Cố Ngụy khẽ gật đầu, anh không lên tiếng níu kéo, có vài người họ chỉ lướt qua cuộc đời bạn, tùy duyên tương ngộ, hảo tụ hảo tán.

"Goodbye Gu. Nice to meet you" Charles lưu luyến đứng dậy, anh ta biết sau lần tạm biệt này, muốn gặp cũng khó.

"Good luck." Mỗi người đều có lựa chọn của mình, Cố Ngụy tôn trọng quyết định của anh ta.

"Can I take a picture with you (Tôi có thể chụp ảnh với cậu được không)?" Charles đã đi rồi, lại lui trở lại, anh ta thực sự rất yêu nhan sắc Cố Ngụy, cứ đi như vậy hình như có chút đáng tiếc, họ đến một tấm ảnh chụp chung cũng không có.

"Sure." Cố Ngụy cười cười, yêu cầu này không khó, anh có thể làm được.

"Ngụy..." Trần Vũ bê bữa sáng đến tìm Cố Ngụy, vừa vào cửa liền nhìn thấy tên "Golden" đang muốn khoác vai anh, Trần Vũ trừng mắt, làm cái gì vậy làm cái gì vậy? Mau bỏ móng vuốt của ngươi ra!

"Trần Vũ, Charles sắp đi rồi, em lại đây, chúng ta chụp ảnh cùng anh ấy." Cố Ngụy mỉm cười vẫy vẫy tay, vừa nhìn khuôn mặt bánh bao của cậu là biết, bạn nhỏ lại đánh đổ bình dấm chua rồi.

"Hả? Phải đi rồi? Bao giờ đi? Để em lái xe tiễn anh ta." Trần Vũ nghe thấy Golden sắp đi rồi, mừng như mở cờ trong bụng, giờ này phút này nên mở bài <Ngàn dặm cách xa> làm BGM mới đúng.

"Nào, em đừng quậy, mau lại đây."

Trần Vũ nhíu mày bước đến, đặt mông an vị giữa Cố Ngụy và Charles, Cố Ngụy phì cười đánh cho cậu một cái, Charles thì bất lực nhún nhún vai, xem ra anh ta chỉ có số làm bóng đèn. Thời gian bắt đầu đếm ngược, khi chỉ còn lại 1s, Trần Vũ đột nhiên nghiêng đầu, hôn lên má Cố Ngụy, khoảnh khắc này cứ như vậy được ống kính ghi lại.

Charles nhìn tấm ảnh hết lắc đầu rồi lại thở dài, đây không phải ảnh chụp chung mà anh ta muốn. Trần Vũ thì rất hài lòng, bác sĩ Cố nhà cậu, tại sao phải dùng tư thái mà Golden thích lưu lại trong máy anh ta? Muốn lưu thì lưu tấm này, không thì thôi.

"Ngụy Ngụy, ăn cơm." Trần Vũ mặc kệ Charles có vui hay không, tất cả những kẻ dòm ngó bác sĩ Cố nhà cậu, đều không phải là bạn, đừng trách cậu hẹp hòi.

"Anh không đói, em ăn đi, buổi chiều vẫn còn một ca phẫu thuật nhỏ, anh phải đi kiểm tra thiết bị một chút." Cố Ngụy thực sự không có tâm trạng ăn cơm, chuyện của Ryan khiến anh có chút hụt hẫng, anh sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của những người khác, không dám để lộ ra ngoài, cho nên muốn tìm một nơi yên tĩnh, cẩn thận đọc lá thư Sally viết cho anh.

"Vậy em đi cùng anh." Những lúc như thế này, cậu càng không thể để Cố Ngụy một mình, Cố Ngụy tự tay chuẩn bị hôn lễ cho họ, lại không thể đợi được một kết quả tốt, cậu biết trong lòng Cố Ngụy nhất định rất buồn.

"...Ừm" Cố Ngụy không cự tuyệt, lúc này, anh cũng rất cần Trần Vũ ở bên.

Hai người quay trở lại lễ đường nhỏ, đèn ngôi sao trên trần nhà vì hết pin nên đã không còn sáng nữa, giống như đám cưới hôm qua, đẹp mà ngắn ngủi. Bức thư này được Sally viết sau hôn lễ, khi cô ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, kì thực cô và Ryan đều đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, họ hẹn nhau kiếp sau gặp lại, nếu ca mổ thành công, thì kiếp này kiếm thêm được nhiều năm tháng, nếu không may thất bại, cũng đơn giản chỉ là ly biệt tạm thời, Sally nói, cô rất cảm kích những gì đội y tế làm cho họ, cũng rất cảm ơn Cố Ngụy đã cho họ một hôn lễ hoàn mỹ, cuối thư, cô gửi lời chúc phúc cho hai người, hi vọng anh và Trần Vũ có thể hạnh phúc nắm tay đi hết quãng đời còn lại.

Cố Ngụy đọc đi đọc lại bức thư, anh dựa đầu vào vai Trần Vũ, cẩn thận nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong đó, Ryan và Sally sống rất tỉnh táo và dũng cảm, bất luận kết cục thế nào, chỉ cần nỗ lực đấu tranh thì sẽ không cảm thấy hối hận, tình cảm này, khiến cho người ta bội phục. Cố Ngụy gấp bức thư, cất vào trong túi áo, chuyện này khiến anh có chút thương cảm, có chút tiếc nuối, nhưng cũng có chút xúc động, cuộc đời ngắn ngủi như vậy, thế sự vô thường, ai cũng không biết giây tiếp theo ông trời sẽ ném xuống một quả bom hay là một cái kẹo. Cho nên, tại sao phải lãng phí thời gian và tinh lực vào những tranh chấp vô ích, họ nên quý trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt...

"Ngụy Ngụy...đừng nghĩ nữa, chúng ta..." Trần Vũ sợ anh suy nghĩ linh tinh, cậu cân nhắc câu chữ nửa ngày, muốn khuyên Cố Ngụy gì đó, nhưng một giây tiếp theo, khuôn mặt Cố Ngụy đột nhiên phóng đại, anh đến rất gần, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy những hạt óng ánh trên lông mi anh, xúc cảm ấm nóng khiến cậu có chút không phân được đây là thực hay mơ, từ sau khi tìm được Cố Ngụy, đây hình như là lần đầu tiên Cố Ngụy chủ động tiếp cận, à không, là lần thứ hai, nếu cái đêm trong màn cũng được tính.

Trên môi có chút ngứa ngứa, giống như bị cắn bởi một con mèo nhỏ, Trần Vũ nhìn đôi mắt trong veo của Cố Ngụy, trong ấy có bảy phần tiếu ý hai phần ngượng ngùng và một phần nũng nịu, giống như đang nói, em còn đợi gì nữa. Trần Vũ ngơ ngẩn vài giây rồi quyết đoán chuyển thủ thành công, lần này Cố Ngụy quả nhiên không cự tuyệt, chỉ có điều...

"...Anh buổi chiều vẫn còn một ca môt." Cố Ngụy chớp chớp mắt, đang là ban ngày, hai người họ vẫn còn ở trong lễ đường, lễ đường chỉ có một cánh cửa gỗ cũ nát, mặc dù lúc nãy anh đã khóa lại rồi, nhưng bên ngoài chính là bãi đất trống, lúc này trên bãi đất trống đang có rất nhiều người...

"......" Trần Vũ dừng lại, cả người cứng đờ, cậu cúi đầu nhìn cái lều nhỏ của mình, người nào đó lại cố ý phải không?

"Ha, hay là...anh đi trước, em ngồi lại một lúc rồi...ưm... Trần Vũ, em đừng...a." Cố Ngụy nắm tay Trần Vũ, nhưng cản bản không ngăn được cậu, Trần Vũ rõ ràng là muốn kéo anh xuống nước, khoảnh khắc bị Trần Vũ nắm lấy, Cố Ngụy ngẩng đầu phát ra một tiếng than nhẹ.

"Đều đã 'tỉnh' rồi, vậy thì cùng nhau đi." Trần Vũ nắm cái của mình và Cố Ngụy trong lòng bàn tay, khẽ dùng sức siết chặt một cái, lại là một tiếng rên rỉ động lòng người...Lỗ tai đột nhiên đau nhói, cậu bị mèo cắn rồi, nhưng Trần Vũ không dừng lại, mặc dù trước mắt thời gian địa điểm đều không đúng, nhưng cũng không cản trở được cậu ăn thử một chút đồ ngọt...

Hơn nửa tiếng sau, Cố Ngụy đỏ mặt từ trong lễ đường đi ra, anh cúi đầu quay về kí túc xá, trên đường không dám bắt chuyện với ai. Trần Vũ thì mang theo một nụ cười sáng lạn đi phía sau anh, nhưng mà...cậu không vào được, vì Cố Ngụy khóa trái cửa rồi. Trần Vũ liếc qua khung cửa sổ bằng kính bên ngoài phòng để đồ, độ cao này sao có thể làm khó được cậu, thế là, ba phút sau...

"Hả? Em vào bằng cách nào?"

"Leo cửa sổ."

"Em...ra ngoài ra ngoài."

"Không ra."

"Vậy anh ra, em đừng đi theo anh, anh phải đến phòng phẫu thuật."

"Vẫn còn sớm mà, Ngụy Ngụy, hay là chúng ta..."

"Em đừng quậy, vừa rồi không phải đã...ưm..."

"Ba mươi phút sao đủ được? Anh đang coi thường em phải không."

"......"

Thế là, lại qua hai lần ba mươi phút, Trần Vũ vui vẻ ôm một chậu quần áo đi vào trong sân giặt.

"Cảnh sát Trần, giúp bác sĩ Cố giặt quần áo à? Cậu đúng là người đàn ông tốt." Người quen trong đội y tế lên tiếng chào hỏi Trần Vũ.

"Ừm, anh ấy thích sạch sẽ, quần áo thay ra cũng nhiều." Trần Vũ vừa cười vừa múc nước.

"Nhưng mà cũng sạch sẽ quá, bộ này không phải sáng nay mới mặc sao." Nữ y tá bên cạnh nhìn bộ đồ ba ngày chưa giặt của mình, có chút xấu hổ.

"......." Tiểu Đỗ vừa vặn đi ngang qua nghe họ nói vậy hết nhìn cửa phòng Cố Ngụy đóng chặt lại nhìn nụ cười quen thuộc trên mặt Trần Vũ, hình như đã đoán ra điều gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#boxiao