Chương 279: Ai tính sổ với ai

Trần Vũ cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng để nghe Cố Ngụy kể nốt đoạn trải nghiệm đáng sợ ấy, cậu biết, Cố Ngụy lo cho cảm xúc của cậu, nên đã giảm nhẹ rất nhiều chi tiết, không cần nghĩ cũng biết tình huống lúc đó nguy hiểm đến thế nào, may mà cậu kiên quyết bắt Samuel đưa cậu về, bằng không...

"Em nhìn anh như vậy làm gì, anh cũng đâu thể trơ mắt nhìn bọn chúng chà đạp...những cô gái đó." Cố Ngụy liếc Trần Vũ một cái, anh thừa nhận là anh mạo hiểm, nhưng cũng không phải là anh chủ động.

"Cho nên anh liền cầm khẩu súng đó xông lên? Anh đúng là..." Trần Vũ đang nghĩ, cậu đưa cho Cố Ngụy khẩu súng đó rốt cuộc là đúng hay sai?

"Anh cũng không muốn, chỉ là...tình thế bắt buộc, tốt xấu gì anh còn có súng, hơn nữa anh cũng thành công cứu được bọn họ." Cố Ngụy không ngờ có một ngày, anh lại bị Trần Vũ tính sổ.

"......" Trần Vũ bất đắc dĩ nhìn anh, đúng vậy, với nhan sắc này của bác sĩ Cố, chỉ cần không mù đều sẽ chú ý đến anh ấy, cho nên anh ấy cũng chỉ có thể phán kháng, Trần Vũ mím mím môi, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

"Cho nên, em kiên quyết trở về có gì không đúng? Nếu bọn em không tới kịp, anh định xử lý thế nào?" Trần Vũ bây giờ cảm thấy, lần mạo hiểm này là quá sáng suốt.

"Đây là hai chuyện khác nhau mà, bọn em chạy về vừa vặn cứu được anh, không có nghĩa em mạo hiểm không tiếp nhận điều trị là đúng." Cố Ngụy ngước mắt, vết thương của Trần Vũ không có gì đáng ngại, phần nhiều là do may mắn, viên đạn ấy cách huyết quản gần như vậy, chẳng may trên đường xóc nảy viên đạn di chuyển vị trí cũng rất nguy hiểm, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu như giữa đường phát sinh tình huống, trên chiếc xe đó đến một bác sĩ cũng không có, thì sẽ thế nào?

"Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai." Nói chung đều là mạo hiểm, đều là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cậu cảm thấy so với cậu Cố Ngụy vẫn nguy hiểm hơn một chút.

"Đâu có giống, anh là bị ép phản kháng, còn em là chủ động phạm sai lầm." Cố Ngụy hất hất cằm, cái tội mạo hiểm trở về chậm trễ điều trị tưởng quăng mà quăng được à? Đâu có dễ như vậy!

"...... Trần Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn Cố Ngụy nửa ngày sau đó đột nhiên giơ tay kéo anh vào lòng.

"Aizzz...cẩn thận vết thương của em, em..." Cố Ngụy sợ cậu bị đau, không dám nhúc nhích.

"...Anh không sao là tốt rồi." Sau vài giây giận dữ ngắn ngủi, đáy lòng Trần Vũ nổi lên từng tầng sợ hãi cùng may mắn, may mà cậu đã trở về kịp...

"Em cũng vậy..." Cố Ngụy nhẹ nhàng ôm lại cậu, giận cũng được dỗi cũng được, kì thực đều là yêu và lo lắng cho nhau, trải nghiệm lần này cũng khiến anh hiểu thêm về công việc của Trần Vũ, có những lúc họ bắt buộc phải đứng ra, đi bảo vệ những người yếu đuối, cũng giống như anh lúc gặp loạn quân ở biên giới, cho dù biết sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn muốn đứng ra làm chút gì đó.

"Sau khi trở về, chắc là anh sẽ...chuyển về Hoa Tây." Cố Ngụy nhẹ giọng nói một câu, mấy hôm nay cứ bận chăm sóc vết thương cho Trần Vũ mà quên mất cùng cậu chia sẻ tin tốt này.

"Anh...anh khỏi rồi à? Ta của anh...đã khỏi chưa?" Trần Vũ chớp chớp mắt, đột nhiên ý thức được Cố Ngụy đang nói cái gì, ca mổ của cậu thành công, khẳng định là công lao của Cố Ngụy, nhưng tay Cố Ngụy đã hồi phục hay chưa, cậu chỉ suy đoán, chứ không dám hỏi, bây giờ Cố Ngụy nói sẽ chuyển về Hoa Tây, vậy có nghĩa là...anh ấy đã hoàn toàn hồi phục, phải không?

"Ừm...còn phải quan sát thêm một thời gian nữa, nhưng...anh cảm thấy chắc là...ưmmm" Cố Ngụy còn chưa nói xong, đã bị bạn nhỏ nào đó đột nhiên hưng phấn bịt miệng.

"......" Trần Vũ nhất thời kích động mà quên mất vết thương trên người, cậu ôm ngực hít vội vài ngụm khí lạnh.

"......" Cố Ngụy bất đắc dĩ lắc đầu, đỡ cậu vững vàng nằm xuống, rồi mới quay sang chuẩn bị đồ ăn.

"Ngụy Ngụy anh lại làm món gì vậy? Thơm quá." Trần Vũ cảm thấy, thời gian này, cậu đang được Cố Ngụy vỗ béo, sau đại phẫu mà khẩu vị còn có thể tốt như vậy, đây đều là công lao của Cố Ngụy.

"Em thử đoán xem." Cố Ngụy mỉm cười lần lượt bày từng món ra trước mặt Trần Vũ.

"...Đậu phụ?" Trần Vũ có chút không chắc chắn, bởi vì món đậu phụ này, hình như cũng không dễ mua.

"Em muốn ăn đậu phụ?" Cố Ngụy nhướng mày, món này anh không làm được mà gần đây cũng không có bán.

"...Em nên nói muốn hay là không muốn." Trần Vũ liếc nhìn Cố Ngụy một cái, cậu quả thực muốn ăn, chỉ đáng tiếc có lòng mà không đủ lực.

"Chậc..." Lúc nào rồi mà người này còn không nghiêm chỉnh.

"Không phải đậu phụ? Đây là thịt cá?" Trần Vũ nếm thử một miếng, vẫn là cảm giác tan ngay trong miệng, nhưng cả miệng đều là hương vị thịt cá, đĩa đậu phụ cá này, Cố Ngụy đã tốn bao nhiêu tâm tư?

"Ừm, vậy ăn nhiều một chút đi" Bị Trần Vũ cắt ngang, chút tâm trạng cuối cùng đã không còn nữa, trong lòng lúc này chỉ còn hạnh phúc, may mà Trần Vũ đã quay trở về, may mà tay anh cũng đã hồi phục.

"Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em, sao em gặp được bọn Samuel?" Cố Ngụy múc cho Trần Vũ một bát canh, bản thân anh cũng ngồi xuống, cơm hôm nay nấu nhiều, anh có thể ăn cùng bạn nhỏ.

"Vậy còn phải cảm ơn anh..." Trần Vũ nhếch miệng cười, bảo Cố Ngụy từ trong túi cậu lấy ra một thứ.

"Đây là...chiếc huy hiệu mà Pasalto tặng cho anh?" Cố Ngụy nhìn chiếc huy hiệu sư tử, đột nhiên hiểu ra vấn đề.

"Đúng, lúc ấy em tiện tay nhét nó vào túi, sau đó cũng quên luôn chuyện này, ai ngờ lần này bị thương, vừa hay gặp phải người của phái cấp tiến, một thủ hạ của Samuel phát hiện ra em, nhìn thấy trên người em có chiếc huy hiệu này, liền báo cáo lại với anh ta, cho nên em mới có thể đi nhờ xe, còn thuận tiện cứu luôn được anh." Chiếc huy hiệu này là của Cố Ngụy, cho nên từ một mức độ nào đó mà nói, là Cố Ngụy cứu mạng cậu, hơn nữa còn cứu hai lần.

Cố Ngụy cũng rất cảm khái, cái này liệu có phải là ở hiền gặp lành? Dùng thiện ý đổi lại thiện ý, mới có ơn cứu mạng ở thời khắc mấu chốt này.

"Cho nên, anh lại cứu em một lần, Cố Ngụy." Trần Vũ cười cười đem chiếc huy hiệu sư tử trả về nguyên chủ, nếu không phải ghen tuông có lợi cho sức khỏe, thì cậu cũng không cầm chiếc huy hiệu đó.

"Vậy sao? Em cũng đã cứu anh, vậy chúng ta huề rồi." Cố Ngụy cũng bật cười, đúng là trùng hợp thật, anh cứu Pasalto, nhận được chiếc huy hiệu đó, huy hiệu cứu Trần Vũ, rồi Trần Vũ lại dẫn người đến cứu anh, đúng một vòng tròn, cũng không biết ai là ân nhân của ai.

"Không huề được, anh đã cứu em hai lần, em chẳng có gì để báo đáp, chỉ có..." Trần Vũ thuận miệng đùa giỡn một câu.

"Aizzz, em đừng có nói cái gì mà lấy thân báo đáp, em bây giờ chính là một người bệnh, cái thân này anh có lấy về cũng chẳng làm được gì." Cố Ngụy không đợi cậu nói xong đã đáp trả một câu.

"......" Trần Vũ mím mím môi, bác sĩ Cố nhà cậu quả nhiên có năng lực khiến người ta nghẹn chết...






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #bjyx#boxiao