Chương 20: Từ theo dõi chuyển thành mukbang

"Khụ...chúng ta...còn phải đợi bao lâu." Cố Ngụy dần bình tĩnh lại, dù sao bây giờ anh cũng chưa đi được, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận Trần Vũ, nếu không có lần tình cờ này, muốn hẹn Trần Vũ ở những nơi như quán bar hẳn là không dễ.

"Bây giờ vẫn chưa được." Trần Vũ quét mắt nhìn phòng bên cạnh, người vẫn chưa đi, nhưng cũng không có gì bất người, có lẽ là vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp, hoặc cũng có lẽ...bọn họ đã theo nhầm đối tượng, tất cả đều có khả năng.

"Vậy tôi có thể gọi một cốc cafe xay tay được không?" Cố Ngụy ngước mắt nhìn Trần Vũ, đã diễn thì phải diễn tự nhiên một chút.

"Được, anh muốn gọi gì, cứ tự nhiên." Trần Vũ cười cười đưa menu cho Cố Ngụy.

Cố Ngụy gọi một cốc cafe xay tay, một đĩa mì Ý, một pizza cá ngừ và một bát soup ngô, tối nay anh vẫn chưa ăn gì, thân là bác sĩ tiêu hóa, anh nhất định phải chăm sóc tốt dạ dày của mình. Cho nên mặc dù trước mặt anh là một cảnh sát hình sự, sau lưng anh là một tên nghi phạm, anh vẫn ung dung dùng bữa tối của mình. Trần Vũ vừa qua sát động tĩnh phòng bên, vừa dùng khóe mắt nhìn Cố Ngụy ăn cơm. Anh ăn rất lịch sự, dùng dĩa lấy một ít mì xoáy nhẹ trong lòng thìa cho đến khi tạo thành hình dạng giống như một cái kén rồi mới nho nhã bỏ vào miệng...

Trần Vũ cúi đầu cười, có một lần đội cậu cũng đi ăn đồ Tây, bởi vì thời gian đó phải xử lý liền mấy vụ đại án, mọi người gần như phải tăng ca mỗi ngày. Bận rộn gần hai tháng, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mấy tên nhóc trong đội nằng nặc đòi cậu và đội trưởng Dương mời ăn cơm, hơn nữa còn phải là một nhà hàng rất đắt, Trần Vũ quyết định chọn một nhà hàng kiểu Tây. Kết quả...không ai biết dùng dao dĩa, cảnh tượng đó thực sự không muốn nhớ lại, đến mì Ý cũng là phải chạy sang nhà hàng bên cạnh xin mấy đôi đũa dùng một lần mới có thể thuận lợi bỏ vào miệng, từ đó về sau, không ai đòi ăn đồ Tây nữa.

"Cậu ăn tối chưa?" Cố Ngụy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Vũ, theo như kinh nghiệm xem phim truyền hình của anh thì cảnh sát hình sự hình như không có ăn cơm đúng giờ.

"Ờm...vẫn chưa." Trần Vũ chớp chớp mắt, nói thật.

"Vậy...pizza chia cậu một nửa." Mì Ý anh đã ăn rồi, cũng không tiện chia, may mà gọi thêm pizza, Cố Ngụy cũng chia soup thành hai bát, sau đó đẩy pizza và soup về phía cậu.

"Cảm ơn..." Trần Vũ đeo mic vốn không có ý định ăn gì, nhưng...bây giờ có người chia một nửa đồ ăn cho cậu, thì cậu cứ ăn thôi. Vậy là Tiểu Quách và Tiểu Lý ở đầu dây bên kia liền được thưởng thức một buổi mukbang đầy sống động...

"Tôi đói rồi."

"Cho cậu, mì gói..."

"Mì gói? Cậu nghe xem họ đang ăn gì? Mì Ý! Pizza! Soup! Còn cả cafe nữa! Vậy mà cậu lại mang mì gói ra để dụ tôi?"

"Với điều kiện này, hay là cậu vào trong để đội phó mời cậu ăn mì Ý."

"Tôi không vào, hai người họ đang lãng mạn vậy, tôi vào để làm bóng đèn à?"

"Lãng mạn, cậu đang nói cái gì vậy?"

"Tôi đâu có nói sai, cậu cứ chống mắt lên mà xem."

"Tôi lười tranh luận với cậu."

"Thì đúng là vậy mà, cậu không thấy từ nãy đến giờ đội phó vẫn lừa bác sĩ Cố à."

"Chỉ là tình cờ gặp thôi mà, còn hơn là để bị lộ."

"Người ở phòng bên cạnh đã đi rồi, anh ấy cũng chẳng nói cho người ta biết."

"Thì anh ấy đang bận ăn cơm, sao cậu cứ thích quản nhiều như vậy."

"Thôi thôi thôi, nói cậu cũng không hiểu, không ai hiểu tôi hết."

"Cậu cùng đừng ồn ào nữa."

......

Nghi phạm mà họ đang theo dõi đúng là đã rời đi, Trần Vũ âm thầm thở dài một tiếng, xem ra tối nay lại không có thu hoạch rồi, sau vụ án lần trước, để đề phòng tội ác tiếp tục phát sinh, cả thành phố đều tăng cường cảnh giới, hung thủ và đồng bọn cũng kín đáo hơn, kì thực phía cảnh sát đã có thể chắc chắn 70-80% là tên kia có liên quan đến vụ án, nhưng không có bằng chứng chính xác, cho nên hông thể bắt người thẩm vấn, người này bọn họ đã theo dõi mấy ngày, nhưng không có thu hoạch, bên trong tai nghe truyền đến giọng báo cáo của đội viên khác, nghi phạm kia sau khi rời khỏi 'Ám dạ' liền lái xe về nhà, không có gì bất thường.

"Được, tôi biết rồi, giải tán." Trần Vũ nói vào trong mic.

"Hả?" Trần Vũ đột nhiên lên tiếng, Cố Ngụy không kịp phản ứng lại, anh chớp chớp mắt, nửa giây sau mới phản ứng lại, câu đó không phải nói với anh.

"Lúc nãy, cảm ơn bác sĩ Cố đã phối hợp, làm phiền cuộc hẹn của mọi người, xin lỗi." Trần Vũ nói vào trong mic bảo mọi người về trước, sau đó tháo tai nghe, tiếp tục ăn nửa cái pizza và nửa bát soup ngô của mình.

"Cảnh...Trần Vũ cậu khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm." Cố Ngụy quyết định sau này ở những nơi công cộng anh sẽ không gọi cậu là cảnh sát Trần nữa, ai biết cậu làm nhiệm vụ lúc nào, nhưng đột nhiên đổi cách xưng hô, anh vẫn cảm thấy có chút kì kì...

"Quán này tạm thời mọi người đừng đến nữa." Trần Vũ ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng dặn dò một câu.

"Cậu không nói tôi cũng không đến." Bình thường anh đã chẳng đến mấy chỗ này, khó khăn lắm mới đến một lần thì lại đụng phải tình huống hôm nay.

"Anh ăn xong chưa? Chúng ta đi thôi." Thấy Cố Ngụy cũng đã ăn xong, Trần Vũ liền đứng dậy đi thanh toán.

"Ấy? Để tôi để tôi." Cố Ngụy chạy theo cậu, ai ngờ Trần Vũ lại đột nhiên ghé vào tai anh thì thầm một câu...

"Tôi đây là 'công việc', sẽ được cơ quan thanh toán." Trần Vũ nói xong câu này liền đi ra quầy thanh toán, nhưng...dùng là tiền của cậu, mặc dù sẽ được cơ quan thanh toán, nhưng có hạn mức nhất định, quán bar này thuộc loại đắt đỏ, chỉ riêng mấy món mà Cố Ngụy gọi cùng đồ uống và đĩa hoa quả mà cậu gọi trước đó sớm đã vượt hạn mức rồi.

"......" Cố Ngụy đỏ mặt đứng ngây tại chỗ, anh xoa xoa tai mình, "người bạn nhỏ" học được chiêu này ở đâu vậy, đột nhiên ghé sát vào người ta, lại còn cả tông giọng trầm trầm đó nữa, thực sự...thực sự quá cuốn hút! Cố Ngụy thực sự không rõ cậu là cố ý hay chỉ vô tình...

"Được rồi, đi thôi, phiền bác sĩ Cố cho tôi đi nhờ một đoạn nhé, tôi xuống ở đường Kiến Quốc." Đường Kiến Quốc là khu vực của đại đội cảnh sát hình sự, cậu còn phải về đội kiểm tra lại kết quả điều tra hôm nay, xem có manh mối nào mới không.

"Cậu không lái xe?" Dù sao cũng thuận đường, cho cậu ta đi nhờ một đoạn cũng không sao.

"Đám nhóc kia, chắc đã đi ăn rồi, xe cũng bị bọn họ lái đi rồi." Trần Vũ đi sau lưng Cố Ngụy, đột nhiên, hai người đều khựng lại, bởi vì bên cạnh xe Cố Ngụy đang có mấy người...

"Cao Hi? Tiểu Đỗ Tiểu Vi sao mọi người vẫn còn chưa đi?" Cố Ngụy nhíu mày, có lẽ Cao Hi đã nhìn thấy xe anh, biết anh vẫn còn ở trong nên mới cố ý đứng ở đây đợi, bây giờ thì phiền phức thật rồi.

"Cố Ngụy? Không phải cậu nói có việc phải đi trước sao? Đây chính là việc gấp mà cậu cần xử lý?" Cao Hi nhìn thấy sau lưng Cố Ngụy còn có vị cảnh sát Trần gần đây thường xuyên gặp mặt, giữa hai người họ rốt cục là chuyện gì? Cố Ngụy tại sao lại lừa cô? Tối hôm nay có quá nhiều chuyện bất thường, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết có gì đó không đúng.

"Tôi..." Cố Ngụy ấp úng, lúc nãy Trần Vũ nói rồi, không được để lộ nhiệm vụ, bây giờ anh nên giải thích thế nào?

"Là thế này, họ hàng tôi có người bị bệnh tiêu hóa, cho nên lúc nãy tình cờ gặp bác sĩ Cố, liền giữ anh ấy lại tư vấn một chút." Trần Vũ kịp thời lên tiếng, giúp Cố Ngụy giải vây.

"À, thì ra là vậy." Cao Hi lạnh mặt, cho nên mới cho cô leo cây? Vốn dĩ việc Cố Ngụy hẹn cả Tiểu Đỗ Tiểu Vi đã khiến cô hơi giận, bây giờ anh còn cho cô leo cây, Cao Hi quay người bỏ đi, lần này thì cô giận thật rồi.

"Ý? Chị Cao Hi, đợi em với." Tiểu Đỗ nhìn Cố Ngụy và Trần Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Cậu đưa Cao Hi về giúp tôi nhé." Cố Ngụy ra hiệu cho cậu, bảo cậu đuổi theo Cao Hi, dù sao cũng đã muộn rồi, không nên để cho một cô gái đi về một mình.

"Vâng ạ, yên tâm đi bác sĩ Cố." Tiểu Đỗ gật gật đầu, vội vàng đuổi theo Cao Hi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip