Chương 24: Còn chưa hết sợ
Cố Ngụy lái xe đến thẳng văn phòng đại đội cảnh sát hình sự của Trần Vũ, lúc xuống xe anh mới phát hiện, mình vẫn còn đi dép lê, đến áo khoác cũng không kịp mặc. Cố Ngụy cố ổn định tinh thần, đỗ xe xong, anh vừa vào cửa thì đã được hai cảnh sát viên diễn vào trong phòng nghỉ, chắc là Trần Vũ đã gọi điện cho họ trước. Hai người rót nước cho anh, còn đưa cho anh một cái chăn mỏng. Lúc này Cố Ngụy mới như tỉnh dậy từ một cơn mơ, mười mấy phút vừa rồi đối với anh mà nói chẳng khác gì tình tiết trong một bộ phim điện ảnh, nhưng nó thực sự đã xảy ra trên người anh, và anh vừa thực sự lượn một vòng qua Quỷ môn quan, quay mà...may mà anh quay lại...
"Bác sĩ Cố? Anh không sao chứ?" Nhược Khê gõ gõ cửa, vừa rồi Trần Vũ đã gọi liền mấy cuộc điện thoại dặn dò mọi người phải chăm sóc tốt nhân chứng, hơn nữa không được ai lấy lời khai, tất cả phải chờ cậu về xử lý, cô nghe nói nhân chứng lần này là Cố Ngụy, cho nên có chút hiếu kì.
"Không sao..." Sau khi trải qua căng thẳng quá độ tinh thần Cố Ngụy vốn đã có chút mệt mỏi, anh thấy người đến là vị 'thọ tinh' kia, càng không muốn nói chuyện. Anh quấn chăn chặt hơn, dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. Trạng thái này, người bình thường sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng vị 'thọ tinh' này rõ ràng không phải người thường.
"Lúc nãy Trần Vũ gọi điện, nói chúng tôi phải chăm sóc cho anh, anh có muốn ăn gì không." Nhược Khê cũng không nói được cảm giác của mình lúc này là gì, cô chưa từng thấy Trần Vũ dặn dò mọi người chăm sóc ai cẩn thận như vậy, rốt cục vị bác sĩ này...
"Không cần, tôi... " Cố Ngụy nhíu mày, đang định từ chối thì cửa phòng nghỉ lại bị mở ra.
"Cố Ngụy? Cố Ngụy!" Trần Vũ trực tiếp xông đến trước mặt Cố Ngụy, ngồi xuống kiểm tra trạng thái của anh.
"Người, bắt được chưa?" Cố Ngụy nắm lấy cánh tay Trần Vũ, ngón tay anh hơi run, hơn nữa còn không khống chế được lực, khiến Trần Vũ có chút đau, nhưng cậu không né tránh mà nắm lại cánh tay anh.
"Xin lỗi... Lúc chúng tôi đến thì trong nhà đã không còn ai." Giọng nói của Trần Vũ có vài phần áy náy, mặc dù lúc Cố Ngụy gọi điện cậu đã cảm thấy có gì không đúng, lập tức bảo đội tuần tra gần đó chạy đến hiện trường, nhưng vẫn không kịp. Tên đó có năng lực phản trinh sát vô cùng phong phú, các cậu kiểm tra camera, sau khi Cố Ngụy rời đi mấy phút, hắn cũng rời khỏi nhà anh, cả quá trình đều đội mũ che mặt, hơn nữa hắn còn biết được góc chết của camera, trước mắt cả đội đang mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng Trần Vũ biết lần này các cậu lại để cho hắn chạy thoát.
"Không...bắt được...sao?" Cố Ngụy có chút mơ màng, nhưng...tại sao hắn lại tìm anh? Tại sao hắn vào được nhà anh?
"Chúng tôi tìm được trong phòng ngủ của anh tóc và DNA của hắn, khoa kĩ thuật đang đối chiếu với kho dữ liệu, hắn không chạy được đâu, anh yên tâm." Cố Ngụy lúc này rõ ràng đang rất hoảng hốt và sợ hãi, hoàn toàn không giống bác sĩ Cố lạnh lùng bình tĩnh mọi khi, cảm giác yếu đuối này khiến người đối diện không khỏi xót xa. Trần Vũ rất tự trách, Cố Ngụy tại sao lại bị tên kia để ý, nhất định là có liên quan đến cậu, nếu không phải thời gian này hai người thường xuyên gặp nhau, tại sao anh lại bị chọn trúng.
"...Được" Cố Ngụy buông tay, anh đang nghĩ tiếp theo phải làm gì, quay lại ngôi nhà đó? Ngộ nhỡ hắn lại đột nhập lần nữa thì sao? Hay là chuyển đến bệnh viện ở?
"Đội phó, chúng ta có cần xin phép áp dụng chương trình bảo vệ nhân chứng không?" Tiểu Quách đi về cùng Trần Vũ, được quan sát quan hệ giữa hai người ở cự ly gần, cậu phải trân trọng cơ hội hiếm có này.
"Ừm, đích thân tôi sẽ bảo vệ anh ấy, thông báo cho tất cả đơn vị toàn lực truy bắt nghi phạm." Ánh mắt Trần Vũ xẹt qua vài phần sắc lạnh, giao cho người khác, cậu không yên tâm.
"A Vũ, cậu...cậu còn nhiều việc phải xử lý, nhiệm vụ bảo vệ, cứ giao cho Tiểu Quách là được." Nhược Khê nhíu mày, cô thực sự không muốn hai người họ ở quá gần nhau.
"Cứ làm như tôi nói đi, lập tức hành động, bị ép đến mức này, hung thủ sẽ càng lúc càng điên cuồng, mọi người cẩn thận một chút, chú ý an toàn bản thân... Cố Ngụy anh đi theo tôi, phiền anh kể lại chi tiết một lượt những gì đã xảy ra." Trần Vũ kéo Cố Ngụy đi vào trong văn phòng.
"Ê..." Nhược Khê dậm dậm chân, từ lúc Trần Vũ bước vào, cậu không nói chuyện với cô dù chỉ một câu.
"Chậc chậc chậc." Tiểu Quách lắc đầu cảm thán, đến lời khai cũng muốn tự mình lấy? Đối với đội phó vị bác sĩ này thực sự không bình thường...
Trần Vũ dẫn Cố Ngụy vào văn phòng, rót cho anh một cốc nước nóng, sau đó bảo anh kể lại một lượt chuyện tối nay, càng nghe cậu càng thấy sợ, nếu bên cạnh tủ quần áo không có gương thì sao? Nếu Cố Ngụy không để ý đến phản quang trong gương thì sao? Nếu anh ấy cứ vậy đi tắm rồi đi ngủ thì sao? Vậy thì cậu sẽ...sẽ không còn được gặp bác sĩ Cố nữa?
"Trần Vũ...đau." Cố Ngụy có chút tội nghiệp nhìn cổ tay mình, Trần Vũ đang nắm chặt tay anh, lực rất mạnh, thậm chí đã có thể nhìn rõ vết ngón tay.
"Ồ...xin lỗi xin lỗi." Trần Vũ vội vàng buông tay, cậu nắm cổ tay Cố Ngụy từ lúc nào nhỉ?
"Những gì tôi nhìn thấy, chỉ có vậy thôi." Cố Ngụy lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là nhớ lại mười mấy phút đó, anh vẫn còn thấy sợ, Cố Ngụy quyết định sau này mua giường sẽ mua loại không có gầm, chuyện này đã thực sự để lại bóng ma tâm lý trong anh...
"Anh có thể phát hiện trong nhà có người, hơn nữa còn có thể lừa được hắn, đã rất lợi hại rồi." Nếu như đổi thành người khác, không có tố chất tâm lý mạnh mẽ như Cố Ngụy, e rằng sớm đã bị hung thủ phát hiện, hậu quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.
"May mà có cậu." Cố Ngụy cười cười. May mà anh quen biết một cảnh sát hình sự, khiến anh ý thức được cuộc sống của mình không hề an toàn như tưởng tượng, hơn nữa khoảng thời gian này anh còn nghe nói có vụ án đột nhập cướp của giết người, bằng không anh cũng sẽ không vì một đường phản quang không bắt mắt mà liên tưởng đến vụ án.
"Anh đúng là..." Người này sao lại nói may mà có cậu? Trần Vũ thở dài, nếu không phải vì cậu, một bác sĩ như Cố Ngụy sao lại bị cuốn vào một vụ án hình sự, kết quả người này còn mặt đầy tín nhiệm mỉm cười nói "May mà có cậu"...
"Được rồi, đừng nói cái này nữa, tối nay tôi có thể ở đâu, đến khách sạn được không?" Cố Ngụy chớp chớp mắt, vừa xảy ra chuyện, anh thực sự không muốn về nhà, nhưng bây giờ anh biết đi đâu.
"Không được, khách sạn người ra vào quá nhiều, không dễ bảo vệ." Trần Vũ lắc lắc đầu, khách sạn không phải là một lựa chọn tốt.
"Vậy...tôi ở đây?" Cố Ngụy nhìn một lượt xung quanh, văn phòng này đến một cái sofa cũng không có, phòng nghỉ lúc nãy cũng không có chỗ để ngủ, lại nói ban ngày anh còn phải đi làm, ngày ngày chạy đến đồn công an cũng không ổn.
"Ba mẹ anh cũng ở thành phố này sao?" Nếu mục tiêu của nghi phạm của Cố Ngụy, muốn điều tra về ba mẹ anh cũng không khó.
"Đúng vậy, nhưng thời gian này họ không ở đây, ba tôi đi công tác nước ngoài, ba tháng nữa mới về, mẹ tôi tham gia chương trình trao đổi giáo viên 1 năm, còn nửa năm nữa mới về nước." Cố Ngụy thực sự cảm thấy may mắn vì lúc này ba mẹ anh không ở nhà.
"Vậy đến ở nhà tôi." Trần Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nghi phạm có điên cuồng đến đâu, cũng không dám theo đuôi đến bệnh viện rồi hành hung người ngay chỗ công cộng, cho nên Cố Ngụy ban ngày đi làm tương đối an toàn, thời gian còn lại, anh tốt nhất nên ở chung một chỗ với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip