Chương 92: Dây chuyền khúc xương

Trần Vũ không ngờ Cố Ngụy lại lôi kéo cậu đến cửa hàng trang sức, cậu tưởng Cố Ngụy muốn mua quà cho mẹ, không ngờ Cố Ngụy lại chọn cho cậu một sợi dây chuyền hình khúc xương nạm đầy kim cương.

"Cái này...sao tự nhiên lại mua cho em...", Cố Ngụy không nói một lời đeo sợi dây chuyền lên cổ cậu, Trần Vũ bối rối nhìn anh, không phải là đi liên hoan sao? Sao tự nhiên lại thành mua dây chuyền?

"Quà sinh nhật, em có thích không", Cố Ngụy cũng mua một sợi giống y như vậy, hắn luôn cảm thấy Trần Vũ giống như một chú cún con, cún con đeo dây chuyền khúc xương, quá trời là hợp, còn về phần anh...chú cún nào đó rất thích gặm anh, cho nên anh đeo dây chuyền khúc xương cũng rất hợp.

"Hả? Em... Không cần, không phải... Em thích, nhưng mà..." Trần Vũ đã nhìn thấy giá của sợi dây chuyền kia, bởi vì nạm kim cương thật, cho nên rất đắt tiền, cậu không muốn Cố Ngụy tốn kém, nhưng anh đặc biệt chọn quà cho cậu, nếu mà cự tuyệt hình như cũng không hay lắm?

"Em thích là được, tính tiền cho tôi", Cố Ngụy rút thẻ đưa cho nhân viên bán hàng.

"Ấy? Để em..." Trần Vũ đang định tranh trả tiền liền bị Cố Ngụy lườm cho một cái, nhưng cậu vẫn đuổi theo nhân viên bán hàng.

"Chào cô, sợi dây chuyền của anh ấy, tôi sẽ trả tiền" Trần Vũ đưa ra thẻ ngân hàng của mình, không phải cậu muốn rạch ròi với Cố Ngụy, mà vì... Cố Ngụy nói, sợi dây chuyền này là quà sinh nhật, sợi dây của anh là một đôi với sợi dây này, đương nhiên phải do cậu trả tiền.

Cố Ngụy mỉm, anh hiểu ý của Trần Vũ, anh biết, Trần Vũ cũng hiểu ý anh, nhưng...sợi dây chuyền mà anh chọn, giá cả hình như có chút cao, là anh suy nghĩ thiếu chu đáo, chỉ lo chọn kiểu dáng mà không để ý giá cả, Cố Ngụy đứng dậy gọi nhân viên bán hàng kia lại.

"Xin lỗi, phiền cô giúp chúng tôi đổi sang mẫu này", Cố Ngụy chỉ chỉ vào hình khúc xương có nạm hai viên kim cương ở hai đầu, mẫu này so với mẫu kia rẻ hơn một nửa, hai viên kim cương có đôi có cặp, ý nghĩa cũng hay hơn. Cố Ngụy bảo nhân viên bán hàng lấy cho họ loại dây dài, như vậy bất luận mặc quần áo kiểu gì, chỉ cần kéo dây chuyền ra khỏi cổ áo, đều có thể nhìn thấy khúc xương.

Từ cửa hàng trang sức đi ra, Cố Ngụy hài lòng nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ hai người. Cửa hàng trang sức cách nhà hàng Trung Quốc không xa, hai người không lái xe nữa mà quyết định đi bộ đến đó, Cố Ngụy khoác tay Trần Vũ tâm trạng có vẻ rất tốt, đâu chỉ Trần Vũ muốn khoe người yêu, bản thân anh cũng rất muốn khoe bạn nhỏ đẹp trai nhà mình.

Lúc Trần Vũ và Cố Ngụy bước vào, đồ ăn đã được bày lên gần hết, mọi người cứ tưởng Trần Vũ không đến, có người còn đang thúc giục Nhược Khê gọi điện cho cậu, ai ngờ Trần Vũ lại tự mình đến, hơn nữa còn không đi một mình, căn phòng đang huyên náo bỗng nhiên chìm vào yên lặng, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào bác sĩ Cố bên cạnh Trần Vũ, bởi vì...họ nhìn thấy, Trần Vũ đang dùng một loại tư thế vô cùng thân mật ôm eo Cố Ngụy, kiểu thân mật này rõ ràng đã vượt qua giới hạn của bằng hữu, bản thân Cố Ngụy cũng không hề có ý giữ khoảng cách với cậu, hai người họ cứ vậy thoải mái đi vào.

"Ôi! Chị dâu... Không phải, bác sĩ Cố, anh đến rồi à? Mời ngồi mời ngồi" Tiểu Quách là người đầu tiên đứng dậy, nhanh nhẹn kéo 2 cái ghế.

"Tiểu Quách cậu nói linh tinh gì vậy", Nhược Khê nhìn thấy Cố Ngụy đi cùng Trần Vũ sắc mặt lập tức thay đổi, cô biết Trần Vũ rất thân với Cố Ngụy, nhưng cô không nghĩ tới bọn họ lại thân tới mức như vậy, trong lòng cô mơ hồ đã có đáp án, nhưng cô không muốn thừa nhận...

"Hả? Tôi... Chỉ là..." Tiểu Quách gãi gãi đầu, hắn đâu có nói linh tinh, nhưng mà...cậu nhìn Trần Vũ, sếp Trần cứu em với!

"Vị này chắc tôi không cần phải giới thiệu, mọi người đều biết anh ấy, Cố Ngụy bác sĩ Cố. Chắc em cũng không cần phải giới thiệu từng người cho anh đâu nhỉ, đều là đồng nghiệp trong đội, anh đã gặp qua rồi", Trần Vũ thản nhiên giới thiệu hai bên với nhau.

"Ừm, thời gian trước làm phiền mọi người rồi." Cố Ngụy gật gật đầu, bình thản nhiên nghênh đón mọi ánh mắt.

"Anh ngồi đi." Trần Vũ kéo Cố Ngụy ngồi xuống, theo thói quên giúp anh điều chỉnh lưng ghế, rót trà cho anh, hỏi nhân viên phục vụ xin khăn ướt để anh lau tay, một loạt công tác chuẩn bị được làm ổn thỏa.

"Đây là buổi liên hoan của đội cảnh sát, bác sĩ Cố đến làm gì?" Trần Vũ xuất hiện, Nhược Khê vốn dĩ rất vui, nhưng cô lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, hơn nữa bọn họ còn thân mật với nhau. Nhược Khê mím môi nhìn hai sợi dây chuyền cùng loại trên cổ Trần Vũ và Cố Ngụy, từng ấy năm quen biết Trần Vũ, chưa bao giờ cô nhìn thấy Trần Vũ đeo trang sức, chưa bao giờ cô nhìn thấy Trần Vũ chăm sóc một người ân cần như vậy, chẳng lẽ bọn họ thật sự...

"Nhược Khê!" Đội trưởng Dương nhíu mày, Nhược Khê nói chuyện quá khó nghe, đến ông cũng không chịu nổi.

"Tiểu Vũ, hai người là...", đội trưởng Dương kỳ thật đã sớm nghe chuyện của Trần Vũ và Cố Ngụy, lúc đầu ông cũng rất shock, nhưng cả nước liên tiếp mở ra vài thí điểm, nếu là chính sách nhà nước ông đương nhiên ủng hộ, cũng có thể hiểu, mặc dù ông có chút tiếc cho Nhược Khê, nhưng mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình, từng ấy năm trời, Trần Vũ chưa từng một lần đáp lại tình cảm của Nhược Khê, cậu cũng từng nói chỉ coi Nhược Khê là em gái, nếu đã không thể cưỡng cầu, chi bằng sớm nhận rõ hiện thực.

"À, sư phụ, đây là...đối tượng của con" Trần Vũ ngập ngừng là bởi vì nhất thời không tìm được từ nào thích hợp để giới thiệu Cố Ngụy, nói "bạn trai" hình như có chút kì lạ, nói "vợ" hoặc "người nhà" hình như cũng không đúng, nhưng vừa nói ra Trần Vũ liền cảm thấy hối hận, sao cậu lại quên mất hai chữ "người yêu" nhỉ.

"Anh nói dối! Làm thế anh có thể ... Không phải anh bảo vệ anh ta vì nhiệm vụ sao? Cho dù anh không thích em, cũng không cần phải diễn một vở kịch buồn nôn như vậy" Cảm xúc bị đè nén lâu ngày đột nhiên bộc phát, Nhược Khê nói mà không hề suy nghĩ.

"Chúng tôi đúng là đang quen nhau, lí do là vì chúng tôi thích nhau, chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến những người khác, tôi cũng không cần phải diễn cho ai xem", Cậu hiểu tâm tư Nhược Khê, cậu biết cô không vui nên mới mắng cậu, nhưng chuyện này liên quan cả đến Cố Ngụy, cậu rất không thoải mái, Trần Vũ đứng dậy nghiêm mặt nói.

“...... Em ngồi xuống đi" Cố Ngụy kéo tay Trần Vũ, phản ứng của vị thiên kim tiểu thư này nằm trong dự liệu của anh, nhưng lực công kích vẫn còn quá nhỏ.

"...", Trần Vũ bị anh kéo tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cảnh này khiến cho một đám cảnh sát không khỏi sửng sốt, bất luận có biết mối quan hệ giữa Trần Vũ và Cố Ngụy hay không, chưa bao giờ họ được nhìn thấy hai người này ở cạnh nhau sẽ như thế nào, bây giờ tận mắt chứng kiến đội phó Trần nghiêm túc lãnh lệ đột nhiên biến thành bạn trai cún con thuần khiết, bưng trà rót nước gắp thức ăn, hơn nữa còn rất nhu thuận nghe lời, trong lòng mọi người đều có chung một câu hỏi: "Móa nó? Người này là ai vậy? ”

"Làm quen lại từ đầu nhé, tôi là Cố Ngụy, người yêu của Trần Vũ", Cố Ngụy thản nhiên đứng dậy, hơi khom người với Nhược Khê và đội trưởng Dương, những người ở đây anh đều đã gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh xuất hiện với thân phận người yêu Trần Vũ.

Tiểu Quách ở bên cạnh vừa xem vừa cảm thán, vốn cứ tưởng bác sĩ  Cố và chị Nhược Khê sẽ có một màn đối đầu "đặc sắc", ai ngờ chị Nhược Khê hoàn toàn không phải đối thủ, khí thế "chính cung" này, thật sự có thể nghiền nát tất cả "tiểu tình địch", hơn nữa nhìn phản ứng của Cố Ngụy, căn bản không coi Nhược Khê ra gì, hai người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chẳng trách bác sĩ Cố lại trị được sếp Trần, chậc chậc...

"..." Sắc mặt Nhược Khê càng lúc càng khó coi, cô đột nhiên cầm túi, xoay người chạy ra khỏi phòng.

"Này? Nhược Khê... Xin lỗi, mọi người ăn trước đi, chú đi xem nó thế nào", đội trưởng Dương thở dài, xem ra con gái mình thực sự rất buồn.











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip