Chap 19
Chuyện về người bí ẩn đi vào phòng làm việc để phá bản tài liệu của Nhất Bác vẫn còn là một ẩn số. Không ai biết và Nhất Bác cũng không biết, do khi làm xong bản tài liệu thì Nhất Bác đã đi ăn sau đó gửi ngay cho trưởng phòng mà không xem lại để anh Trương xem xét,sau đó mới đưa lên cho người chức vụ cao hơn.
Sau khi nhận được tài liệu mà Nhất Bác gửi cho,trưởng phòng Trương xem qua thì thấy một số chỗ đã làm sai nghiêm trọng. Tình tiết cần thêm kỹ xảo trong bộ phim bị thay đổi cả một bản tài liệu bị rời rạc,những chi tiết anh Trương nói với Nhất Bác giữ nguyên nhưng điều bị sửa lại. Anh ta liền đem tất cả đống tài liệu đó quăn vào bàn Nhất Bác mà nói:
- Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy? Vương Nhất Bác cậu xem tài liệu cậu gửi cho tôi chưa vậy?Cậu đọc xem,sai hết hoàn toàn rồi!.Tôi tin tưởng giao cho cậu vì tôi nghĩ cậu có tố chất. Bây giờ cậu xem cậu đang làm gì đây. ( trưởng phòng tức giận vì mai là nộp cho cấp trên rồi).
Đang yên đang lành bị chửi một tràng ,Nhất Bác không hiểu chuyện gì xảy ra.Cầm đống tài liệu trên tay,cậu đọc một lượt thì bất ngờ (Chuyện gì vậy? Rõ ràng mình viết rất cụ thể mà!? Sao bây giờ nó thành ra thế này?). Đọc xong cậu quay ra trưởng phòng giải thích:
- Anh Trương đây đúng là tài liệu em gửi anh!Nhưng hôm qua em làm xong là đọc lại rất kỹ và nó không có vấn đề gì hết!Em...em không biết tại sao lại thành ra thế này. ( Nhất Bác cố giải thích).
- Cậu tưởng tôi con nít sao? Cậu nói cậu đọc lại mà bây giờ tài liệu sai hết, rồi mai tôi nộp cho sếp bằng cái gì? Cậu biết nộp sai thời hạn là ra sao không? ( rất tức giận).
- Được rồi! Tài liệu này do em làm em sẽ chịu trách nhiệm! Tối nay em sẽ làm cho xong...anh yên tâm sáng mai em sẽ gửi cho anh sớm ( cố trấn an cơn giận của trưởng phòng ).
- Được! Tôi cho cậu một cơ hội nữa,ngày mai phải có nếu không tôi sẽ báo chuyện này lên cấp trên để cho họ giải quyết ( nói xong anh Trương đưa thêm cho Nhất Bác một đống giấy trắng để làm).
Trong khi hai người đang tranh luận thì đằng sau, có một người đang nhếch mép cười nham hiểm như vừa đạt được thắng lợi. Nhất Bác không hiểu tại sao lại như vậy nhưng vì cậu không muốn mất công việc này ,nên khi về nhà cậu bắt đầu lao đầu vào để làm.Chỉ vừa mới thực tập được 3 hôm đã xảy ra chuyện, thực sự Nhất Bác đã quá xui xẻo. Cậu cố gắng thức cả đêm để hoàn thành tài liệu 3 ngày mới xong vừa bị phá.Đang loay hoay thì bút hết mực ,cậu lục tìm mà không thấy cây nào thì nhớ đến cây bút của thầy Tiêu. Do bây giờ đang cần gấp nên cậu cũng không thể không dùng. Cậu muốn quên nhưng một lúc nào đó tự nhiên lại được gợi nhớ về thầy ấy.
Đêm nay tĩnh lặng trăng cũng khá tròn,thầy Tiêu bước ra từ phòng tắm thân hình phải nói là rất chuẩn.Thầy quấn một chiếc khăn ngang eo che nữa thân dưới, cầm thêm một cái khăn khác lao tóc vừa mới gội, nhìn thầy Tiêu lúc này quyến rũ chết người, tóc đã khô bớt thì thầy đi đến tủ rượu lấy một chai rượu vang thượng hạng cùng một chiếc ly sau đó rót rượu vừa nhìn ra cửa sổ vừa uống. Lòng thầy Tiêu tự nhiên lại nhớ về một người, tự hỏi bản thân không biết Nhất Bác hiện giờ ra sao rồi, thầy Tiêu từ lâu đã có số điện thoại Nhất Bác nhưng không dám gọi vì sợ, sợ cả hai sẽ không thể dứt ra được ,sợ rằng thầy sẽ không kìm chế được mà đến tìm cậu ấy. Nhưng bây giờ lòng thầy vẫn hướng về Nhất Bác , (liệu một cuộc gọi thôi có khiến thỏa mãn nổi nhớ không? Đây là câu hỏi trong lòng thầy Tiêu hiện giờ). Đánh liều thầy Tiêu đặt ly rượu xuống rồi lấy điện thoại bấm số gọi cho Nhất Bác, thầy lấy chiếc áo ngủ đã chuẩn bị sẵn khoác vào rồi ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ mà mong đợi Nhất Bác sẽ nhấc máy.
Bên này Nhất Bác đang tập trung làm bản tài liệu thì điện thoại kêu lên * tít tít tít * nhìn thấy số lạ Nhất Bác thắc mắc, sợ là trưởng phòng gọi nên liền bắt máy:
- Alo!
Nghe Nhất Bác trả lời thầy Tiêu mừng rỡ vô cùng,nhưng thầy không biết nên trả lời lại thế nào, cầm điện thoại mà lòng rối bời,Nhất Bác alo mấy lần mà đầu dây bên kia vẫn im bặt, cậu không tắt máy vì sợ có khi đó là trưởng phòng thật, cậu vẫn kiên nhẫn ngồi trờ người gọi trả lời. Thầy Tiêu thì cứ hít thở suy nghĩ để trả lời lại thì *cốc cốc cốc * nghe thấy tiếng gõ cửa thầy Tiêu vội cúp máy để không ai phát hiện .( ơ ai vậy nhỉ gọi cho mình xong lại không trả lời còn tắt máy) Nhất Bác bực mình vì tưởng ai gọi phá cậu lúc giữa đêm.
- Ai vậy? ( Thầy Tiêu hỏi người gõ cửa)
- Là mẹ! Mở cửa cho mẹ vào nói chuyện một tí ( bà Dung Nguyệt trả lời).
Thầy Tiêu liền đi đến mở cửa tim thầy muốn rớt ra vì nếu mẹ thầy mà biết thầy gọi cho Nhất Bác thì bà ấy lại làm ầm lên.Bà Dung Nguyệt ung dung đi vào rồi ngồi xuống sofa nói:
- Tiêu Chiến! Hôm nay Nhã Tịnh đến tìm mẹ, con bé nói con đuổi con bé về khi nó đến tìm con!? Sao vậy? Mẹ đã nói con đừng cư xử vậy với nó rồi mà! ( bà Dung chất vấn).
Nghe đến tên Nhã Tịnh thầy Tiêu lại tức tối trong lòng vì rõ ràng thầy không có yêu cô ta,suốt ngày cô ta cứ lợi dụng mẹ thầy Tiêu để gây khó dễ cho thầy.
- Nhã Tịnh lại đến kể khổ với mẹ nữa đúng không? Con đuổi thì sao, con không thích cô ta lại gần con! ( Thầy Tiêu thẳng thắn)
Bà Dung Nguyệt thật sự bị thầy Tiêu làm cho tức điên lên, hết lần này đến lần khác thầy Tiêu đều chống đối bà ta.Thế là bà ta nghĩ vấn đề chắc nằm ở Nhất Bác nên đứng phắt dậy và nói ngay:
- Nhã Tịnh là vợ tương lai con!Con lại không thích để con bé đến gần vậy tại sao một thằng học sinh không thân không thích con lại qua tận nhà chăm sóc , rốt cuộc con có ý gì hả?
Nghe đến đây thầy Tiêu liền tức giận mà nói:
- Mẹ nói con sao cũng được nhưng đừng lôi người khác vào! Con đã về rồi mẹ còn không hài lòng hay sao? Con nói con về chứ con không nói là con sẽ lấy Nhã Tịnh. Dù cô ta có qua đây chửi bới con hay lấy cái chết ra đe dọa con thì con cũng không bao giờ cưới cô ta!.
Bà Dung bà tức đến nắm chặt vào ghế sofa để không bị ngã ,bà ta chỉ thẳng tay vào thầy Tiêu rồi đe dọa:
- Mẹ nói cho con biết! Nếu con có suy nghĩ lệch lạc với thằng học sinh đó, mẹ nhất định sẽ khiến cho nó sống không bằng chết. Gia tộc này không bao giờ chấp nhận một đứa con đi ngược lại với thuần phong mỹ tục, mẹ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra con nghe rõ chưa.!?
Sau đó bà ta rời khỏi phòng thầy Tiêu, những lời bà ta vừa nói làm thầy ấy lo sợ vô cùng. Có lẽ thầy nên âm thầm bảo vệ Nhất Bác chứ không nên để bản thân tìm đến Nhất Bác nữa, sẽ đem đến cho cậu ấy rắc rối mà thôi.
Tài liệu Nhất Bác đã sửa xong,cậu ấy liền gửi qua cho trưởng phòng xem và đánh giá, thật sự cả đêm không ngủ để hoàn thành bản tài liệu đó khiến cậu mệt mỏi rã rời. Nhận được tài liệu sửa của Nhất Bác trưởng phòng Trương xem xét kĩ lưỡng không để xảy ra sai sót nữa. Đọc xong trưởng phòng khá hài lòng rồi gửi lên cho cấp trên xem,liền đi đến bàn Nhất Bác khen:
- Tốt lắm! Cậu vất vả rồi, lần sau nhớ cẩn thận hơn ( cười nói vui vẻ).
Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm vì giải quyết được vấn đề xảy ra,sau lần đó trưởng phòng Trương và Nhất Bác cũng đã nghi ngờ về việc có kẻ đằng sau làm việc này, cả hai đã liên kết lại với nhau để bắt tận tay kẻ phá tài liệu của mọi người, không chỉ riêng Nhất Bác mà tất cả những người còn lại kể cả trưởng phòng Trương cũng bị phá mấy lần nhưng lúc đầu mọi người nghĩ do họ không kiểm tra kĩ.
Ngày hôm đó Nhất Bác và trưởng phòng Trương giả vờ như mọi khi đi ăn bình thường nhưng thật ra đã đứng nấp gần đó, họ muốn bắt tận tay kẻ nào đó thường xuyên lợi dụng lúc họ vắng mặt rồi lẻn vào phòng phá tài liệu mà mọi người vừa hoàn thành.Đúng là không uổng công chờ đợi, khoảng 15p sau khi mọi người đi ăn trưa thì có một người bước vào , người đó lại không quá xa lạ đó chính là một cậu nhân viên thân cận của trưởng phòng. Nhất Bác và anh Trương đứng bên ngoài nhìn vào thấy rõ ràng cậu ta đang bấm máy tính của người khác. Cả hai liền đi vào ,cậu ta tin thông về công nghệ nên việc lợi dụng góc chết của camera rồi giở trò dơ bẩn cũng không quá khó. Thấy anh Trương và Nhất Bác cậu ta liền tái mặt, anh Trương tức giận nói:
- Tôi xem cậu là anh em! Cậu lại làm cái trò dơ bẩn này để phá hoại công sức mọi người. Bây giờ thì cậu thu xếp đồ đạc và rời khỏi cty đi ,tôi sẽ báo lên cấp trên để sa thải cậu.
Cậu ta hốt hoảng van xin anh Trương như anh Trương là người cương trực nên tuyệt đối không bao che.Sau lần đó trưởng phòng càng tin tưởng và giao nhiều tài liệu quan trọng cho Nhất Bác hơn.Cũng nhờ sự việc đó trong phòng mọi người đã dần chấp nhận Nhất Bác là một thành viên không thể thiếu và cực kỳ u tú .
Với những việc xảy ra giống như một thử thách cho Nhất Bác, để cậu ấy càng giỏi giang hơn, thế là thời gian trôi qua nhanh đã tròn 1 tháng, chỉ còn 1 tháng nữa là cậu được trở thành nhân viên chính thức và hôm nay mẹ cậu sẽ về.Nhất Bác đi mua rất nhiều thứ về nấu cho mẹ mình ăn ,cũng may mẹ cậu về ngay ngày Chủ nhật nên cậu có thời gian cả ngày bên mẹ. Tiếng taxi dừng trước cửa nhà. Cậu vội chạy ra thì cậu vui đến không tả được, là mẹ cậu, Nhất Bác thấy mẹ mình bước xuống xe cậu chạy lại ôm mẹ mà khóc, rõ ràng cậu đã trưởng thành nhưng trước mặt mẹ cậu Nhất Bác vẫn là một đứa trẻ nhỏ .Mẹ cậu cũng xúc động vô cùng, cậu đưa mẹ cậu vào nhà nhìn mẹ một lượt cậu hỏi:
- Mẹ sao gầy đi nhiều vậy? Mẹ đi chơi mà sao con thấy mẹ nay khác quá, lúc mẹ đi có phải mẹ bị ốm nên mới vậy không? Con nói mẹ là ăn uống đầy đủ mà. ( Nhất Bác lo lắng).
- Mẹ không sao mà! Chắc do con lâu không gặp mẹ nên thấy mẹ vậy thôi, con trai mẹ nay khác quá. Lần này mẹ về mẹ sẽ không đi nữa, nhớ con nhiều lắm ( bà ấy rưng rưng).
Thế là cả hai mẹ con ngồi tâm sự rất lâu rồi Nhất Bác mới vào bếp làm xong mấy món mẹ thích. Thấy con trai bây giờ cái gì cũng biết làm bà ấy nói:
- Nhất Bác nay giỏi quá! Biết làm cả món mẹ thích, có phải thầy Tiêu dạy con không?
Nghe đến tên thầy Tiêu Nhất Bác tự nhiên im lặng rồi trả lời:
- Không mẹ! Con tự học thôi, mà mẹ đừng nhắc về thầy ấy nữa con không muốn nghe tên thầy ấy!
Nghe thấy con trai mình như vậy mẹ Nhất Bác cũng thấy lạ, bà ấy cũng không biết cả hai người đã xảy ra chuyện gì.Trước khi về thầy Tiêu có đến tiễn mẹ Nhất Bác, phụ bà ấy thu xếp mọi thứ, thầy Tiêu cũng muốn đưa mẹ Nhất Bác về nhưng do việc bà ấy trị bệnh Nhất Bác không biết, cộng thêm việc thầy Tiêu đã rời bỏ Nhất Bác nên không thể đưa bà ấy về ....
CÒN TIẾP....
Mình sẽ tiếp thu toàn bộ những ý kiến mn để truyện được hay hơn..mong mn góp ý nhiều hơn nhé 😊
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip