Chap 20
Mẹ Nhất Bác nhìn cậu ấy xong hỏi:
- Nhất Bác! Công việc con thuận lợi không?
- Công việc con rất thuận lợi! Chỉ cần thêm một tháng nữa là con được nhận làm chính thức rồi, mẹ đừng lo con sẽ cố gắng làm để trả số nợ đó. Nhưng mẹ có thấy lạ không? Sau hôm đó bọn họ nói 1 tuần sau quay lại nhưng giờ đã 5 tháng trôi qua rồi vẫn chẳng thấy ai đến? ( Nhất Bác thắc mắc về bọn xã hội đen cho vay ).
Mẹ cậu ấy nghe cũng thấy lạ, vì từ khi bà rời đi đến nay đã 5 tháng ,mà bọn người kia không hề đến:
- Mẹ nghĩ chắc do bọn họ muốn cho mình thời gian để trả nợ thôi!
Nhất Bác thì không nghĩ như vậy:
- Theo con thì không phải? Nếu bọn họ tốt như vậy thì đã không đến phá nhà mình rồi! Chắc có vấn đề gì hay do bọn họ bị cảnh sát bắt vì cho vay nặng lãi.
- Thôi con đừng quan tâm ,không đến thì mình còn nhiều thời gian hơn, ăn cơm đi con.
Xong bữa cơm Nhất Bác gọt trái cây cho mẹ mình ăn, thấy mẹ cứ đội cái nón len trên đầu Nhất Bác hỏi:
- Mẹ đi lâu quá không quen thời tiết ở đây hay sao mà đội mũ len vậy!? con thấy rất nóng mà.
Bà ấy hoản hốt trong lòng vì do 5 tháng xạ trị khiến tóc bà ấy bị rụng hết, bà ấy phải đội mũ len để che đi nếu không Nhất Bác sẽ biết. Bà ấy liền nói dối:
- À đúng vậy! Do đi lâu mẹ quen thời tiếc ở Hàng Châu vài hôm nữa mẹ sẽ không đội mũ nữa. ( tránh ánh mắt Nhất Bác).
Nghe mẹ nói thế Nhất Bác cũng không hỏi thêm vì cậu tin những gì mẹ nói,cậu hỏi thăm:
- Mọi người ở đó khỏe hết không mẹ? Lâu rồi con không về đó ( vẫn tập trung gọt táo)
- À..à...mọi người vẫn khỏe! Con đừng lo.
Nói chuyện một lúc xong Nhất Bác để mẹ vào phòng nghỉ ngơi, cậu dọn dẹp nhà cửa rồi đi dạo một tí cho khỏe.
Lâu lắm rồi Nhất Bác không còn thời gian trượt ván cùng A Cửu nữa, bất giác cậu lấy điện thoại gọi điện cho A Cửu, gọi mãi mà A Cửu không bắt máy chắc cậu ta đang bận. Nhất Bác đành đi dạo một vòng trong công viên, loanh quanh thì gặp Từ Mỹ, cậu ấy vẫn giữ lịch sự chào cô ta:
- Chào cậu! Cậu cũng đi dạo à?
Gặp Nhất Bác Từ Mỹ như gặp thần tài vậy cô ta hớn hở ,cô ta trong lòng lại nghĩ mình và Nhất Bác có duyên.
- Tôi cũng đi dạo! Cậu đi một mình sao? tôi đi với cậu được không? Đi một mình chán lắm . ( e thẹn)
Thấy Từ Mỹ đã ngỏ ý vậy rồi Nhất Bác cũng không từ chối:
- Được! Cùng đi đi ( Nhất Bác liền bước tiếp)
Cô ta vui đến muốn bay lên trời, cười thầm rồi đi theo sau Nhất Bác, cả hai đi một vòng cô ta thấy người bán kẹo bông liền nói:
- Chờ tôi mua kẹo đã! ( Cô ta chạy đến chỗ bán chọn một cây mua rồi quay lại Nhất Bác )
- Cậu ăn không ? Kẹo này ngon lắm đó! ( đưa cho Nhất Bác).
- Tôi không thích ăn đồ ngọt ( trước thì cậu ấy khá thích sau này không hiểu vì sau mà khẩu vị cậu ấy thay đổi).
Từ Mỹ bị từ chối cũng thấy buồn lòng đành tự ăn, Nhất Bác đi nhanh đến mức bỏ Từ Mỹ khá xa,cô ta phải chạy lại mới kịp. Đang đi thì tự nhiên Nhất Bác nhìn thấy gì đó cậu đứng im bất động, nhìn châm châm về phía trước, Từ Mỹ cũng nhìn theo hướng Nhất Bác thì thấy một người khá quen, cô ta liền nói:
- Đó không phải thầy Tiêu sao? Thầy ấy đang đi chung với ai vậy nhỉ, nhìn như người yêu thầy vậy? Nhất Bác cậu nhìn xem phải không? ( vừa nói vừa quay sang nhìn cậu ấy).
Nhất Bác không nói một câu gì cả, cậu ấy như bị sốc vậy, chỉ đứng im nhìn về phía đó trong lòng cậu hỗn loạn ( sao lại là thầy ấy , thầy ấy đang làm gì ở đây, cô gái đó là vợ thầy sao,hóa ra thầy cưới vợ rồi sao?) Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhất Bác.
Còn phía bên kia,thầy Tiêu đang nói chuyện thì nhìn sang hướng đối diện thấy Nhất Bác thầy khá bất ngờ , cả hai nhìn nhau nhưng khoảng cách là một con đường, mọi thứ xung quanh thầy Tiêu và Nhất Bác đều mờ đi chỉ còn lại hai người ,thời gian như ngưng lại khiến cả hai không di chuyển .Thầy xoay qua nói với cô gái đi chung với mình:
- Cô về trước đi! Nhớ ai hỏi thì nói tôi bận gặp thêm đối tác.
- Vâng! ( cô ta lên xe về cty).
Nhất Bác bên này thấy thầy Tiêu đang băng qua đường đi về phía mình thì quay người lại sau đó nói:
- Từ Mỹ chúng ta về thôi!
Sau đó cả hai bước vội đi,thầy Tiêu phía sau đuổi theo.Mãi không nhìn đường nên bị một chiếc moto đụng trúng, thầy ấy bị ngã ra đường, nghe tiếng người ồn ào phía sau Nhất Bác quay đầu lại thì thấy thầy Tiêu bị ngã liền chạy lại. Từ Mỹ cũng vội chạy theo sau,đến gần thì Nhất Bác thấy chân thầy Tiêu chảy khá nhiều máu, liền không ngại cổng thầy lên taxi rồi đưa thầy đến bệnh viện dặn Từ Mỹ về nhà trước. Số Từ Mỹ phải nói là rất đen đuổi, cứ gặp Nhất Bác không quá lâu là có chuyện, cô ta tức anh ách trong lòng.
Đưa được thầy Tiêu đến bệnh viện thì Nhất Bác để bác sĩ kiểm tra vết thương, cũng may là chỉ bị trầy da bên ngoài. Thấy Nhất Bác lo lắng cho mình dù chân đau rát mà trong lòng thầy lại cảm thấy có gì đó ấm áp, thầy Tiêu cũng không biết lần gặp lại này lại trong tình huống xui xẻo như vậy. Băng bó xong thì Nhất Bác đỡ thầy Tiêu ra chỗ giường bệnh. Nhìn chân thầy Tiêu xong Nhất Bác lại nhìn thầy Tiêu rồi quay qua chỗ khác nói:
- Lần sau đi đứng nhìn đường một chút! Không thấy xe hay sao mà băng qua đường như vậy, rất là nguy hiểm.
Nghe được câu dặn dò này thầy Tiêu liền mỉm cười:
-Em đang lo cho thầy hay em đang trách thầy vậy!? Tại thầy lo đuổi theo em nên mới không thấy xe( nhìn về Nhất Bác).
- Tôi đang trách thầy đấy thầy đừng tưởng bở! Đuổi theo tôi làm gì? Chúng ta ko có gì để nói cả ( vẫn không quay lại nhìn thầy ấy).
Biết Nhất Bác đang ghét mình thầy Tiêu đáp:
- Thì không có gì nói bây giờ có để nói rồi nè? Em không thấy chúng ta đang nói nãy giờ sao? ( liền cười).
Bị thầy Tiêu chặn đầu chặn ngõ Nhất Bác không biết nói lại làm sao đành nói cho qua:
- Hừ! ....Thầy thì hay rồi! Thôi tôi bận rồi, thầy kêu người khác vô đưa thầy về đi tôi về trước đây ( sau đó đứng dậy định rời đi)
Thấy vậy thầy Tiêu liền câu kéo nói:
- Kêu ai bây giờ? Em ở lại đưa thầy về đi ( đưa tay ra nắm lấy áo Nhất Bác)
Bị kéo lại Nhất Bác quay người sang thầy trả lời bằng giọng lạnh lùng:
- Kêu vợ thầy! Tôi và thầy không liên quan nhau và chẳng có việc gì phải khiến tôi đưa thầy về. ( ánh mắt nhìn thầy Tiêu vô cảm)
Nhất Bác nói đúng, làm sao có chuyện đó xảy ra được, rõ ràng thầy Tiêu đã hứa bản thân không tìm đến cậu ấy nữa, nhưng chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy Nhất Bác bất chợ trong vô thức thầy Tiêu lại đuổi theo, như thể nổi nhớ lấn ác đi tất cả. Nghe những lời này thầy Tiêu buông áo Nhất Bác ra :
- Nếu vậy em về đi ! Cảm ơn em đã giúp thầy.
- Không cần! Nếu là người khác họ cũng sẽ làm như tôi thôi, với lại tôi chỉ đang trả lại những gì trước kia thầy giúp tôi. ( Nhất Bác nói xong thì bước đi không quay đầu lại).
Thầy Tiêu nhận được những câu nói này thầy cười trong đau khổ ( Phải là do thầy ,nếu thầy đủ can đảm hơn thì thầy đã không rời bỏ em ,Nhất Bác thầy xin lỗi).
Thầy Tiêu liền gọi về cho cô thư ký lúc nãy đến bệnh viện rước mình. Nhã Tịnh thì vừa đến biệt thự bà Dung Nguyệt , do hiện giờ bà Dung Nguyệt có việc nên ra ngoài, cô ta như được cơ hội ở một mình làm chủ cả ngôi biệt thự này. Cô ta đi một vòng quanh ngôi nhà sau đó đắc ý mà kêu to.
- Giúp việc...giúp việc đâu? ( khoanh tay hách mặt lên mắt láo lia tìm giúp việc).
Mấy bà chị giúp việc nghe tiếng kêu thì hốt hoảng chạy ra ,cô ta nhìn thấy thì quát lớn:
- Tụi mày bị điếc hả? Tao kêu muốn rát cổ họng mà tụi mày bây giờ mới ra? Biết tao là khách quý của Dung phu nhân không? Sao không đem nước ra cho tao ( chỉ tay từng người giúp việc).
Mấy người giúp việc quéo hết cả người vì sợ, một người lắp bắp nói:
- Dạ ...dạ thưa tiểu thư bây giờ chúng tôi đi lấy nước ngay ( sau đó một người chạy đi lấy nước).
Cô ta vẫn không tha cho ai mà quát tiếp:
- Tụi mày giúp việc mà để tao kêu ra mới đi lấy nước hả? Rồi không đem thêm thức ăn ra đây cho tao? Con kia m đứng nhìn hả * Bốp* ,(cô ta tán vào mặt người giúp việc còn lại một cái đau điếng khiến chị gái đó ngã xuống).
Người giúp việc đó không hiểu tại sao mình bị đánh uất ức mà khóc, sau đó liền đi lấy thức ăn cho cô ta. Người đi lấy nước quay lại đưa nước cho cô ta bằng hai tay , Nhã Tịnh cầm lấy ly nước uống sau đó *phụt* cô ta phun vào mặt giúp việc, rồi hất cả ly nước lên người giúp việc , chưa dừng ở đó cô ta còn vung tay đánh rồi đạp chị gái đó ngã xuống ,vừa đánh cô ta vừa chửi:
- Cái con khốn nhà mày! Tao kêu mày lấy nước mà mày lại lấy nước lạnh cho tao như vậy đó hả? Tao đánh cho mày chết, tao uống nước đó vô đau bụng tao chết mày có chịu được trách nhiệm nổi không? Tao đánh cho mày chết ...loại giúp việc dơ bẩn...loại mày có chết cũng chẳng ai quan tâm. ( cô ta đạp mạnh vào người giúp việc)
Người giúp việc khóc lóc van xin:
- tôi xin tiểu thư tha tôi....xin tiểu thư...Aaaaa....lần sau tôi không dám nữa...Aaaa....xin tiểu thư ta tôi *huhu* ( những người xung quanh thấy vậy cũng không dám vô can vì cô ta là con dâu tương lai, cũng là khách quý của bà Dung, nên không ai dám lên tiếng).
Nghe tiếng la hét quản gia của bà Dung chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này liền chạy lại nói:
- Tiểu thư Nhã xin bớt giận, do bọn họ không hiểu chuyện nên mới làm tiểu thư không hài lòng, người giúp việc này cứ giao cho tôi xử lý ( vừa nói vừa cúi đầu xuống).
Cô ta nghe vậy thì ngưng đạp vào người chị gái kia nữa, quay sang quản gia mà cảnh cáo:
- Tôi nói cho ông biết! Nếu ông còn để bọn này làm tôi tức điên lên nữa thì đến khi tôi trở thành con dâu nhà này rồi, tôi sẽ tống cổ lũ rác rưởi các người ra khỏi đây . ( lấy tay chỉ vào từng người).
Quản gia cúi đầu xin lỗi cô ta xong liền đưa người giúp việc bị đánh ra ngoài. Cô ta hả hê vô cùng vì không có bà Dung Nguyệt cô ta được làm càng ở đây. Cô ta ngồi xuống thông thả ăn miếng bánh vừa được đem lên, lại nhăn mặt rồi quay ra hỏi:
- Cái bánh này là ai đem ra? ( nhìn lên 2 người còn lại)
Bọn họ rung sợ rồi một cô dơ tay lên nhận ,Nhã Tịnh cầm cái bánh từ từ đi lại gần giúp việc sau đó úp cả cái bánh lên đầu họ rồi mắng:
- Con tiện tì nhà mày! Loại bánh dở như này mà mày dám đem tao ăn, nay tao sẽ đánh cho mày nhớ, cô ta vừa dơ tay lên * Bốp * vào mặt giúp việc thì:
- Nhã Tịnh! Cô đang làm cái gì vậy hả? ( tiếng nói lớn của thầy Tiêu)...
CÒN TIẾP....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip