Chap 35
Lại một tuần trôi qua vậy là còn một tuần nữa thôi là đến sinh nhật thầy Tiêu, Nhất Bác vẫn chưa để ý đến ngày tháng trên lịch do công việc khá nhiều, gần cuối năm rồi nên công việc rất lu bu, nhiều dự án của đạo diễn đưa cho Nhất Bác xử lý, chỉnh sửa thêm mấy cái chi tiết bị lỗi trong phim nữa. Công việc thì không có thời gian nghỉ lại thêm bộ phim Vỹ Hạo đưa cho phải hoàn thành trước tháng 11, mọi thứ Nhất Bác phải chuẩn bị rất kỹ lưỡng không để xảy ra sơ xuất gì, tranh thủ làm cho xong cuối năm còn kịp về ăn Tết với mẹ cậu ấy nữa.
Nay bộ phim Vỹ Hạo đưa cho vừa hay đã quay xong , Nhất Bác liền đem phim đến phòng chỉnh sửa kỹ xảo, Vỹ Hạo cũng có mặt để góp ý và xem cậu làm việc, cả hai rất ăn ý với nhau cười nói vui vẻ. Phim thì đã ok rồi phần thêm hiệu ứng xóa phông xanh nữa là xong, Nhất Bác ngưng để uống ngụm nước thì thấy cuốn lịch gần máy tính, cậu giật mình trố mắt, cậu vội để cóc nước sang một bên rồi đi lại cầm quyển lịch mà xem * Đúng thật là sắp đến rồi, sao mình có thể không nhớ ngay chứ *. Thế là Nhất Bác đã nhận ra còn một tuần nữa thôi là đến sinh nhật thầy Tiêu, cậu không suy nghĩ gì nhiều chỉ biết xong việc hôm nay cậu sẽ đi mua quà cho thầy ấy. Cậu để quyển lịch xuống rồi nói với Vỹ Hạo.
- Vỹ Hạo tôi có chuyện cần nói!
- Sao thế có chuyện gì à?
- Tuần tới là sinh nhật của một người rất quan trọng với tôi, mà hiện tại họ đang ở Bắc Kinh tôi muốn về Bắc Kinh một chuyến xong tôi sẽ quay lại ngay. Nên về bộ phim này anh cho tôi nợ mấy hôm được không? Khi tôi trở lại tôi hứa sẽ hoàn thành nó nhanh nhất có thể.
- Nếu người đó quan trọng với cậu như vậy thì cậu cứ về mấy hôm đi! Còn về phim dù sao cũng sắp xong rồi không cần lo lắng vậy đâu.
- Cảm ơn anh rất nhiều! ( cậu cúi đầu xuống để bài tỏ thành ý)
Vỹ Hạo cậu ấy không muốn ép buộc ai làm việc cho mình, với cậu miễn làm tốt công việc được giao là ổn không cần quá khắc khe.
5h chiều tan làm Nhất Bác liền bắt taxi đến trung tâm thương mại mua quà cho thầy Tiêu, đang đi vào loay hoay để chọn mua đồ thì Thầy Tiêu gọi.
- Nhất Bác! Em đang làm gì vậy?
- Em đang đi mua chút đồ ( một tay cầm điện thoại một tay lựa quà)
- Em mua gì thế có thể mở camera cho anh xem được không ?
- Không được! Đây là bí mật... À mà Tiêu Chiến anh thích gì nhất vậy?
- Anh á? Thích gì nhất anh cũng không biết nữa.
- Sở thích của anh mà anh không biết? Anh đúng là ngốc mà.
- Anh thiệt sự không biết mình thích gì nữa nhưng miễn là của em thì anh điều thích .
- Anh khéo nịnh! Thế thôi em sẽ tự suy nghĩ vậy.
- Thế khi nào em về?
- Chưa biết ! Em xíu còn gặp bạn chắc 7 8h mới về.
- Ai vậy trai hay gái?
- Gái!
- Gặp thôi chứ không được thân thiết quá nha, anh ghen đó.
- Được! Ghen cái mông anh ! Em không ghen anh thì thôi chớ. ( nói vậy thôi chứ Nhất Bác có gặp ai đâu).
- Mà em muốn mua cho anh cái gì sao mà phải hỏi anh thích gì nhất ?
- Chờ e lấy tai nghe đã! ( cậu mở túi lấy tai nghe không giây ra đeo vào tai để dễ nói chuyện hơn).... Rồi anh nói đi.
- Anh hỏi là em định mua gì cho anh hay sao mà hỏi anh thích gì?
- Đâu! Em thuận miệng hỏi thôi.
- Hmm! Nhất Bác anh lại nhớ em rồi! Nhanh nhanh về với anh đi được không.( làm nũng)
- Nhanh mà! Em đi được 4 tháng rồi còn 8 tháng nữa em sẽ về với anh!
- hic* Thật sự rất nhớ em... Anh muốn ôm em... Nhất Bác em có nhớ anh không?
- Không! Ai thèm nhớ mặt thỏ nhà anh.
- Hơ hơ! Không chịu không chịu đâu em phải nhớ anh... Anh giận em bây giờ.
- Tiêu Chiến anh như con nít vậy!
- Anh chỉ như vậy với em... Em phải chịu trách nhiệm cuộc đời anh.
- Anh đúng là đồ thỏ đáng yêu mà.
- Còn em là một chú heo con.
- Ohh! Heo cái đầu anh á.
- Ơ có người vào vậy thôi em đi mua đồ đi nào về nhớ gọi anh.
- Umm! Bai.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong vui vẻ, thầy Tiêu chỉ khi nói chuyện riêng hay ở riêng với Nhất Bác luôn dùng giọng điệu nũng nịu như vậy, Nhất Bác thì không thể cưỡng lại sự mê hoặc từ giọng nói của người đàn ông 30 đấy . Đi một vòng khu bán quần áo mà Nhất Bác vẫn chưa mua được cái gì thích hợp cho thầy Tiêu đành chuyển qua khu trang sức ,trong này có rất nhiều món phụ kiện dành cho nam giới, toàn thứ đắc đỏ nhưng vì lần đón sinh nhật đầu tiên cùng người yêu mình nên Nhất Bác cắn răng mua một món quà có giá trị cao một chút. Nhân viên phục vụ đi đến tư vấn cho Nhất Bác cái nào mà Nhất Bác muốn mua, do còn lọng cọng trong vấn đề mua sắm nên Nhất Bác liền cầu cứu chị nhân viên.
- Chị có thể giúp em tư vấn một chút về mấy món ở đây không?
- Dạ vâng qúy khách cần em tư vấn gì ạ!
- Chị cho em hỏi món nào thích hợp với đàn ông tuổi 30 vậy? Nhỏ gọn một chút đừng quá cồng kềnh.
- À Vâng qúy khách theo em! Cửa hàng em có rất nhiều trang sức phụ kiện của các thương hiệu nổi tiếng! Nếu qúy khách muốn mua một món đồ nhỏ gọn mà lại dành cho đàn ông tuổi 30 thì qúy khách nên chọn sản phẩm ghim cài áo vest ạ! Sản phẩm này vừa đẹp tinh tế lại vô cùng sang trọng rất nhỏ gọn để đeo lên áo , qúy khách cứ xem qua chỗ này ạ , tất cả ghim cài áo ở đây là sản phẩm của thương hiệu nổi tiếng! Từ Dior... Chanel...Gucci... Cũng có rất nhiều ghim phiên bản giới hạn được bán tại cửa hàng chúng em, qúy khách cứ tùy ý lựa chọn.
Nhất Bác nhìn qua một lượt các sản phẩm mà chị nhân viên tư vấn mà choáng, nghe đến mấy thương hiệu đó thì cũng đủ hiểu giá sản phẩm sẽ như nào rồi nhưng không thể vì thế mà vào rồi lại không mua, cậu đi chậm chậm xem từng ghim một trong tủ kính, cái nào cũng bắt mắt và đẹp đẽ màu sắc thì đủ cả, có mấy cái ghim đính kim cương hoặc vàng nhìn là đã thích. Chỉ là một chiếc ghim cài áo thôi mà giá của nó cũng phải hơn cả tháng lương của cậu, nhìn một lúc thì Nhất Bác ánh mắt va vào chiếc ghim cài áo có 3 viên đá xanh vàng đỏ, nó được mắc xích nhau tạo thành hình tam giác, tuy đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng, Nhất Bác cũng không biết 3 viên đá này là kim cương hay pha lê liền kêu chị nhân viên.
- À chị ơi cho em hỏi chiếc ghim này làm từ gì vậy ?.
- Dạ vâng đây là chiếc ghim làm từ thương hiệu nổi tiếng Dior, nó không được làm bằng kim cương nhưng được làm bằng những viên pha lê cao cấp ! Qúy khách thấy ưng ý với sản phẩm này không ạ?.
- Vậy cho em hỏi giá ghim này bao nhiêu?
- Dạ giá ghim này là 4000NDT ( gần 15 triệu).
- Hả! 4000NDT sao? ( Nhất Bác giật mình với giá sản phẩm nhưng thôi đành chấp nhận)... Chị gói lại chiếc ghim này giúp em trong hộp quà luôn vì em tặng sinh nhật.
- Dạ vâng!
Nhất Bác đứng nhìn họ đặc chiếc ghim vào chiếc hộp đen rồi bỏ vào một hộp quà màu đỏ, nhân viên khéo léo đưa đồ cho Nhất Bác bằng hai tay rồi cúi đầu cảm ơn vì đã mua sản phẩm của họ. Lúc đầu mua thì còn thấy nó đắc nhưng sau khi ra về rồi Nhất Bác vui vẻ vì đã chọn được món quà cho thầy Tiêu.
Thầy Tiêu bên này cũng chẳng nhớ gì về sinh nhật mà thầy ấy có nhớ cũng chẳng quan tâm, với thầy Tiêu sinh nhật là một cái gì đó rất xa xỉ và nhàm chán. Lúc nhỏ thầy Tiêu cũng được tổ chức sinh nhật mấy lần nhưng lần nào cũng chỉ có 1 2 người đến dự, người đến ít là vì mẹ thầy không muốn thầy tiếp xúc với những người có xuất thân kém cỏi , nên từ đó thầy Tiêu chẳng cần tổ chức sinh nhật nữa mẹ thầy có kêu cũng nói ( con không thích sinh nhật). Cũng 10 mấy năm rồi lần nào sinh nhật thầy ấy cũng đi ăn một mình hoặc đi xem phim một mình thế là xong. Năm nay thì khác rồi vì có một người sẽ cùng thầy đón sinh nhật thầy ấy sẽ không còn cô đơn nữa.
Xong bữa tối Nhất Bác về phòng xem lại mấy cái bản thảo phim , cậu đọc qua mấy chỗ cần chỉnh sửa xong rồi cất chúng vào. Rồi cậu lấy chiếc ghim mình mua cho thầy Tiêu xem lại xem lúc đem về có bị sức mẻ chỗ nào không, cậu cất kỹ món quà của mình dành cho thầy Tiêu vào ngăn tủ, lấy quyển lịch khoanh tròn ngày 5 tháng 10 để ghi nhớ , cậu dự định ngày 1 sẽ bay về Bắc Kinh trước mấy hôm để bí mật tổ chức sinh nhật cho thầy Tiêu. Tính toán trong đầu xong cả rồi thì lại nhớ đến chú thỏ Tiêu Chiến , không kìm lòng được mà lấy điện thoại gọi, tiếng chuông điện thoại reo lên khá lâu mà mãi chẳng ai trả lời . Thầy Tiêu đang tắm trong phòng nên ko nghe được , Nhất Bác bên này sốt ruột lo lắng vì chưa bao giờ thầy Tiêu bắt máy muộn. Cậu đi đi lại lại bất an, chẳng biết thầy ấy bên kia làm gì mà không nghe máy, đang nóng lòng thì điện thoại reo lên .
- Alo Tiêu Chiến anh có sao không sao em gọi mãi mà anh không nghe máy?
- Nhất Bác em bình tĩnh đi ! Lúc nãy anh đang tắm nên không nghe máy được!.
- Sao anh tắm muộn vậy? Lần sau tắm sớm hơn và bật max loa điện thoại để khi em điện anh phải nghe thấy đó! Anh biết em rất lo cho anh không?.
- Anh xin lỗi lần sau anh sẽ bắt máy ngay! Mà khoang... Em nói là em không thèm nhớ anh mà sao lại lo lắng khi anh không nghe máy vậy? .
- Ai nói với anh là em nhớ anh? Em chả có từ nào nói là nhớ anh!
- Nhưng em vẫn đang thể hiện là em nhớ anh.
- Anh đang ảo tưởng đó hả!?
- Ờ cứ cho là vậy đi.
- Được rồi! Em nhớ anh được chưa!
- Nhất Bác hôn anh một cái được không?
- Moaa* Moaa* đó hôn anh hai cái luôn. ( Nhất Bác chu mỏ hôn gió)
- Moaa* Moaa* ( thầy Tiêu cũng làm lại động tác đó)
Nhất Bác nhìn thấy liền cười tít mắt, cậu ấy rất khoái khi thầy Tiêu chu môi hôn mình. Chỉ là qua màn hình thôi nhưng cũng thế hiện tình cảm cả hai.
Nhã Tịnh lén lút đi đến một con hẻm nhỏ gặp một ai đó, người đó đưa cho cô ta một số giấy tờ không rõ là gì, cô ta cũng trả cho người đó một cọc tiền, cầm tiền trên tay xong tên đó liền rời đi ngay. Nhã Tịnh sau đó cũng quan sát xung quanh rồi ra về như thể sợ ai nhìn thấy vậy, thám tử của thầy Tiêu đã chụp lại toàn bộ cuộc gặp gỡ của cô ta và tên kia, nhận được hình ảnh thầy Tiêu cũng có một suy nghĩ * rốt cuộc người cô ta gặp là ai và đưa cho cô ta những gì ?*...
CÒN TIẾP....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip