Chap 39

Cả hai đi đến một quán ăn gần đó để dùng bữa, Nhất Bác đi trước đến cửa thì cậu mở cửa cho thầy Tiêu bước vô rồi cậu theo sau, thầy Tiêu mỉm cười nhẹ nhàng như cảm ơn Nhất Bác vậy. Hai người họ chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể nhìn ngắm ra bên ngoài, phụ vụ đi đến đưa cho họ menu để lựa chọn món ăn, Nhất Bác cầm menu lên nhìn thầy Tiêu hỏi.
- Tiêu Chiến anh muốn ăn gì?
- Anh ăn gì cũng được em cứ gọi đi!
- Vậy cho tôi 2 phần bánh cuộn hoa và 2 phần há cảo . ( nhìn lên a phục vụ).
- Tiêu Chiến anh muốn uống gì?
- Anh uống ly trà nóng là được!
- Lấy thêm cho tôi một ly trà hoa cúc và một ly nước ép rau mùi! ( chỉ tay vào menu để phục vụ nhớ).
- Dạ vâng qúy khách chờ một chút chúng tôi đem ra ngay ( anh phục vụ cúi đầu xong đi vào trong làm món ăn).
- Nhất Bác em thích rau mùi đến vậy sao?
- Đúng vậy! Em thích ăn rau mùi từ nhỏ... Nó rất thơm và ngon.
- Rau mùi làm được ép được hả ?
- Làm được chứ! Không chỉ làm được mà còn rất ngon...một xíu họ đem ra đây em sẽ cho anh thử đảm bảo anh sẽ mê giống em!.
- Ohh!. ( Thầy Tiêu vừa trả lời vừa gật đầu).
10p sau món ăn được đem ra Nhất Bác chủ động lấy đũa thìa đưa cho thầy Tiêu, phụ vụ sắp xếp các món ăn xong thì chúc Nhất Bác và thầy Tiêu dùng ngon miệng rồi rời đi. Nhất Bác nhìn mấy món ăn thích thú cậu lấy tay đẩy phần thức ăn của thầy Tiêu đến gần thầy ấy hơn, thầy Tiêu cũng đặt ly nước ép lại chỗ Nhất Bác, cả hai bắt đầu thưởng thức món ăn.
- Tiêu Chiến anh muốn thử nước ép không?
- Có chứ!
Thầy Tiêu vui vẻ cầm lấy ly nước ép Nhất Bác đưa cho rồi uống một ngụm, sắc mặt tự nhiên thay đổi sau khi thầy ấy ngậm nước ép trong miệng 3s sau đó, khó khăn nuốt xuống miệng vẫn vờ cười với Nhất Bác.
- Nhất Bác em thấy nó ngon thiệt sao?
- Ngon mà! Mùi nó thơm mà uống cái này rất tốt cho sức khỏe nữa ( vẫn ngây thơ trả lời).
- Ừm em thấy ngon là được rồi! ( vẫn tỏ ra như không có gì)
- Anh thấy sao ngon không?
- À...ừm cũng được nhưng mà anh nghĩ anh không hợp với món này!
- Thế hả! Anh uống 2 3 lần nữa anh sẽ thích nó như em thôi.
- Em có niềm tin với món này vậy sao?
- Đương nhiên rồi tại vì nó ngon mà mùi lại thơm nữa.
- *Haha ừm em nói phải đó mọi người sẽ thích nó như em thôi ( thầy Tiêu cười trong bất lực với câu trả lời 3 lần như 1 của Nhất Bác).
Hai người họ nói chuyện vui vẻ rồi cùng ngắm đường phố bên ngoài, Nhất Bác kể những chuyện ở Thượng Hải khi thầy Tiêu về, rất nhiều chuyện khi gặp được thầy Tiêu là Nhất Bác muốn nói hết , thầy Tiêu luôn chú tâm vào những thứ Nhất Bác nói, đôi khi có mấy chuyện không cần thiết nhưng cậu ấy vẫn nói luôn. Họ giống như những cặp đôi yêu nhau ngoài kia, thường những cô gái hay chàng trai điều muốn kể cho nữa kia của mình những chuyện mà họ trải qua người còn lại thì ôn nhu ngồi nghe một cách say mê mà chẳng thấy phiền hà gì.
Nụ cười khi Nhất Bác và thầy Tiêu ở cạnh nhau thật sự rất đẹp, không chỉ đơn giản là đẹp mà nhìn thấy là cảm giác cá nhân một ai đó cũng vui vẻ theo, đó là nụ cười chân thật tới từng milimet mà không hề có chút gượng gạo nào cả. Họ cho nhau niềm tin họ cho nhau sự ngọt ngào họ cho nhau cái gọi là hạnh phúc khi ở cạnh nhau, người khác không hiểu nên người ta dùng những lời lẽ không hay về họ nhưng với những người có thể hiểu và chấp nhận mọi thứ thì điều đó đẹp và rất bình thường. Tình yêu chưa bao giờ phân biệt một điều gì , chúng ta hay kể cả Nhất Bác và thầy Tiêu khi yêu nhau rồi thì khoảng cách sự khác nhau to lớn đến cỡ nào cũng hóa hư không, những khoảnh khắc mà Nhất Bác ở bên cạnh thầy Tiêu điều có sự chân thành. Nhất Bác sẽ luôn quan tâm đến mọi thứ xung quanh thầy Tiêu xem có làm thầy ấy khó chịu không , cậu ấy sẵn sàng che chắn cho thầy Tiêu để thầy ấy không bị ảnh hưởng, một động tác nhỏ thôi nếu chúng ta chú ý cũng có thể nhìn ra, thầy ấy cũng sẽ không làm ngơ hay né tránh mà âm thầm đáp lại sự quan tâm của Nhất Bác, đó mới thực sự là tình yêu mà cả hai người họ trao cho nhau. Có lẽ có rất nhiều sự ngăn cản đến từ bà Dung Nguyệt và Nhã Tịnh khiến thầy Tiêu phải khó khăn lắm mới ở bên cạnh Nhất Bác, cho nên bây giờ thầy ấy càng quyết tâm nắm chặt tay Nhất Bác hơn không để cậu ấy rời xa thầy nữa, còn rất nhiều chuyện phía sau sẽ gây khó dễ cho tình yêu cả hai nhưng thầy Tiêu vẫn một lòng hướng về Nhất Bác , chỉ cần Nhất Bác luôn bên cạnh thầy ấy thì có phải gánh thêm đau khổ thầy ấy vẫn cam tâm tình nguyên.

   Nhã Tịnh cô ta đang trong phòng ngủ mở một tệp giấy gì đó ra xem, kiểm tra hết mọi thứ cô ta hài lòng rồi tự mở miệng cười đắc ý, thứ cô ta đang chờ bây giờ đó chính là đến ngày sinh nhật của thầy Tiêu và tặng cho thầy ấy món quà bất ngờ. Cô ta lén lút giấu tệp giấy kia vào ngăn tủ rồi khóa nó lại, để trách việc bị người khác tìm được nó, thầy Tiêu cho người theo dõi cô ta gần một tháng nay rồi nhưng chưa có chứng cứ, cô ta đúng là mu mô gian xảo không để lộ manh mối nào nhưng thầy Tiêu vẫn không nản lòng, phải bằng mọi cách thầy Tiêu phải tìm được điểm yếu của cô ta để lật thế cờ này. Bà Dung Nguyệt thì sau khi ông Tiêu Hải mất bà ta vui vẻ hẳn, mạnh tay chi tiền cho các món đồ xa xỉ mà bà ta mua, không dừng lại việc mua đồ hiệu nhiều hơn mà bà ta còn đút lót cho các ông trong cty để dành tấm vé làm chủ tịch,bà Dung Nguyệt luôn tự tin rằng người ngồi lên chiếc ghế đó không ai khác chính là bà ta. Bà Dung Nguyệt đang vui vẻ ngắm nghía bộ trang sức kim cương vừa mua được thì có tiếng động lạ trong phòng, bà ta đi vào kiểm tra thì thấy chiếc vòi  rửa tay đang chảy nước, chẳng hiểu vì sao lại như vậy nhưng không vì thế mà làm bà ta quan tâm, trong đầu bà Dung Nguyệt bây giờ chỉ toàn là kim cương và đồ hiệu, bà ta đi ra ngoài tiếp tục ướm thử sợi dây chuyền kim cương lên cổ, tự mỉm cười khen bản thân quá hợp với chiếc dây chuyền này,  bà ta lấy hoa tai và chiếc nhẫn kim cương còn lại đeo hết lên cho đủ bộ, đúng là cái chết của ông Tiêu Hải đã đổi lấy cho bà ta rất nhiều thứ. Bà Dung Nguyệt không chỉ giết chết ông ấy mà sau khi mai táng cho ông ấy xong bà ta cho người chuyển hết đồ của ông Tiêu Hải qua phòng khác, không cho để trong phòng bà ta nữa để bà Dung Nguyệt một mình chiếm chọn căng phòng lớn nhất của căng biệt thự. Bà Dung Nguyệt xoay một vòng trước chiếc gương mặt hớn hở, bà ta chẳng cảm thấy tội lỗi về những việc mà bà ta gây ra, không hề hối hận một chút nào khi gây ra quá nhiều đau thương cho thầy Tiêu, bà Dung Nguyệt ngồi xuống trước gương mỉm cười rồi tự nói 1 mình.
  - Những thứ này chỉ xứng đáng thuộc về tôi, Tiêu Hải ông chết là rất đúng... *haha* ...
Bà ta cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương xong nhìn lên gương thì thấy... Phía sau bà ta là một gương mặt gớm riết, mắt trắng dã từ khóe mắt có máu đen chảy ra, tóc lởm chởm có chỗ còn bị bong ra rỉ máu, môi bị tái đi và từ bên trong chảy ra chất gì đó đen ngờm nhìn rất kinh , trên người mặt một bộ đồ của bệnh nhân tay cầm gậy, bà Dung Nguyệt thất kinh hồn vía xoay người lại nhìn thì người đó biến mất, bà ta toát mồ hôi vì sợ hãi không biết là bản thân hoa mắt hay là yêu ma thật . Gương mặt của kẻ đứng sau lúc nãy bị biến dạng nên nhìn không rõ là ai nhưng khiến bà Dung Nguyệt chắc khó mà quên được ,tay bà ta rung đến mức cầm tách trà suýt thì rơi xuống ,do quá sợ hãi khiến bà ta lên cơn hen suyễn nên phải tìm lọ thuốc trong tủ, hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh hơn.

   Đêm đến một mình trong căng phòng rộng lớn bà ta nằm ngủ say, do có công việc nên thầy Tiêu về muộn còn Nhã Tịnh thì đi đâu cũng không rõ, nhà chỉ có ông quản gia và 2 người giúp việc ngủ ở khu nhà người làm. Đang say giấc thì trong cơm mơ bà ta nghe thấy có ai đó gọi tên mình, chẳng biết là ai vì giọng nói mơ hồ vang vang, bà ta loanh quanh mãi trong giấc mơ rồi càng đi càng gần giọng nói đó, càng gần thì bà ta càng nhận ra giọng nói đang gọi tên mình đó chính là ông Tiêu Hải. Ông ấy xuất hiện trước mặt bà ta khiến bà ta hoảng sợ nhưng ông Tiêu Hải xuất hiện với 1 thân thể lành lặn chứ không gớm riết ,ông ấy nhìn bà Dung Nguyệt với ánh mắt bất lực buồn tủi.
  - Dung Nguyệt sao bà lại làm vậy với tôi...tôi thương bà đến vậy mà sao bà lại giết tôi. ( ông ấy đứng trước mặt bà Dung Nguyệt)
  - Do...do ông cả thôi...ông có ngày hôm nay do ông đã ép tôi đừng tìm tôi nữa... Đừng tìm tôi nữa ( bà ta giọng lắp bắp hoảng sợ lùi lại phía sau).
  - Tôi đối xử đâu có tệ với bà ... Tôi đã yêu thương bà và bù đắp cho bà như vậy mà... Sao bà lại giết tôi. ( giọng nói lúc gần lúc xa nghe rất ma mị).
  - Đừng... Đừng hỏi tại sao tôi giết ông nữa... Ông chết rồi mau đi đầu thai chuyển kiếp đi...Đừng tìm tôi nữa... Tránh xa tôi ra..( bà ta rung rẫy lấy tay bịt chặt tai lại để không nghe giọng của ông Tiêu Hải ).
  - Tôi chưa đi được... Tôi chưa thể đi được... Tôi phải bảo vệ con trai mình... Bà không được làm hại nó.
  - *haha* ông chết rồi làm sao bảo vệ được nó... Tôi..tôi sẽ khiến nó đi theo ông...tôi sẽ khiến ông và ả tiện nhân đó đau đớn khi thấy con trai hai người bị hành hạ.... ( dù cho đang trong trạng thái sợ hãi nhưng bà ta vẫn buông ra những lời cay độc).
  - Bà làm vậy thì được gì... Bà làm vậy liệu con trai chúng ta sẽ vui sao...
  - Ông nói sao?...ông gặp con trai tôi... Nó sao rồi...nó...nó có nhớ người mẹ này không...( bà ta lập tức khóc nức nở khi nghe nhắc đến đứa con đã chết của bà ta).
  - Nó vẫn nhớ bà... Nó vẫn luôn theo dõi bà...nó không muốn bà làm chuyện ác nữa... Dung Nguyệt đừng gây thêm tội nữa... .
  - Không...không...ông gạt tôi...nếu là con tôi nó phải vui mừng khi thấy mẹ nó trả thù cho nó... Không đấy không phải con tôi...
  - Dung Nguyệt bà đừng tạo thêm tội lỗi mà làm khổ mọi người nữa...
  - *haha tôi vẫn sẽ khiến thằng Tiêu Chiến chết giống như ông thôi...
  - Vậy thì tôi sẽ kéo bà theo tôi...Dung Nguyệt hãy xuống đây với tôi...Hãy xuống đây với tôi...
Nói rồi ông Tiêu Hải lao đến khiến bà Dung Nguyệt sợ hãi hét lên rồi tỉnh giấc , mồ hôi đổ ra như tắm mặt mũi bà ta tái xanh đi tóc tai xỏa ra trong như ma vậy, bà ta thở gấp vì bị giấc mơ làm cho sợ hãi , bà ta nhìn quanh phòng chỉ có chiếc đèn ngủ mơ hồ bên ngoài cửa sổ màng đêm tỉnh mịch , để bình tĩnh bà ta ngồi dậy đi lấy bình nước bên bàn rót một ly nước uống cho tỉnh táo lại, đang uống nước thì có tiếng rõ cửa phòng làm bà ta giật mình.
  - Ai vậy?
  - Là con Nhã Tịnh đây mẹ! ( nghe tên Nhã Tịnh bà ta thở phào nhẹ nhõm)
  - Có chuyện gì thế?
  - Dạ con nghe tiếng thét của mẹ! Mẹ có làm sao không? Mẹ gặp con tí được không ạ.
  - Chờ mẹ tí.
  Bà ta uống nước xong vuốt vuốt tóc cho bớt rối để người khác không chú ý rồi mới đi ra mở cửa, vừa mở cửa ra bà ta như hồn bay phách lạc vì người đứng ngoài cửa không phải là Nhã Tịnh mà là người có khuôn mặt gớm riết lúc chiều, bây giờ đứng khoảng cách gần thì bà ta càng kinh hồn hơn nữa từng đường gân máu trên da mặt rõ mồn một , ba ta hét một tiếng thất thanh *Aaaaaaaa....c...có...có ma...cư...cứu... Cứu tôi...c...có ai không...Cứ.. Cứu tôiiiii bà ta chân mềm nhũn ra không đứng nổi nữa ngã xuống mà bò ngược vô phòng ,bóng ma đó vẫn phía sau bà ta tay nắm lấy chân bà ta miệng thì thầm.
  - Đền mạng cho tôi...đền mạng cho tôi... ( tiếng nói ai oán nghe rất thảm thương)
  - Tô...tôi...tôi không giết ông...ôn..ông là ai..làm ơn tha cho tôi...( bà ta khóc lóc van xin )
Đến lúc bóng ma đó sắp vồ lên người bà ta thì bà ta trợn mắt hét lên...*Aaaaaaaaaaa......

CÒN TIẾP...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip