Chap 47

- Ồ... là giả sao!
Nhất Bác tiến đến thầy Tiêu, trong lúc thầy Tiêu không cảnh giác ,cậu lấy tay trái ôm eo thầy ấy rồi kéo mạnh chạm vào người cậu. Thầy Tiêu giật mình vì hành động khó hiểu của Nhất Bác, hai tay thầy đẩy tay Nhất Bác ra nhưng vẫn không được.
  - Nhất Bác em làm gì vậy? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em! Mau buông anh ra.
  - Tiêu Chiến mặt anh đang đỏ lên thì phải? Sao vậy! có gì ngại ngùng khó nói à. ( nhìn thẳng vào mắt thầy Tiêu)
  - Không...không có... Sao anh lại phải ngại ngùng chứ... Em...em buông anh ra đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
  - Hừ! Gần như này nói chuyện chẳng phải dễ hơn sao. ( kéo siết eo vào hơn khiến thầy Tiêu cảm thấy hơi đau)
  - Nhất Bác em đang làm anh đau! Mau buông anh ra.
  - Đau sao? Như này mà đã đau rồi thì một lát nữa anh có chịu nổi không?
  - Em đang nói gì vậy? Vương Nhất Bác mau buông anh ra...em vẫn chưa nói rõ ràng với anh về người lúc nãy.
  - Muốn biết gì? Muốn tôi trả lời như nào? Là bạn bè bình thường hay là nhân tình mới.
  - Vương Nhất Bác em có ý gì đây?
  - Ý tôi anh không hiểu nữa à! Ý tôi là dù người đó là ai thì anh không có tư cách để ghen.
  - Nhất Bác...( sững sờ) 
  - Để tôi nhắc cho anh nhớ! Anh đến đây là do anh tự nguyện tôi không ép anh...tôi dẫn ai về, quen ai ,đi cùng ai, làm gì với ai anh không có tư cách để ghen.
  - Thì ra là vậy!
Thầy Tiêu đẩy mạnh Nhất Bác ra khỏi người mình, im lặng không nói gì. Có lẽ lời nói " không có tư cách" chạm đến lòng tự trọng của thầy ,hai tay thầy nắm chặt lại, mặt cúi xuống đi thật nhanh ra ngoài. Nhất Bác lần này thật sự đã rất quá đáng với thầy Tiêu. Rõ ràng đâu phải lỗi của thầy ấy ,sao lại bắt thầy phải chịu đựng nhiều đến thế. Nhất Bác còn yêu thầy Tiêu nhưng lại chọn cách làm tổn thương thầy ấy. Lời nói của cậu nói ra như một con dao cứa vào trái tim của thầy ,nó đã chạm đến giới hạn. Giữa nơi rộng lớn như Thượng Hải, thầy Tiêu đi một mình trên con đường đông đúc người qua lại,chưa bao giờ thầy cảm thấy cô đơn đến vậy.

  Thời tiết có hơi se lạnh, trong lúc tức thầy Tiêu đi vội nên chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng. Cơn gió lạnh lùa qua da thịt, khiến thầy Tiêu cảm thấy buốt hết cả người. Thành phố về đêm thật sự rất đẹp, đẹp đến đau lòng. Các cặp trai gái yêu nhau không ngừng dạo bước, họ cười đùa vui vẻ, còn thầy Tiêu lặng lẽ một mình. Thầy chẳng biết nên đi đâu , đành đi bộ trên cây cầu lớn bắt giữa lòng sông. Đến giữa cầu thầy đứng lại, nhìn về xa xăm, có rất nhiều chuyện thầy ấy muốn nói ra nhưng chẳng ai hiểu hết được. Thầy tức Nhất Bác lắm, tức vì cậu ấy không chịu nghe thầy nói, tức cả bản thân vì không thể khiến cậu ấy tin thầy. Gió trên cầu thổi dịu nhẹ nhưng vẫn khiến người ta lạnh tê tái, thầy ấy dùng hai tay xoa xoa vào nhau để làm ấm hơn. Đứng một lúc lâu thì thầy ấy thả bộ xuống cầu, đi thêm một lúc nữa thì thầy nghe tiếng sóng biển, hóa ra cách chỗ Nhất Bác ở không xa có một bãi biển. Giờ này thì không còn ai ở đó nữa, nên thầy Tiêu liền đi xuống đó luôn. Ôi gió chỗ này còn mạnh hơn chỗ lúc nãy, nó thổi thầy Tiêu muốn nghiên ngã luôn. Dù vậy thầy ấy vẫn bước chân xuống bãi cát mềm mịn đó. Thấy đây là cơ hội tốt thầy Tiêu liền lấy hết sức bình sinh hét thật to.
  - Vương Nhất Báccc.... Em là tên ngốcccc - Sao em không tin anhhhhh- Vương Nhất Bác em thật sự là một tên ngốcccc.
Mặc dù gần đó không có ai nhưng người qua đường đi gần bãi biển sẽ nghe thấy, họ bị giật mình bởi tiếng hét của thầy Tiêu. Xả hết những bực tức và những điều khó nói trong lòng xong thầy Tiêu thoải mái hơn rất nhiều, nở nụ cười thật tươi rồi thầy ấy quay trở lại nhà Nhất Bác. Đi loanh quanh mãi từ 9 giờ bây giờ là 11 giờ, thầy Tiêu đã đi dạo hơn hai tiếng dưới cái thời tiết khá lạnh của Thượng Hải.

   Về đến nơi, thầy Tiêu chẳng thấy Nhất Bác đâu, trong đầu cứ nghĩ là cậu ấy có việc nên ra ngoài. Thầy ấy ngồi đợi cửa cả tiếng mà chẳng thấy về, liền lấy điện thoại gọi cho cậu ấy. Sờ túi quần thì không có, do lúc nãy đi vội quá không đem theo, tìm một lúc thì nhớ ra nó trên sofa. Thấy điện thoại rồi thầy Tiêu gọi ngay cho Nhất Bác, reo chuông mãi mà chẳng thấy ai trả lời một lúc sau cậu ấy mới nghe:
  - Alo Nhất Bác!
  - Tiêu Chiến anh ở yên đó cho tôi.
*Tút Tút... ( Chuyện gì vậy?)
Thầy Tiêu chẳng hiểu tại sao giọng Nhất Bác có chút khác lạ, cậu ấy lại kêu thầy Tiêu ở yên. Hai mươi phút sau thì Nhất Bác về đến nhà, mở cửa ra thấy thầy Tiêu đứng đó liền đi nhanh đến ôm chặt, thầy Tiêu bất ngờ khi cậu ấy làm vậy.
  - Đừng cử động! Chỉ một lát thôi.
Thầy Tiêu chẳng hiểu Nhất Bác ra ngoài rồi bị làm sao, người cậu khá lạnh giống như ở bên ngoài suốt buổi tối vậy. Ôm một lúc sau thì cậu ấy thả nhẹ tay ra, nhìn thẳng vào mắt thầy Tiêu khiến thầy hoang mang :
  - Nhất Bác em *Ưmm~
Chưa kịp nói hết câu Nhất Bác đã hôn thầy ấy, nụ hôn không mạnh bạo mà nó rất nhẹ nhàng, hai đôi môi va chạm vào nhau một cách uyển chuyển. Thầy Tiêu không hề kháng cự lại mà nhắm mắt để đáp lại. Từ từ rời môi thầy Tiêu, Nhất Bác nhìn thầy với một ánh mắt rất dịu dàng:
  - Tiêu Chiến em xin lỗi! Em đã xem hết đoạn clip đó rồi. Là do em sai đã trách nhầm anh.
  - Không! Em không sai...là lỗi của anh đã không nói rõ ra...anh phải là người xin lỗi em.
  - Tiêu Chiến em yêu anh! Từ giờ sẽ không có gì ngăn cản được hai chúng ta nữa.
  - Ừm! Chúng ta hãy hứa với nhau đi.
  - Anh muốn hứa gì?
  - Hứa rằng dù có chuyện gì nữa cũng không được rời bỏ đối phương, phải tin tưởng nhau và lắng nghe đối phương nhiều hơn.
  - Được! Em hứa. ( đưa ngón tay út ra)
  Thầy Tiêu cũng đưa ngón tay út ra ngoặc tay với Nhất Bác, làm dấu hiệu đã đồng ý cùng nhau giao ước.
  - Tiêu Chiến à anh là duy nhất của em.
  - Nhất Bác à em là cuộc sống của anh.
Cái ngoặc tay đó đã đánh dấu cho một cuộc hành trình mới của cả hai, sau bao nhiêu sóng gió khó khăn, cuối cùng thì Nhất Bác và thầy Tiêu đã hiểu thấu nhau.

 * Sáng hôm sau
  - Nhất Bác dậy đi!
  - Âyda Tiêu Chiến anh lại phá giất ngủ của em.
  - Mau dậy đi 7 giờ rồi.
  - Chưa đến giờ đi làm mà.
  - À à chưa đến giờ đúng không...vậy thì hãy xem anh đây....Daaaaa ( thầy Tiêu nhảy lên người đè Nhất Bác) *Haha*
  - *Hự....Tiêu Chiến... Anh chết với em...Này thì đè này.
  - Aaaa *haha* thả anh ra...thả ra đi mà.
  -Không thả...*haha* chịu thua chưa.
  - Anh chịu thua...chịu thua rồi thả anh ra đi...âydaaaa
  - Lần sau còn dám đè em nữa không?
  - Không không...*haha*
  - Ngoan! ( Nhất Bác hôn lên má thầy Tiêu)
  - Aaaa em chưa đánh răng...Nhất Bác em đúng là chúa chơi dơ.
  - Thì sao nào! Muốn bị hôn nữa không?
  - Em dám!
  - Sao lại không dám...* Lêu lêu*
  - Tên cún con này! ( thầy Tiêu đánh vào vai Nhất Bác)
  - Âyda đau...Tiêu Chiến anh đúng là không bị phạt không được mà. ( Nhất Bác đẩy thầy Tiêu xuống giường)
  - *Haha* tha anh.
  -  Muốn bị em phạt đúng không?
  - Không...không...đi rửa mặt rồi ra ăn sáng nào... Không giỡn nữa.
  - Được! -( kéo thầy Tiêu đứng lên)
  - Tối nay em sẽ phạt anh sau ( thì thầm)
Nghe câu này tai thầy Tiêu đỏ hết cả lên, Nhất Bác đúng là sơ hở một tí là cứ âm mưu với thầy Tiêu.
   Thầy Tiêu chuẩn một tô mì thật ngon cho Nhất Bác, trong tô mì thầy Tiêu bỏ nhiều rau mùi cho cậu ấy. Nhất Bác thay đồ xong hết đi ra nghe mùi thức ăn thơm thật thơm.
  - Chào buổi sáng Nhất Bác!
  - Chào buổi sáng Tiêu Chiến!
  - Em ăn sáng đi nay anh nấu một tô mì siêu to cho em đấy.
  - Wow cảm ơn anh Tiêu Chiến.
  - Công việc của em như nào kể anh nghe được không?
  - Công việc của em làm về đồ họa phim.
  - Ơ thế cùng với công ty anh.
  - Công ty anh làm về phim ảnh à
  - Ừm! Công ty em tên là gì.
  - Là YX!
  -  Thật sao!
  - Ừm! Sao vậy?
  - Công ty đó là đối tác của anh.
  - Đúng là trùng hợp mà.
  - Vậy thì tốt rồi Nhất Bác anh có chuyện muốn bàn với em.
  - Anh nói đi.
  - Anh muốn em về làm cho công ty anh! Anh không muốn hai chúng ta xa nhau nữa.
  - Chuyện này... Em không thể quyết định vội. Em muốn tự đi trên đôi chân của chính mình , không muốn dựa vào ai.
  - Anh chỉ không muốn xa em.
  - Đôi khi gặp nhau như này cũng tốt! Sẽ giúp mối quan hệ đi xa hơn. Cái gì càng nhiều sẽ khiến chúng ta càng nhàm chán và xảy ra nhiều chuyện.
  - Em không muốn sao?
  - Tiêu Chiến không phải em không muốn mà em chỉ sợ cả hai khi càng gần nhau hơn thì nhiều rắc rối xảy ra. Anh biết tình yêu sẽ không tránh được việc tranh cãi , mà nếu cứ như hình với bóng thì cuộc sống sẽ trở nên ngột ngạt. Anh hiểu ý em mà phải không?
  - Ừm anh hiểu rồi! ( mặt buồn buồn)
  - Ngoan nào! Như này đi...hết năm nay em sẽ về lại Bắc Kinh làm việc tại đó. Tuy không làm cùng nhau nhưng vẫn gần nhau.
  - Hứa rồi nha!
  - Ừm.
Nghe được điều này thầy Tiêu đã hạnh phúc rồi, mặc dù thầy ấy muốn gần Nhất Bác hơn nhưng lời cậu ấy nói cũng đúng. Tình yêu cũng phải có một không gian riêng nhất định, nếu cứ vì yêu mà luôn gần kề bên nhau sẽ gặp nhiều vấn đề khác. Với lại thầy Tiêu hiện đang là chủ tịch một công ty lớn, nếu chuyện tình của họ mà lộ ra ngoài cũng sẽ không ổn. Ở đất nước Trung Quốc này rất khắc nghiệt, họ không thể tự do tự tại để sống hết mình với tình yêu.

CÒN TIẾP...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip