Chap 49
____ Thứ 7___
Trong phòng làm việc, Nhất Bác đang tập trung vào mấy bản tài liệu. Nay cậu được giao khá nhiều thứ cần làm, có hơi khó hơn mấy hôm trước nên cậu hay ngưng lại suy nghĩ, lâu lâu lắc chiếc bút trên tay. Tiếng người vào ra cũng không làm cậu phân tâm,Nhất Bác vẫn cứ cúi mặt vào máy tính ghi ghi chép chép. Giấy trên bàn cậu ngày một nhiều hơn, xong bản tài liệu này lại đến bản khác. Công việc Nhất Bác lúc nào cũng gấp đôi mọi người bởi vì cậu làm tốt hơn những người còn lại ,nên cấp trên giao cho cậu gấp đôi họ. Bản thân Nhất Bác cũng muốn kiếm thật nhiều tiền mà luôn cố gắng nỗ lực hết mình. Trong lúc làm thì cần copy ra nhiều tờ khác, Nhất Bác cứ phải đi đi lại lại. Chỗ máy photocopy gần với mấy bàn làm việc khác, nhờ vậy Nhất Bác vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mọi người trong phòng:
- Ê xem nè! ( một cô gái đưa điện thoại vào giữa đám đông)
- Đây không phải bà Dung Nguyệt gì sao!
- Đúng rồi! Nghe nói vài hôm nữa bà ta sẽ bị đưa ra tòa xét xử.
- Đúng là ác giả ác báo! Làm việc xấu thì sao mà trốn tránh được. ( mọi người đồng loạt gật đầu)
- Mà công nhận là bà ta ác thật...dám giết người tình của chồng rồi còn giết chồng, nghe đâu bà ta còn muốn giết cả con chồng nữa.
- Ừm may mà bà ta bị bắt sớm.
- Các cô thấy con riêng của bà ta chưa?
- Tôi thấy rồi!
- Tôi chưa nữa cho tôi xem với.
- Đây đây! ( cô gái đưa cao lên nên Nhất Bác cũng nhìn thấy được đó là ai)
- Wow soái quá đi...con riêng đẹp thế này mà bà ta cũng muốn giết sao? Đúng là độc ác mà.
- Cô bớt mê trai lại đi.
- Nhưng mà đẹp trai thật...Tôi cũng mê nữa.
- Các cô đúng là... Nhưng không biết bản án bao nhiêu dành cho bà ta nhỉ?
- Chắc chung thân hoặc tử hình rồi.
- Ờ đúng rồi.. Ác vậy phải mức cao nhất.
- Nghe nói công ty gia đình bà ta lớn lắm... Còn lại đối tác với công ty chúng ta.
- Vậy sao! Thâm độc như thế mà làm chủ cả một công ty lớn thì sớm muộn gì cũng tiêu tan.
- Đúng rồi mà bây giờ công ty do anh con riêng quản lý rồi.
- Tôi ước gì tôi có một người chồng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như này.
- Tỉnh mộng đi...tu 10 kiếp không biết được chưa.
- Ờ *Haha*...
- Chỉ tội anh ta! sống cùng bà ta lâu đến vậy bây giờ mới biết sự thật.
- Thì đời người mà ai biết được điều gì đâu.
- Nghe đâu anh ta độc thân!
- Thật sao! Tôi nghe anh ta có hôn thê .
- Tôi cũng nghe vậy mà!
- Tôi không rõ nữa nhưng biết là anh ta chưa vợ chưa con.
- Không biết ai sẽ là người may mắn trở thành một phu nhân công ty lớn vậy nhỉ?
- Cái đó phải xem người đó tu được mấy kiếp.
- *haha* Đúng rồi đấy.
- Anh ta giàu nhưng anh ta chỉ một mình, cha mẹ anh em không có...sống vậy cũng chẳng vui vẻ gì đâu.
- Các chị đang nói gì vậy? ( Nhất Bác lên tiếng)
Mọi người bất ngờ quay qua, thấy Nhất Bác cũng biết chuyện này các cô liền nói tiếp:
- Nhất Bác tụi tôi đang nói vụ án gây xôn xao mấy hôm nay thôi...cậu có xem vụ này không?
- Tôi có!
- Ô! Nhất Bác cũng xem hã vậy ngồi xuống đây bàn luận tí đi.
- Tôi không thích nhiều chuyện.
- Có gì đâu mà nhiều chuyện! Chúng tôi cũng đang thảo luận chuyện này nè...Nhất Bác cậu thông thạo nhất cậu nói xem giàu có nhưng không có ai bên cạnh có cô đơn không?
- Tôi không biết! Tôi chỉ biết công ty chúng ta khác công ty họ.
- Khác như nào thế?
- Là nhân viên họ lo làm còn các chị lo nói chuyện riêng.
Bị Nhất Bác nói một câu thấm đến vậy các cô liền réo nhau làm việc, không ngồi nói thêm chuyện gì nữa.
Nhất Bác ngán ngẩm nhìn họ rồi lắc đầu, câu chuyện họ nói Nhất Bác biết là ai nên cậu không thể im lặng nghe tiếp. Trước đó như nào cậu không cần biết, bây giờ thì thầy ấy là người của cậu rồi,cậu không muốn ai bàn luận về cuộc sống của thầy Tiêu.
*Ren *Ren...
- Alo! ( nói nhỏ sợ người khác nghe)
- Nhất Bác em sắp nghỉ trưa chưa?
- Cũng sắp rồi! Anh nhớ em hay sao mà gọi sớm thế? ( nhìn vào đồng hồ)
- Nhớ thì cũng có nhớ nhưng gọi để hỏi em nay được về sớm không?
- Nay được về sớm nhưng mà 7 giờ em lại có việc.
- Vậy sao!!! Nay anh định nấu một bữa thật đặc biệt chờ em về.
- Đặc biệt? Có chuyện gì vui sao?
- Em không nhớ hôm nay ngày gì à?
- Hôm nay thứ 7 có gì đâu!
- Nhất Bác em đúng là... Nay là sinh nhật anh đó.
- Hả!
- Hả cái gì? Anh tưởng em nhớ trước anh...bình thường những ngày như này em nhớ rất rõ mà.
- Không...không phải... Em nhớ nhưng không nghĩ nó trùng vào ngày này. Em tưởng là ngày mai.
- Trùng là sao?
- À không gì đâu nhưng mà tối em phải ra ngoài thật...em sẽ cố về sớm với anh.
- Haizzz không sao đâu! Em có việc thì thôi.
- Em đã chuẩn bị quà cho anh rồi.
- Anh không quan trọng mấy thứ đó!
- Đừng buồn! Chiều về gặp nói chuyện sau nhé.
- Bye.
Thầy Tiêu ủ rũ, ngồi nhìn số đồ nấu trên bếp. Coi như nay không được ăn sinh nhật cùng nhau rồi. Thầy ấy mua nhiều thứ lắm, toàn chuẩn bị nấu những món Nhất Bác thích. Bản thân thầy ấy không cần gì, chỉ cần ăn một bữa thật ngon với Nhất Bác vào ngày này thôi. Biết nay cậu ấy bận, thầy lặng lẽ đem hết mọi thứ bỏ vào tủ lạnh, mặt chẳng thể vui nổi khi không được đón sinh nhật cùng người yêu ( Haizz thôi bỏ đi, dù sao em ấy bận chứ đâu phải em ấy không muốn đón sinh nhật cùng mình).
Đang không biết nên làm gì tiếp theo thì tiếng điện thoại reo lên:
- Alo Tiêu Chiến!
- Tô Lăng tôi nghe.
- Chúc mừng sinh nhật cậu! Nghe cậu đang ở Thượng Hải thế đi nhậu không tôi qua đón.
- Có! Năm nào cậu cũng là người nhớ đầu tiên.
- *Haha* sao quên được...Sinh nhật cậu mà tôi quên nữa thì sao gọi là bạn cậu! Thế chuẩn bị đi tôi sẽ qua đón cậu ngay.
- Vậy 30 phút nữa gặp!
- Ok.
Cũng may là còn Tô Lăng, anh ta luôn nhớ sinh nhật của thầy Tiêu, cũng là người chúc mừng thầy ấy đầu tiên. Có một người bạn thân như vậy đúng là đáng đồng tiền bát gạo. Thay đồ xong hết rồi thầy ra đứng chỉnh lại trước gương thì có điện thoại tiếp:
- Alo mẹ!
- Tiêu Chiến chúc mừng sinh nhật con.
- Dạ con cảm ơn mẹ!
- Nhất Bác đã tặng quà cho con chưa?
- Chưa mẹ! Em ấy đang đi làm.
- Vậy sao! Mà thằng bé đã chúc mừng sinh nhật con chưa?
- Dạ chưa mẹ!
- Sao lại chưa? Nó chuẩn bị từ tháng trước rồi mà nay vẫn chưa chúc sao? Thằng nhóc đó phải để mẹ la cho một trận.
- Em ấy nhớ nhầm là ngày mai!
- Trời đất! Từ bé đến lớn thằng bé luôn như vậy, cái gì cũng nhớ trước người ta chỉ có việc nhầm ngày...con thông cảm cho nó đừng giận nhé.
- Vâng!
- Thế nay có tổ chức sinh nhật gì không con?
- Con định nấu một bữa mà nay Nhất Bác có việc nên con dời lại ngày mai luôn.
- Haizz ...chắc con buồn Nhất Bác lắm.
- Dạ không mẹ! Do tính chất công việc chứ không phải em ấy.
- Ừm...con vẫn vui vẻ là được rồi... Mẹ xin lỗi vì không thể ra đó đón sinh nhật với con.
- *Haha không sao đâu mẹ! Mẹ chúc mừng con là vui rồi.
- Tiêu Chiến sau bao nhiêu chuyện hai đứa đã làm hòa nhau mẹ rất vui...hãy luôn hạnh phúc nhé con.
- Vâng! Con sẽ hạnh phúc.
- Thằng bé ngoan...vậy chừng nào Nhất Bác về mẹ sẽ gọi lại.
- Vâng! Chào mẹ.
Được những người mình yêu thương chúc mừng sinh nhật ,cũng khiến thầy Tiêu vui hơn rất nhiều. Cô thư ký cũng gửi đến một tin nhắn chúc mừng với sếp mình. Mọi người ai cũng nhớ hết, thầy Tiêu cũng thật may mắn khi có được những người bạn như họ.
Tô Lăng đưa thầy Tiêu đến một nhà hàng sang trọng, cả hai cùng dùng bữa và uống rượu ở đó. Họ trò chuyện rất vui vẻ nhưng một lúc sau thấy thầy Tiêu có vẻ buồn đi liền hỏi:
- Tiêu Chiến cậu đang suy nghĩ gì thế? Nay là sinh nhật cậu phải vui lên chứ. ( đưa ly rượu lên)
- Tôi vẫn vui đây.( cụng ly)
- Trên mặt cậu hiện rõ chữ suy tư kìa, có phải vì những chuyện vừa xảy ra không? Tôi có đọc báo nên biết...tôi thật sự tiếc cho cậu.
- Không! Những chuyện đó qua rồi tôi không bận tâm lắm. ( nhìn Tô Lăng)
- Tôi có biết vài hôm nữa phiên tòa sẽ được mở chắc cậu cũng phải về đúng không?
- Ừm...tôi cũng chẳng muốn đâu nhưng đó là công bằng của ba mẹ tôi nên tôi phải về.
- Tiêu Chiến cậu thật sự ổn chứ?
- Tôi ổn mà! Tôi có chút suy tư nhưng không phải về chuyện đó.
- Vậy cậu nói tôi nghe xem chuyện gì mà khiến một người như cậu bỏ tất cả mọi thứ để đến đây? Để tôi đoán nha...du lịch thì chắc không phải rồi chỉ còn một đáp án cuối cùng là tình yêu đúng không?
- Cậu giỏi quá đấy... Cái gì cũng đoán được!
- *Haha* Quá khen rồi... Vậy mau kể tôi nghe xem chuyện tình của thầy Tiêu chúng ta như nào.
- Cậu lại bắt đầu rồi đấy!
- Tôi làm sao...*Haha* thế bị cô em nào hớp hồn cậu khiến cậu theo đuổi đến tận đây vậy?
- Không cô em nào cả...thật ra...tôi...tôi không yêu cô em mà tôi yêu cậu em.
- Cậu em...ý cậu là... Cậu thích...!!!
- Ừm...
Tô Lăng nhìn thầy Tiêu với ánh mắt ngạc nhiên, xong anh ta phì cười. Thấy bạn mình cứ cười tủm tỉm thầy ấy liền bực mình nhíu mày:
- Có gì buồn cười sao? Cậu còn cười nữa tôi đi về đó.
- Không...không đừng về tôi trêu cậu thôi...thật ra tôi biết cậu thích con trai lâu rồi, bây giờ cậu mới chịu thừa nhận nên tôi vui.
- Cậu ...cậu biết sao?
- Sao lại không! Nè tôi chơi với cậu hơn mười năm rồi đó, bạn tôi như nào không lẽ tôi không biết.
- Ừm thì... ( ngại ngùng gãi nhẹ mũi)
- Sao? kể tiếp tôi nghe chuyện tình hai người đi, xem cậu có hạnh phúc không? Tôi muốn biết người kia như nào mà khiến Tiêu Chiến chúng ta phải suy tư nhiều đến vậy.
- Thật ra cậu ấy rất tốt...cậu ấy rất yêu tôi và tôi cũng vậy....
Thầy Tiêu kể cho Tô Lăng nghe về chuyện tình của thầy và Nhất Bác, Tô Lăng cũng rất thấu hiểu bạn mình. Anh ta đưa ra nhiều lời khuyên cho thầy Tiêu giúp thầy ấy xây dựng mối quan hệ bền chặt hơn. Tô Lăng là bạn thân với thầy Tiêu nhưng trái ngược về tính cách lẫn lối sống, anh ta là người phóng khoáng yêu thích cái đẹp và rất nhiều người yêu tin đồn. Anh ta thích vô bar hoặc các tụ điểm đông vui, không chôn chân làm một việc gì đó quá lâu. Người ta nói, bạn thân chính là kẻ đối lập với mình giống như minh chứng cho tình bạn của thầy Tiêu và Tô Lăng vậy. Họ có thể tương đồng về điểm khác trong cuộc sống nhưng tính cách sẽ hoàn toàn trái ngược nhau.
Sau khi uống với bạn mình vài ly thì thầy Tiêu cũng say, Tô Lăng đưa thầy ấy về tận nơi. Thầy Tiêu lên đến căng hộ thì có hơi chống mặt, mắt đã cận uống rượu vào càng làm mọi thứ xoay vòng hơn. Thầy ấy rút chìa khóa từ túi quần ra mở cửa, mà mắt phải nheo lại mới thấy cái lỗ mở khóa. Đi vào bên trong quăn cái áo khoác lên ghế, ngã người lên sofa rồi không quan tâm mọi thứ xung quanh. Nhất Bác một lúc sau cũng về tới, gõ cửa không thấy ai mở tưởng thầy Tiêu đi đâu cậu liền gọi, nghe tiếng chuông bên trong mới biết có người. Định gọi tiếp thì tay đã mở được cửa ,hóa ra lúc nãy thầy Tiêu vào rồi quên khóa lại:
- Tiêu Chiến anh có ngủ cũng phải khóa cửa chứ để như này lỡ trộm vào thì sao!
Không thấy thầy ấy trả lời chắc biết thầy ngủ say nên Nhất Bác không nói gì thêm. Cậu vào phòng lấy chiếc chăng ra đắp lên người thầy Tiêu thì ngửi thấy mùi rượu, nhìn kỹ mới thấy thầy Tiêu đang mặc một bộ đồ đi chơi:
- Tiêu Chiến...Tiêu Chiến anh đi uống rượu sao? Mau dậy đi...Tiêu Chiến...
- Hã~ Chuyện gì vậy~...
- Anh đi uống rượu sao?
- Hã~ à~ nay...sinh nhật anh nên bạn anh qua đưa anh đi uống một tí~ ( giọng ngà ngà)
- Một tí gì mà nồng nặc mùi rượu thế này? Nay sinh nhật cũng không nên uống nhiều vậy.
- Anh uống có tí à~
- Haizzz vậy anh đi vào phòng mà ngủ đừng ngủ ngoài sofa sẽ bị cảm lạnh đấy.
- Không...anh muốn ngủ ở đây~
- Anh cãi lời em? Mau vào phòng ngủ đi.
- Không vào ~ không vào ~ không vào... ( thầy Tiêu lắc đầu liên tục rồi tiếp tục nằm xuống ngủ)
- Tiêu Chiến anh đừng có thử độ kiên nhẫn của em.
- Kệ anh~~ em cứ mặc kệ anh đi~
- Anh giận em sao? Ngoan nào( xoa tóc thầy Tiêu)
- Anh không giận~ ...không giận~ ( sau đó từ từ lim dim thiếp đi)
- Em xin lỗi! Mai em sẽ bù cho anh ( thì thầm vào tai thầy Tiêu)
Nhất Bác thấy thầy Tiêu đã ngủ, liền cổng thầy ấy lên lưng rồi đem vào phòng,để thầy ấy nằm ngay ngắn trên giường rồi đắp chăn lại. Nhất Bác rất thương khi thấy thầy Tiêu say,giống như thầy ấy đang trở về một đứa trẻ vậy, nhỏ bé và cần được che chở. Nhất Bác ngồi nhìn thầy Tiêu thật lâu rồi hôn lên môi thầy ấy, cậu thật sự cảm thấy có lỗi khi hôm nay là sinh nhật thầy Tiêu nhưng lại không cùng thầy đón trọn khoảnh khắc tuyệt vời này. Do cậu có phần sơ xuất nên đã để rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, đành phải đón sinh nhật muộn cùng thầy ấy.
Thầy Tiêu say nên ngủ rất lâu, đến lúc giật mình thức giấc Nhất Bác đã ra ngoài rồi, do say quá nên chẳng nhớ là có nói chuyện với cậu ấy. ( Aaa~~ đau đầu quá, mình đã ngủ lâu vậy sao, Nhất Bác hình như không có trong nhà) Thầy ấy cảm thấy khát khô cổ bèn đứng dậy đi lấy nước uống , nhìn ngó xung quanh thấy cặp Nhất Bác đi làm đã trên bàn là biết cậu ấy về rồi mới đi. Thầy Tiêu không suy nghĩ gì chỉ im lặng đi tắm cho bay mùi rượu. Tắm xong cũng đã 9 giờ đêm, làm thầy ấy cũng tỉnh táo hẵng. Ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài chẳng biết nên làm gì, ở một mình trong nhà cũng chán. Thầy ấy cũng chẳng muốn ngủ đâu vì muốn đợi xem Nhất Bác về lúc nào, đang thả hồn theo gió thì có tiếng mở cửa biết là Nhất Bác thầy Tiêu liền nằm xuống giả vờ ngủ. Nhất Bác đi sinh nhật Vỹ Hạo không uống một giọt rượu, chỉ để về nhà nhanh với thầy Tiêu. Thấy thầy ấy vẫn còn ngủ Nhất Bác đi lại nhìn rồi lấy tay sờ vào má:
- Tiêu Chiến chúc mừng sinh nhật anh! Nay là ngày quan trọng mà lại để anh một mình em đúng là tệ mà...em đã làm anh buồn nhiều rồi anh có giận em không? Anh hãy ngủ thật ngon rồi ngày mai em sẽ bù đắp lại cho anh....à không phải là những ngày tháng sau đó! Em sẽ cùng anh gánh vác cả quãng đời còn lại. Tiêu Chiến em yêu anh...yêu nhiều lắm.
Nói xong Nhất Bác hôn lên tráng thầy Tiêu, rồi hôn xuống mũi xuống môi. Thầy Tiêu nghe và cảm nhận hết ,cảm giác rất ấm áp trong lòng. Đây là lần đầu tiên Nhất Bác nói ra những lời ngọt ngào đến vậy, thầy ấy vui đến mức hai tai đã đỏ cả lên. Nhất Bác không biết gì vẫn cứ tưởng thầy ấy đang ngủ, cậu cũng im lặng đi tắm rồi leo lên giường cùng thầy Tiêu ôm lấy thầy rồi chìm vào giấc ngủ.
CÒN TIẾP ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip