Chương 45: Theo dõi
[54]
Tiêu Chiến cùng Thiên Mẫn tức tốc chạy về nhà A Lan, chân chạy cũng đã mỏi, đưa mắt nhìn đến trước cửa nhà. Cửa lớn mở toang, bên trong dày đặc luồng chướng khí xanh đen bồng bềnh giữa nhà. Có điều chẳng lành anh hô to kêu tên đứa em của mình, Tiêu Chiến không kịp nghĩ mà chạy vào nhà:
" Ân Lộ!"
Mùi tử thi truyền thẳng đến trước mũi, anh nhìn xác Chu Bằng nào ngồi cố định ở ghế đôn. Dưới chân còn có bát quái rõ là trận pháp do Ân Lộ vẽ, đằng sau liền có tiếng động, anh quay người qua nhìn thấy Ân Lộ và A Lan đang nằm trong góc.
" Sao vậy? Ân Lộ vừa rồi có phải.."
Anh đi đến nắm lấy vai đứa em của mình, nhìn thần sắc của cậu như đã chứng khiến được một thứ đáng sợ. Nhớ đến những lúc trừ ma diệt quỷ, đứa em này chỉ đứng sau mình mà hỗ trợ. Giờ đây nhìn nó như vậy, anh có thể tưởng tượng cảnh nó một mình chống lại quỷ dữ. Đúng là nổi sốc tâm lý cho nó...
" Anh Chiến à...em xong đời rồi...hu hu làm sao đây, nó nói lần tới gặp lại sẽ giết em aaa!"
Ân Lộ ăn vạ tay chân bấu víu lấy cả người Tiêu Chiến, làm anh cũng không hiểu nổi chuyện gì xảy ra với đứa em này. Tay kí mạnh vào đầu cậu, miệng lại mắng nhẹ cậu:
" Em khóc cái gì! Có anh ở đây ai dám giết em? Em nói xem đã gặp gì rồi??"
Ân Lộ xoa đầu nhỏ của mình, miệng mếu máo nước mắt lại lã chã trên mặt. Cậu thít một cái, hai tay bấu véo nhau đỏ táy lên:
" Một đứa nhóc, tóc trắng, mắt đỏ...hic là quỷ nhỏ nhưng cách nói..nói lại một con quỷ lớn, e-em đã dùng Tràng Mệnh Nhân Thuật để bắt nó, nhưng nó rất nhanh đã giựt đứt dây trận em bày ra...nó nói còn có người từng sử dụng thuật này nhưng mạnh hơn em nhiều, anh Chiến em nghĩ không ai lại dùng trận thuật này cao tay hơn em."
" Em nói cái gì!?"
Ân Lộ nhanh tay lau nước mắt trên mặt mình, gật đầu liên tục nhìn Tiêu Chiến mà khẳng định chắc chắn.
" Em nói thật! Nó bảo với emlà lần sau gặp lại em sẽ cho biết tên kẻ đó, nhìn nó chẳng giống đứa nhóc 8-9 tuổi gì cả. Cách nói chuyện của nó lại khiến em rất sợ, như hậu bối gặp trưởng bối vậy!"
"Hừ...còn phải đoán nữa à!?"
Thiên Mẫn cầm cây tích trượng quay đầu trượng một vòng ở dưới mặt sàn, ông hừ một tiếng chế nhiễu theo sau là tiếng leng keng những chiếc vòng được nối ở đầu trượng. Tiêu Chiến chán ghét nhìn ông nhưng anh không lên tiếng, Ân Lộ ngờ nghệch không hiểu:
" Đoán? Ông biết ai à? Chẳng lẽ đại sư quen người đó?"
" Chẳng phải các cậu cũng quen đấy à!"
" Dừng lại đi!!!"
Vương Nhất Bác đứng sau lưng Thiên Mẫn rồi tiến tới chỗ Tiêu Chiến, đứng kế anh mà không bận tâm đến anh đang nhìn cậu như thế nào. Quả nhiên cậu nói xong thì ông cũng không nói nữa. Vẻ mặt đâm đâm nhìn Vương Nhất Bác, rất chướng mắt cậu.
" Vương Nhất Bác, anh đi đâu bỏ tôi lại một mình. Lúc đấy anh không biết đâu, con quỷ nhỏ đó nó..."
Ân Lộ đang nói cho Vương Nhất Bác chuyện mình đã trải qua thì Thiên Mẫn ông ta, hai mắt ông mở to rồi nheo lại nhìn Vương Nhất Bác nghi hoặc, hỏi cậu:
" Cậu họ Vương!?"
Vương Nhất Bác không đáp, Ân Lộ tiếp lời ông " Phải, anh ta họ Vương. Đại sư lại có nhiều vấn đề quá không nhỉ?"
Trùng hợp đến như vậy à?
Thiên Mẫn nghĩ rồi lắc đầu cười trừ, sau đó ông quay người rời đi tách khỏi nhóm người Tiêu Chiến ra. Trong màn sương dần tản do nắng chiếu, bóng người đại sư dần khuất đi.
" Vậy là đi mất rồi sao?"
Ân Lộ ngẩn người, cái mặt ngu ngơ của cậu còn đần hơn đứa trẻ lên ba lên bốn vậy.
"Ưm.."
Nghe tiếng động bên cạnh Ân Lộ theo phản xạ quay qua người nhìn, thì thấy A Lan đang ngồi dậy mơ màng. Dường như đang nắm bắt lại tình hình cô ngơ ngàng một lát, vẻ mặt càng ngày càng sợ hãi mà tái đi.
" Anh...anh lôi..chú ta..về thật à!?"
Cô khóc không thành tiếng miệng mếu máo, chân nhũng cả ra không đứng dậy nổi. Đành phải đến tay Tiêu Chiến dỗ cô một hồi, cô mới bình tĩnh mà thút thít vài tiếng:
" Anh..anh chiến có phải nên chôn chú ấy lại rồi không?"
" Không được, hiện tại anh cần phải xem xét lại xác của chú ấy nữa"
" Cần phải xem nữa sao!"
Tiêu Chiến bối rối không biết nên xử lý như thế nào cho ổn, cô A Lan quá là nhát gan rồi. Anh nghĩ, lát sau lại lắc đầu thở dài quay sang nói với Ân Lộ. Bảo cậu chôn xác đi, nghe đến đó cô cả người nhẹ nhõm hơn.
" Gì chứ em chôn một mình sao?"
Tay chỉ về phía mình Ân Lộ miệng há to không tin được, chỉ thấy người anh lúc nãy còn lo lắng cho mình. Bây giờ đã nhe nanh thỏ ra dọa người, tay cậu cũng cụt xuống không ý kiến nữa.
" Vậy tạm thời bọn anh sẽ phải ở nhờ nhà em vậy, chắc em không bất tiện đây nhỉ?"
A Lan lắc đầu thật mạnh, miệng lại cười lớn hớn hở "Không bất tiện chút nào!"
" Còn nữa Vương Nhất Bác cậu!"
Quay đầu sang bên cạnh chẳng thấy ai nữa, mọi thứ bỗng chốc im bật. Tiêu Chiến ngây ra rồi miệng lại thầm mắng người, ánh mắt khiếp đảm của anh có lẽ nếu để Vương Nhất Bác thấy được chắc một câu giải thích, cậu cũng chẳng thể nói được!
[55]
Làng Cổ Cố Phong đêm tối nhìn có chút đáng sợ, nhưng khi trời sáng lại rồi thì mọi thứ cũng bớt u ám quái dị hơn. Nhóm người Tiêu Chiến dọn dẹp chỗ ở xong cũng tầm trưa, cái nắng không gắt trong mùa này. Giờ Tiêu Chiến có thể nhìn rõ làng này ngoài nhà của A Lan cô ra, thì các nhà khác đều bỏ hoang mà di cư đến nơi khác.
" Có phải quá kì lạ rồi không? Một cô gái nhìn thấy xác chết đã tay chân run rẩy, còn có gan sống một nên như này sao? Nếu vì ba mẹ chôn ở đây thì quá khó nói rồi...Tất cả vẫn là đáng nghi!"
Không có người bên cạnh anh, Tiêu Chiến đứng một mình dựa vào vách cửa lớn, tiếng nói của Vương Nhất Bác vang lên bên tai. Chính xác là cậu không dám đối diện với anh, nên chui vào viên cẩm thạch không ra.
Tiêu Chiến lười đáp lời với Vương Nhất Bác, miệng nhếch một bên thái độ xong quay qua thì thấy A Lan. Cô xách thùng gỗ đựng đầy chăn vừa mới giặt sạch, đi ra hướng ngoài sau vườn. Thấy vậy Tiêu Chiến cười cười gọi cô:
" A Lan em đang xách thùng gì vậy?"
" Em tính đem đóng chăn đã giặt đem ra ngoài sào ở sau vườn phơi, đợi nó khô rồi thì tối nay hai anh không lo bị lạnh nữa."
Cô cũng cười cười đáp lại, tiếng cười rất trong trẻo của một thiếu nữ mới lớn. Có lẽ là êm tai nhất đối với đám con trai, nhưng làm gì lại có con gái nào còn có thể cười tươi sau khi trải qua nhiều chuyện ma quỷ như vậy?
" Có cần anh phụ không? Để em làm một mình thì không hợp cho lắm!"
Nghe anh nói đến đây A Lan bỗng chốc có hơi ngập ngừng, lát cô lại lắc đầu cười có chút ngại ngùng bảo không cần, cô có thể tự làm rồi quay đi ra sau vườn.
Tiêu Chiến không vội vào nhà, anh đứng đó một lúc lâu. Chân bắt đầu bước chậm theo ra ngoài sau vườn, ra tới ngoài vườn thì quả thật thấy A Lan cô đang phơi hai cái chăn lớn lên sào.
" Hình như đang phơi chăn thật nhỉ?"
Vương Nhất Bác...vẫn không chui ra, đang còn ở trong cẩm thạch mà nói chuyện vọng ra. Không thấy anh đáp lại cậu cũng không nói nữa, có khi nói tiếp lại không tốt cho cậu.
A Lan phơi chăn xong thì chân rất nhanh mà đi vòng ra vườn, tay vẫn còn xách theo thùng gỗ kia. Nhìn thấy cô đi Tiêu Chiến cười mỉm, quả nhiên vẫn là có vấn đề...anh không cho rằng một cô gái nhát gan như vậy lại có thể một mình làm mọi chuyện, nhìn xác chết đã sợ toáng lên giờ đây thì một mình mà đi ra ngoài bìa rừng.
A Lan xách theo thùng gỗ còn đựng một tắm chăn bên trong, đôi chân nhanh nhẹn bước theo con đường mòn, đi một hồi thì cũng đến cuối bìa rừng. Cái trưa nắng nóng nhưng vào mùa này thì cũng giống như cái lò sưởi vậy, môi cô tái nhợt vì lạnh mỗi đợt thở lại tuông ra luồng hơi lạnh. Nhìn trước mặt là cây phong già phía sau còn có một ngôi nhà gỗ cũ không quá nhỏ, cô mỉm cười chân đi nhanh hơn mà mở cửa bước vào nhà gỗ ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip