CHƯƠNG 15
Hai hôm sau.
Tiêu Chiến mở mắt, thấy bản thân nằm trong một cái rương thì hoảng sợ. Hắn chỉ nhớ hắn được đưa lên thuyền, cơ thể hư nhược nằm một hồi thì mê man. Tiêu Chiến chui ra khỏi rương, thấy mình đang đứng trong một sơn động nhỏ.
Sơn động này rất cao ráo, ẩn vào vách núi, từ bên trong còn có một khe nước chảy dọc vách hang, đọng thành một vũng lớn ở cái hố cạn gần cửa. Đặc thù của sơn động đá vôi nên nước trong khe rất sạch, vũng nước được chắn bởi nhiều tảng đá to nhỏ xung quanh, lại có một lớp cát mịn dưới đáy nên nhìn giống như một bể nước lộ thiên.
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn góc trong cùng sơn động, phát hiện trên một lớp thảm cỏ tranh dày, Tam Vương gia đang ngồi ở đó, mải nhìn hắn không nói một lời.
Tiêu Chiến cung tay thủ lễ, Vương Nhất Bác nói ở đây chỉ có hai người bọn họ, hắn không cần suốt ngày quỳ gối cúi đầu như thế. Lại bảo Tiêu Chiến lại gần y một chút.
Tiêu Chiến không hiểu tình thế này là thế nào, tựa như mình bị mất một đoạn trí nhớ vậy, đành nghe lệnh mà tiến tới.
Vương Nhất Bác đưa tay kéo người ngồi xuống, kiểm tra nhiệt độ, lại nói may quá ngươi tỉnh rồi, ngươi đã ngủ li bì suốt ba ngày, có biết không?
Tiêu Chiến hỏi đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây? Thuộc hạ đi theo Vương gia đâu hết rồi? Vương Nhất Bác kể lại một lượt cho hắn nghe, chỉ có chuyện y ôm hắn khi hắn mê sảng, bón nước và lương khô cho hắn thì y giấu không nói.
À còn chuyện Vương gia lột sạch đồ của người ta rồi ôm vào lòng, dùng thân nhiệt của mình làm mát cho người đang sốt y cũng giấu nốt. Tiêu Chiến bây giờ là khách khanh của Nhị Vương gia, hắn mà biết cái chuyện mất mặt kia thì chắc cũng không kiêng nể gì Vương Nhất Bác như ngày xưa nữa. Y ăn đòn là cái chắc.
Tiêu Chiến mở miệng ngậm miệng muốn cảm ơn Tam Vương gia cứu mạng, lại chưa kịp nói gì thì Vương Nhất Bác đã đứng lên.
"Ngươi còn mệt, ở đây canh đống lửa giúp ta. Ta đi tìm cái gì về ăn" Vương Nhất Bác dứt lời cầm kiếm đi ra cửa sơn động.
Tiêu Chiến nhìn quanh, thấy bên cạnh đống lửa có rất nhiều ống nứa, những ống cao được khoét rỗng chứa đầy nước, những ống thấp không biết Vương Nhất Bác định để làm gì. Tiêu Chiến cời than lên, bỏ thêm vài khúc củi cho đượm. Không khí ẩm thấp của sơn động được hơi lửa làm nóng, dần trở nên ấm áp hơn.
Tiêu Chiến nằm co ro trong rương gạo ba ngày, toàn thân đau nhức. Hắn vặn người vài cái rồi ra tay dọn dẹp lại sơn động này một chút.
Hai canh giờ sau, Vương Nhất Bác mới trở về. Y cõng trên vai một con hoẵng, bụng đã bị rạch một đường, bộ lòng bên trong đã được vứt bỏ. Y để con hoẵng ngay trước cửa sơn động, vừa dùng kiếm lột da vừa giải thích với Tiêu Chiến rằng ngay khi săn được, y phải mổ bụng, vứt bộ lòng ở lại, sợ nếu chôn gần đây thú dữ sẽ tìm đến.
Tiêu Chiến nhìn động tác thuần thục của Vương gia thì không khỏi ngạc nhiên. Vương Nhất Bác như đọc được ý nghĩ của hắn, thấp giọng bảo con vua chả có gì sung sướng, từ nhỏ bách môn kỹ nghệ đều phải học, phải được rèn luyện sinh tồn.
"Tuy đây là lần đầu tiên ta lâm vào hoàn cảnh này, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi thật tốt" Vương gia hướng về phía Tiêu Chiến, gật đầu rất quả quyết.
Tiêu Chiến bị làm cho cảm động, lí nhí hỏi mấy ống nứa nhỏ, Vương gia định dùng để làm gì?
"A, nấu cơm" Vương Nhất Bác như sực nhớ, mỉm cười.
Ba hôm nay Tiêu Chiến nằm mê mệt, y không dám bỏ hắn ở lại một mình, cũng không dám nấu cơm ăn. Trong thùng chỉ còn chừng mười đấu lúa mà y không biết mấy ngày nữa Tiêu Chiến mới tỉnh, mấy ngày thì có thể rời khỏi đây.
Vương Nhất Bác dùng một cục đá, bỏ một nắm lúa lên phiến đá gần vũng nước mà chà xát cho rơi hết lớp trấu bên ngoài, lại bỏ gạo đã xát vào ống nứa, đổ nước, gắn nắp chặt lại vùi vào than, canh lửa. Áng chừng cơm chín thì lôi ống nứa cháy sém ra, chờ nguội, đổ ra một cái bát y kỳ công đan bằng tre vót mỏng, lót bằng một lớp lá chuối dại y tước ở gần cổng hang.
Thứ cơm nấu lỏng như cháo này y dùng cái muỗng vót từ ống tre bón cho Tiêu Chiến ba ngày, bản thân chỉ dám hái vài quả chuối dại lót dạ cho qua bữa.
Tiêu Chiến chưa từng biết làm những chuyện này, trong lòng kính phục, bảo Vương gia chi bằng ngài dạy cho nô gia, nô gia sẽ nấu cơm. Vương Nhất Bác nói được.
Vậy là Tiêu Chiến nấu cơm, Vương Nhất Bác lột da con hoẵng xong thì dùng mấy cây nứa cột chéo lại với nhau, căng tấm da ra phơi. Y định làm cho Tiêu Chiến một tấm áo khoác, hôm trước y ôm hắn từ thuyền nhảy vào thùng gạo, hắn chỉ mặc phong phanh một bộ trung y, y sợ hắn lại bị cảm lạnh.
Tiêu Chiến còn mệt, nhưng mớ thuốc uống suốt thời gian dài dần đã ngấm vào, phát huy tác dụng. Bệnh có dấu hiệu lui, hắn thấy người khoan khoái hơn, ngồi bên đống lửa canh mấy ô cơm, lại lựa một ít sỏi cho vào đống than.
Vương Nhất Bác chia con hoẵng ra làm nhiều phần, hắn đốt cỏ tranh thay muối, lại tìm được một ít lá mắc mật chà xát lên thân, dùng chạc ba treo từng phần lên xông khói. Một nửa con hoẵng hắn đào một cái hố sâu trong góc hang, bọc chặt bằng lá chuối chôn xuống. Trữ bằng cách này, hắn có đủ thịt ăn cho cả tháng.
Vương Nhất Bác lấy một cái đùi, dùng đoản kiếm xẻ từng tảng mỏng, nướng trên than hồng. Tiêu Chiến mấy ngày ăn cháo cầm hơi, bụng thấy thèm thịt đến cồn cào.
Mấy hòn sỏi hun lửa một hồi đã nóng lên, Tiêu Chiến gắp bỏ vào từng ống nứa đựng nước, nước gặp đá nóng, sủi bọt sôi ùng ục. Hắn ngồi bên bếp, nhìn bộ dáng của Tam Vương gia tháo vát ở bên cạnh mà không tin vào mắt mình.
Một Vương Gia cao cao tại thượng, bao vây xung quanh đều là cấm vệ cùng a hoàn, tay không nhúng nước mùa xuân đã triệt để biến mất. Trước mắt hắn là một thanh niên ngoại bào cột quanh lưng, xoay trần làm thịt hoẵng. Lúc xẻ thịt lại bặm môi chuyên chú, lóc từng miếng rất điệu nghệ.
Tam Vương gia lúc nướng thịt, giơ tay quẹt mồ hôi, vệt muội than theo cườm tay làm thành một bệt đen trên má. Tiêu Chiến nhìn bộ dạng ấy thì bật cười, hắn lôi khăn tay trong ngực, lại gần muốn lau cho người.
Vương Nhất Bác đang chuyên chú lật miếng thịt, tự dưng thấy một chiếc khăn tay đưa tới, người kia ngồi sát bên cạnh đang rướn đầu nhìn má y, nhẹ nhàng lau vết muội than, thấp giọng bảo Vương gia ngồi yên, đừng cựa quậy, kẻo hắn lau không sạch. Tam Vương gia luyện kiếm đấu võ, nhìn máu chảy đầu rơi không chớp mắt, vậy mà để người ta lau mặt cho mình thì tim đập chân run, tai đỏ đến nhỏ máu.
Nửa canh giờ sau, bữa ăn đã được hai người xử lý sạch sẽ. Vương Nhất Bác nói Tiêu Chiến đã tỉnh, y có thể yên tâm đi khảo sát bên ngoài một chút, xem có xóm bản nào ở gần hoặc chí ít cũng tìm đường thoát khỏi đảo hoang này.
Tiêu Chiến nói được, ngài đi đi. Rồi trong khi hắn còn đang đào hố để dọn dẹp thu mớ rác thải, ngẩng lên đã thấy Tam Vương gia quay về.
"Ngài bỏ quên gì sao?"
"Ta sợ ngươi ở một mình không an toàn"
"Nô gia cũng không phải cô nương, ngài không cần lo lắng"
Tam Vương gia ậm ừ, đi ra ngoài nửa canh giờ sau lôi về một tấm tre đan dối, chặn ở cửa hang như một cái cửa thấp, rồi mặc cho Tiêu Chiến há hốc mồm, chắp tay sau mông đi mất.
Tiêu Chiến dọn dẹp xong, liền muốn đi tắm. Hắn bất tỉnh mấy ngày, tự thấy thân thể mình ngứa ngáy khó chịu.
Cái vũng nước này buổi trưa cũng không tính là lạnh. Nước chắc từ một con suối trên đỉnh núi đổ qua khe nứt của hang mà vào, được mặt trời hun ấm áp. Tiêu Chiến cởi bỏ y phục, trước tiên vẫn giặt quần áo trước, phơi lên tấm tre đan chắn ngang cửa hang, bản thân sau khi kỳ cọ sạch sẽ quấn tạm vào tấm chăn, ngồi bên bếp than hong tóc. Hắn hy vọng Tam Vương gia khoan sớm quay về, bởi bộ dạng này của hắn cũng hơi kỳ cục. Mà hắn thì không có cách nào khác, tình thế nhất y nhất quởn này hắn biết phải làm sao?
Vương Nhất Bác từ cửa hang trèo lên cao, dùng trường kiếm phạt cây mở đường, đi chừng một canh giờ thì lên đến đỉnh. Đây là một ngọn núi thấp, cũng là ngọn núi duy nhất trong hòn đảo nằm giữa Tây hồ. Trong ráng chiều, Vương Nhất Bác nhìn ra xung quanh, không phát hiện ra dấu hiệu nào của xóm bản thì có hơi thất vọng. Y nhẩm trong bụng, từ ngày mai phải đi dọc đường bờ sông để tìm đường quay trở lại đất liền.
Khi Tam Vương gia trở lại, Tiêu Chiến đã mang y phục chỉnh tề, hắn cũng đánh thêm một lớp tranh cuối hang cho dày thêm lên. Chiếc chăn duy nhất được phơi một buổi chiều, thơm mùi nắng cũng được xếp ngay ngắn ở đây. Tiêu Chiến kiểm tra lại lương thực, phát hiện buổi trưa Vương Nhất Bác tiêu hoang, dùng hết cả một đấu gạo.
Thế nên buổi tối hắn chỉ khuấy một hồ lương khô thành súp loãng, ăn cùng thịt hoẵng nướng.
Vương Nhất Bác nhai miếng thịt, phát hiện có chút gia vị mặn làm miếng thịt bớt nhạt nhẽo, liền hướng Tiêu Chiến ý hỏi. "Chiến, ngươi tìm được muối à?"
"Núi đá vôi thường hay có vỉa muối, lúc nãy nô gia dọn dẹp ở cuối hang, tình cờ tìm thấy một chút". Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác hài lòng, có chút vui vẻ mà trả lời. Hắn vùi muối thô vào than, lúc sau muối đã mịn như bột, đều có thể dùng.
Suốt bữa ăn, Vương Nhất Bác kể cho Tiêu Chiến nghe y hôm nay đã đứng trên đỉnh núi nhìn quanh khắp lượt, đảo này không phải như tên phu thuyền nói, không có người, chỉ là một đảo hoang.
Tam Vương gia còn chưa hết tức giận vì bị người ta lừa, nói hèn chi lúc ta hỏi vì sao không có lương thực, tên đó còn trí trá cho qua chuyện.
Tiêu Chiến nói thôi cũng là ý trời, chẳng phải nhờ vậy mà chúng ta có một cái rương để chui vào rồi sống sót đó sao. Bằng rương mà đầy gạo thì hôm nay Vương gia chẳng phải đã làm mồi cho cá rồi?
"Ý ngươi là ta phải cảm tạ gã à?"
"Ý nô gia là ngài phải cảm tạ ông trời. Còn ta thì cảm tạ ngài vì đã cứu sống ta".
Vương Nhất Bác làu bàu, từ khi ngươi tỉnh dậy đến giờ, năm lần bảy lượt đều nói mấy lời buồn nôn đó, có thôi đi không?
Tiêu Chiến tự dưng muốn chọc già, nói luận ân nghĩa, nô gia còn phải dập đầu cảm ơn cứu mạng của Vương gia, nguyện....
Hắn chưa nói dứt câu, Vương Nhất Bác đã cướp lời, hỏi có phải ngươi nguyện lấy thân báo đáp ta không? Ta nhận.
Tiêu Chiến định chọc người ta, lại bị người ta nói cho không dám đáp lại, chỉ ngượng ngùng bảo hắn đi bỏ thêm củi vào đống lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip