CHƯƠNG 36
Hôm nay Vương gia vào triều cả một ngày. Buổi trưa cho hạ nhân đi nghỉ, Tiêu Chiến tha thẩn một mình ở hậu viên.
Hắn ngồi chỗ gốc tùng già, ôm lấy thân cây xù xì, má dựa vào lớp vỏ thô ráp mà thở hắt ra một cái.
Một buổi trưa thật yên tĩnh và ấm áp. Nắng vàng nhạt rọi khắp khu vườn lớn, không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lá rơi cùng đàn sẻ nâu lích rích trên sân, nhặt vụn bánh khô rơi vãi. Hàng liễu rũ ven hồ sen theo gió đu đưa nhè nhẹ.
Tiêu Chiến đưa tay ra khỏi bóng râm, nắng xuyên qua tạo thành hình bàn tay in trên sân gạch, miệng hắn khe khẽ hát một khúc đồng dao lúc nhỏ hay nghe, khúc ký ức xưa cũ ào về làm hắn bất giác rơi lệ.
Giấu mặt vào gốc tùng, Tiêu Chiến khóc.
Lúc hắn mở hộc tủ của Uyển Uyển, đã thấy cái túi thơm đó. Cái túi thơm lần trước hắn giật của cô nương ta, còn đang thêu dở. Túi thơm bây giờ đã được thêu hoàn chỉnh, tuy có hơi nhăn nhúm, nhưng một chữ Vương đã được nắn nót thêu ở ngay trung tâm. Kinh thành này, quốc gia này ngoài hoàng thất, còn kẻ nào thuộc họ Vương nữa không?
Người mà Uyển Uyển thầm thương trộm nhớ ... chính là ...
Vì người đó mà Uyển Uyển nhất định nguyện cả đời ở lại Tam Vương phủ.
Vì người đó mà trong ngày cưới của hắn, nàng đã dâng cho hắn một ly trà nhuận trường.
Vì người đó mà ngày Vương gia bị hạ dược, hắn cũng uống phải một ly trà nhuận trường, không thể tháp tùng.
Vì người đó mà ngày ngày Uyển Uyển đều dâng trà Nghiêm hoàng phi cho hắn, mỗi tối đều không thiếu gỗ thơm đốt trong lò sưởi. Nghiêm túc và tận tụy.
Bờ vai nhỏ ở gốc tùng run lên từng cơn, nức nở. Cái túi thơm là mảnh ghép hoàn chỉnh cuối cùng, là lý giải cho tất cả những hành động của Uyển Uyển mà Tiêu Chiến không ngờ tới.
Vạn tiễn xuyên tâm là cảm giác như thế nào? Có đau đớn như Tiêu Chiến đang đau đớn đây không? Ngay tích tắc lúc nhìn thấy túi thơm, Tiêu Chiến đã hiểu hết. Nhưng trái tim hắn không muốn hiểu, tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm khắng khít, sống chết có nhau không cho phép hắn nghi ngờ Uyển nhi.
Hắn đau quá, hắn không muốn hiểu.
Tiêu Chiến không thể thành toàn cho ước nguyện của Uyển Uyển, càng không thể tuân theo ý muốn của Nghiêm hoàng phi. Nhưng ngàn vạn lần hắn đều không muốn làm tổn thương hai người họ.
Cho nên khi Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác hắn lựa chọn tin tưởng Uyển Nhi, là để bảo vệ nàng ta. Sợ rằng một khi hắn thừa nhận việc nàng đã làm, Vương Nhất Bác sẽ nhất định không tha thứ mà buông đòn trừng phạt.
Cho nên Tiêu Chiến thà cãi với Vương Nhất Bác là cơ thể hắn hàn nhược, nên tình cờ khắc với trà Nghiêm hoàng phi ban cho, còn hơn thuận theo kết luận của y sư để Vương Nhất Bác một bề khó xử với chính ngạch nương của mình.
Hắn cuối cùng vẫn muốn đứng về phía Uyển Uyển, dù rằng nàng vì tình riêng, không ngại ngần giết hắn chết dần chết mòn.
Tình yêu thật đẹp đẽ, cũng thật đáng sợ. Vì yêu con mình, Nghiêm hoàng phi sẵn sàng xuống tay giết người. Vì yêu thầm Vương gia, Uyển Uyển cũng không ngại hạ độc người huynh muội tri kỷ của thị.
Tiêu Chiến tự mình gặm nhấm nỗi đau của mình, không thể chia sẻ cùng ai, ở gốc tùng mà thổn thức.
Hắn từng nói với Uyển nhi "Bỏ qua hết đi có được không? Từ nay hảo hảo ở bên ta được không? Chúng ta tiếp tục cùng nhau sống tốt nhé" nhưng nhìn sâu vào mắt nàng ta, Tiêu Chiến vẫn thấy một sự không cam chịu, sự hồn nhiên vui vẻ của cô gái nhỏ ngày nào đã biến mất, sau lưng hắn chiếu đến là một tia nhìn lạnh lẽo đến gai người.
Dằn vặt đến đau lòng, Tiêu Chiến biết mình đang cố chấp khi giữ lại một Uyển nhi sa ngã. Nhưng ơn cứu mạng, nghĩa hiếu sinh làm Tiêu Chiến đối với Uyển nhi khó xử. Hắn bám víu hy vọng từ nay bản thân thận trọng, ngày ngày khuyên nhủ cho Uyển nhi tỉnh mộng, nào biết mình đang làm một chuyện hão huyền.
Khóc sưng mắt. Tiêu Chiến thiếp đi lúc nào không biết.
---
Giữa buổi chiều Vương gia có việc cần kíp quay trở về Vương phủ. Dọc hàng hiên vắng lặng không một bóng người, trong lòng có chút lạ, Vương Nhất Bác rảo chân ra phía sau hậu viên. Trước mắt hắn là một bóng hình cô độc, Tiêu Chiến ngồi dưới gốc Tùng ngủ gục. Hắn vòng tay ôm lấy cây Tùng già, má áp vào thân cây, thân hình cuộn lại như thỏ nhỏ muốn thu mình, trông thật đáng thương.
Vương gia tiến lại gần, phát hiện nương tử của mình hình như mới khóc, nước mắt lấp lánh còn vương lên mi, mắt có chút sưng, khuôn mặt an tĩnh trong giấc ngủ thỉnh thoảng còn nấc lên một cái, như tủi thân, như hờn dỗi ủy khuất vô cùng.
Cái con người này, lúc nào với y cũng là một mảnh êm đềm, giơ hết phần mềm mại ra mà đối đãi. Hắn chưa bao giờ than vãn, chưa bao giờ đòi hỏi Vương Nhất Bác điều gì, mọi đau đớn vì bệnh tật hay khổ sở vì hiềm nghi, thậm chí suy nghĩ có gì vướng bận cũng tự mình giữ lấy. Không than van hay trút giận lên y một lần nào.
Ở trước mặt Vương gia, luôn là một Tiêu Chiến vẻ ngây thơ, hạnh phúc, tựa như vô lo vô nghĩ. Nhưng phía sau lại khóc thầm lặng lẽ.
Vương Nhất Bác tiến đến, khẽ ôm lấy người vào lòng, bế xốc hắn lên đưa về giường ngủ. Đường đường là một Vương phi, lại khóc một mình ở trong vườn. Vương gia thay y phục, việc cần làm cũng không làm nữa, chui vào chăn cùng nương tử của mình, hắn ôm người vào lòng, vỗ vỗ lưng dỗ cho Tiêu Chiến đương say giấc.
Tiểu nương tử, đừng khóc, cũng đừng sợ. Có ta ở đây hảo hảo bảo hộ người.
---
Tiêu Chiến mở mắt dậy thì đã qua giờ cơm tối, hắn ở trong một vòng tay ấm áp, ngước lên là rèm mi đang khép hờ của Vương gia.
Tiêu Chiến nghi hoặc nhớ mình ngủ quên ở gốc Tùng, sao bây giờ lại nằm yên ổn ở trên giường thế này? Hắn cựa khẽ, tay Vương gia vẫn đang khoác qua eo, khóa chặt, bụng nhỏ thấy đói kêu rột rột nhưng lại không có cách nào chui ra khỏi vùng ngực kia.
Tiêu Chiến nằm một lúc buồn chán, tự chơi một mình, hắn dùng hai ngón tay áp lên môi mình, sau đó lại áp lên môi Vương gia, dùng cái kiểu hôn hôn gián tiếp này, áp một vòng khắp mặt mà Vương gia còn chưa chịu tỉnh.
Hết trò, Tiêu Chiến vươn tay kéo dải buộc trung y Vương Nhất Bác, mò vào sờ loạn vùng ngực của y, lại dùng chỏm tóc của mình mà quét tới quét lui trên cổ, hòng làm cho y nhột nhạt mà thức dậy.
Người gì đâu mà ngủ say như chết thế này?
Bụng lại kêu thêm một lần rột rột nữa.
Tiêu Vương phi cuối cùng sinh khí, nhắm khỏa anh đào trên ngực Vương gia nhéo tới. Vương gia vừa cựa mình, mông hắn cũng bị bóp một cái đến đau.
"Oái. Vương lưu manh. Người bắt nạt ta?"
"Chiến. Vừa ăn cướp vừa la làng là kiểu người gì?" Vương gia lật người đè hắn xuống, không thèm dùng cái kiểu hôn hôn gián tiếp kia mà cường ngạo trực tiếp hôn cho hắn không kịp chống đỡ.
Tiêu Chiến né phải né trái, hai chân quẫy đạp chống trả cũng không thể thoát. Vương gia vùi mặt vào cổ hắn mà gặm nhấm, hơi thở của ngài phả thẳng vào tai nhột nhạt.
"Thỏ con, thơm quá"
"Ai là thỏ con của ngài chứ?"
"Ừm. Không phải ngươi"
"Ách" Tiêu Chiến cắn một phát vào vai Vương gia.
"Đau ~ Thỏ con cắn đau quá ... Ta nhặt được một con thỏ ... hít ... ở gốc tùng sau vườn"
"..."
"Ôi ... đừng cắn nữa ... " Vương gia đã chuồi người xuống đường lông bụng mượt mà phía dưới, tay còn bị người phía trên chụp lấy cắn mấy phát.
"Ngài còn không mau trườn lên đây, ta ... sẽ còn cắn nữa ..."
"Đừng mà, Chiến, cho ta ... thăm tiểu đệ đệ một chút thôi"
"Không được"
Vương gia mặc kệ tay đã bị hằn mấy dấu răng, vục mặt xuống ngã ba xinh đẹp mà liếm lộng, một tay còn luồn ra phía sau bóp trái đào mềm đến đỏ ửng. Vương phi bị chọc tức, hai chân quẫy đạp một hồi trở nên run rẩy, cũng quên tiệt việc cắn tay Vương gia, cắn môi một hồi, không nhịn nổi phát ra một tiếng rên rỉ mị hoặc.
Vương gia đùa giỡn với tiểu đệ đệ đến khi người bên trên ưỡn lưng, sảng khoái bắn hết một lần vào miệng ngài thì mới hài lòng trườn lên, đem tinh dịch bón cho Vương phi đang mặt đỏ tai đỏ. Hai người môi lưỡi giao triền, ở trong chăn xốc xáo một phen, Vương phi bị lật nằm sấp xuống, răng cắn chặt một góc chăn, tay cố vịn đầu giường mà ghìm người lại.
"Vương gia, giờ ... ăn ... tối" Vương phi thở hổn hển, ý muốn nhắc bây giờ đang giờ ăn tối, lỡ bọn hạ nhân vào phục vụ sẽ bị cảnh này dọa mù mắt chó hết không?
Vương gia không hiểu, ậm ừ nói ta sẽ bón cho ngươi ăn no, hảo hảo bồi nương tử, có được không?
"Bồi ... cái rắm" Vương phi rít lên, sâu quá rồi, cái thứ khủng khiếp kia, càng dùng càng to là thế quái nào?
Vương gia cứ ở gần Vương phi là y hệt như bị dùng mê dược, đắm đuối không thể ngừng, eo lưng dũng mãnh dập tới nhịp nhàng, càng lúc càng nhanh mạnh.
"Aaaahaa ... Vương huynh ... tướng công ..."
"Vương bát đãn ... lỗ mãng ... aa ... ư ư ... đại ngưu ..."
"Vương gia ~"
Trong khi Vương gia miệt mài ở phía sau sục tới sục lui, phòng ngủ ngoài tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ của hai cơ thể va chạm thì chỉ có tiếng rên rỉ của Vương phi. Hắn lúc cầu xin, lúc cáu lên thì mắng chửi. Nhưng không thay đổi được gì. Một hồi sau những cơn sung sướng đến tê dại ập đến như nước lũ, nhấn chìm cả Vương gia và Vương phi vào bể tình. Vương phi không nói được gì nữa, chỉ nức nở khóc, cùng Vương gia lên đỉnh mà xuất tinh.
Vương gia liếm môi, ôm lấy thân thể Vương phi đỏ ửng, mềm như một trái hồng định chơi thêm một lần nữa, nhưng bụng nhỏ đột nhiên kêu rột rột, cứu Vương phi một bàn thua trông thấy. Vương Nhất Bác hỏi "Ngươi đói à?"
"Hừ, Vương gia là đồ không có lương tâm, ta đã đói bụng từ hai canh giờ trước?"
Hạ nhân ở ngoài Tĩnh thất đã lâu, nghe Vương gia truyền mang thức ăn buổi tối lên liền ba chân bốn cẳng chạy xuống nội viện chuẩn bị.
Vương phi tóc búi sơ sài, mặt mày chù ụ ngồi cách Vương gia một khoảng. Y gắp món nào hắn cũng cho đũa vào giành lấy. Hạ nhân phục vụ nhìn hoạt cảnh bưng miệng cười, bị Thạch tổng quản liếc mắt trừng cho một phát.
Vương Nhất Bác thở dài, một hồi sà tới kéo eo nhỏ vào lòng, cưỡng ép dùng miệng định bón cho Tiêu Chiến một miếng hắn mới nhăn mặt, xì một tiếng lách người ra.
Ăn tối trở thành ăn khuya, Tiêu Chiến ngủ cả một buổi chiều thành ra không thể ngủ được nữa, vẩn vơ nằm gác chân lên bụng Vương gia, bắt hắn kể chuyện đồng thoại cho mình nghe.
Vương Nhất Bác cưng chiều nương tử nhà mình, kể hết chuyện đông tới chuyện tây, một hồi tư lự dừng lại.
Tiêu Chiến nghe gió đoán mưa, ngước mắt lên nhìn phu quân, ý hỏi y có chuyện gì muốn nói.
"Chiến, ta có việc này muốn hỏi ý ngươi?"
"Chuyện gì?"
"Gả Uyển Uyển".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip