Chương 8: Rối loạn nhân cách

Tình yêu của Vương Nhất Bác có quá nhiều thứ khiến người khác không vui, ích kỷ, tham lam, cay độc, không từ thủ đoạn, nói dối, chỉ có thích là thật. Sáu năm trước, kế từ lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, một thiếu niên không biết yêu hận, đã động lòng lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong đời.

Nhưng hiện tại chân tình duy nhất đó cũng biến chất. Cậu lặn ngụp trong thương trường quá lâu, quen tính kế hơn thua được mất, những gì bỏ ra nhất định phải nhận được hồi báo. Chân tình của cậu đáng tiền, Tiêu Chiến đã cầm lên rồi thì ngàn vạn lần đừng mong có thể toàn thân rút lui.

.

.

.

"Vương Nhất Bác, đây là thứ cậu nói sẽ đối tốt với tôi?"

Em sẽ đối tốt với anh. Cho dù ở đâu, thời đại nào, đây luôn là một câu đường mật mà nam nhân trên giường nói không đáng tin nhất, Tiêu Chiến hôm nay đã được lĩnh giáo.

"Cậu định nhốt tôi đến khi nào?"

"Đến khi anh nghĩ thông suốt, chúng ta lại giống như trước đây."

Tiêu Chiến im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Vài phần thân thiết và kiêu ngạo nửa năm qua được Vương Nhất Bác khó khăn nuông chiều đã tan biến mất hình mất dạng, quan hệ vừa mới ấm áp của hai người lại hạ xuống điểm cực lạnh.

Vương Nhất Bác quyết tâm giữ người Tiêu Chiến lại, bên ngoài cửa thêm 4 vệ sĩ, sửa chữa 5 phòng lầu 1 lại thành phòng chiếu phim nhỏ, phòng tập gym, còn có quán bar. Tiêu Chiến hoàn toàn không cần đi ra ngoài, ở nhà cái gì cũng có, không phải sao?

.

.

.

"Tôi muốn đi thăm ba."

Vương Nhất Bác mặt không biểu tình miết lấy lòng bàn chân Tiêu Chiến, hài lòng nhìn con thỏ nhỏ bị nhột rút chân về, bực dọc nhìn cậu.

"Cậu không chán sao?"

Tại sao lại chán, ở cùng Tiêu Chiến là chuyện thú vị nhất trên đời này. Vương Nhất Bác có lúc hận không thể mọc thêm 8 cánh tay để xử lý công việc nhanh hơn, thời gian còn lại chỉ muốn vây xung quanh Tiêu Chiến.

"Trẻ ngoan mới có tư cách ra ngoài, trẻ hư chỉ có thể bị nhốt."

Lúc đó Vương Nhất Bác vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Đương nhiên, hiện tại Tiêu Chiến căm hận mọi thứ về cậu, nhưng giữa hai người suy cho cùng cũng không có mối thù đội trời chung nào. Vương Nhất Bác vốn dĩ có cơ hội bù đắp, chỉ cần cậu để Tiêu Chiến ra đi, lại âm thầm giúp gia đình họ về mặt tài chính. Qua một hoặc hai năm, thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Tiêu Chiến một lần nữa tranh thủ sự cảm thông, lấy tình cảm một năm nay của hai người làm cơ sở, Tiêu Chiến cuối cùng nhất định mềm lòng thôi.

Vương Hạo Hiên chỉ cho cậu con đường trên, nhưng Vương Nhất Bác đã bị dục vọng chiếm hữu đáng sợ che mờ hai mắt, tự tay cắt đứt con đường này.

.

.

.

"Vương Nhất Bác, cậu cứ nhốt tôi như vậy, không sợ tôi nghĩ không thông?"

"Sợ."

Tiêu Chiến lặng nhìn con dao gọt trái cây trên đầu giường.

"Sợ? Cũng phải, cậu bỏ nhiều tiền như vậy ra mua tôi, nếu tôi chết đi, 400 triệu tệ của cậu xem như thả trôi sông."

Tiêu Chiến cầm lấy con dao gọt trái cây, trong khoảnh khắc đó bỗng muốn thử xem lưỡi dao có đủ bén không, có thể xuyên qua trái tim mình không, biểu cảm của Vương Nhất Bác nhất định rất đặc sắc.

Lúc đó liệu cậu có hối hận? Có ôm lấy tôi toàn thân đầy máu mà sám hối? Có thật lòng nhận ra lỗi lầm của mình? Chắc là có, dù sao thì cậu cũng rất yêu tôi.

"Anh làm gì vậy? Bỏ dao xuống."

"Tôi muốn gặp ba."

Vương Nhất Bác nhìn thấy lưỡi dao bén nhọn kề sát cổ Tiêu Chiến, chỉ dùng lực thêm một chút thì có thể cắt rách da, dọa cậu tay chân lạnh toát, lần đầu tiên trong cuộc đời trải nghiệm được cái gì gọi là sợ hãi.

"Được, được, ngày mai gặp, em đưa anh đi."

"Cậu có giữ lời không?"

"Có! Em nói với chú Tiêu, em bỏ tiền giúp gầy dựng lại Tiêu thị, quy mô lớn hơn trước, chú nghe được rất vui, sức khỏe khá hơn nhiều, hai ngày trước còn nói muốn gặp anh."

Từ trước đến nay Vương Nhất Bác rất giỏi bàn bạc, Tiêu Chiến nói như thế nào thì chính là thế đó, nên cho dù anh bị người bên ngoài gọi là chim hoàng yến được bao dưỡng, cũng không cảm thấy mất tự do. Nhưng hiện tại Vương Nhất Bác thay đổi rồi, trở nên xa lạ, khiến người khác sợ hãi.

Tiêu Chiến để mặc cho Vương Nhất Bác đoạt lấy con dao trong tay anh, anh vốn không định lấy tính mạng mình ra cược, chỉ là muốn xem phản ứng của Vương Nhất Bác.

"Lời lúc nãy cậu nói còn tính không?"

Vương Nhất Bác lòng đầy sợ hãi ôm chặt lấy Tiêu Chiến.

"Tính, tính. Em sai rồi, em không nên đùa với anh, Chiến Chiến, chúng ta lại giống như trước đây được không? Em cái gì cũng nghe theo anh."

"Vậy thả tự do cho tôi."

Vương Nhất Bác ngừng lại, vẽ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Ngoại trừ cái này."

Tiêu Chiến kéo chăn cuộn mình lại.

"Vậy thì không còn gì để nói."

.

.

.

Vương Nhất Bác không lừa anh, sức khỏe của ba tốt hơn năm ngoái nhiều, ánh mắt lại lấp lánh như xưa, cha con hai người không gặp mặt nhau 2 tháng, bất tri bất giác nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, cho đến khi y tá đến gõ cửa nói ông Tiêu phải truyền vitamin rồi.

"Người già thật phiền phức, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm."

"Ba, Vương Nhất Bác cậu ta... có nói gì với ba không?"

Tiêu Vân hồi phục tinh thần.

"Có, Vương tổng định đầu tư cho chúng ta, 50 triệu tệ! Còn nói là nếu nghiên cứu thuận lợi sẽ tiếp tục đầu tư, xem ra lời đồn bên ngoài không đúng, Vương tổng thật sự là người tốt, mấy ngày trước cậu ấy còn nói muốn làm con nuôi ta, dọa ta sợ hết hồn!"

"Ba đồng ý rồi?"

"Làm sao ba dám đồng ý, người ta là người đứng đầu của doanh nghiệp trong ngành, ta làm sao có phúc khí làm ba nuôi người ta."

Tiêu Chiến siết chặt tay, Vương Nhất Bác có ý gì? Lừa mình không được thì lừa ba? Nghĩ rằng cho chút ân huệ thì có thể mua được lòng người? Vô sỉ!

"Ba, thật ra Vương Nhất Bác hắn..."

"Hai người đang nói gì thế?"

Vương Nhất Bác rót cho Tiêu Vân một ly trà nóng.

"Chú, ngày mai thư ký của con sẽ đến gặp chú bàn về chuyện đầu tư, con chuẩn bị xong hết các hạng mục rồi, mục tiêu kỳ một là cân bằng thu chi, kỳ hai lại tiếp tục bổ sung."

"Được, được, thật sự cảm ơn cậu, Vương tổng."

"Đừng khách sáo, chỉ là con cảm thấy rất hợp ý với Tiêu Chiến."

Lời này có hơi kỳ lạ, Tiêu Vân không kịp thắc mắc, Vương Nhất Bác đã vỗ vai Tiêu Chiến, mang theo một lực uy hiếp nhất định, khách khí nhưng không dễ từ chối.

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng con về trước đây, chú ở đây cố gắng tịnh dưỡng."

.

.

.

Trên đường về nhà, sắc mặt Tiêu Chiến không tốt, lời nói mang đầy gai nhọn.

"Đừng cho rằng tôi sẽ cảm ơn cậu, đây là cậu nợ nhà chúng tôi."

"Được, hiếm khi ra ngoài một lần, vui vẻ lên đi."

"Cậu làm gì vậy?"

"Tóc anh rối rồi, em giúp anh chỉnh lại."

Tiêu Chiến dựa sát cửa sổ xe, trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, giống như một con mèo đang xù lông, cự tuyệt bất kỳ ai đến gần.

"Đừng chạm vào tôi."

Vương Nhất Bác bất lực thu tay về.

"Chiến Chiến, em thật sự không có ác ý, đợi Tiêu gia hoạt động lại, anh vẫn là tiểu thiếu gia Tiêu thị, mọi thứ đều trở lại như trước đây."

"Như trước? Nếu hai chúng ta đổi lại, tôi làm cậu phá sản, làm ba cậu tức đến nhập viện, lại cùng cậu ký cái hợp đồng kỳ lạ đó, ngủ với cậu, sau đó lại giả nhân giả nghĩa trả lại cậu tất cả, cậu có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy không?"

Tiêu Chiến vốn dĩ muốn đổi lại vị trí để Vương Nhất Bác suy nghĩ, nhưng là anh đánh giá thấp mức độ mặt dày của Vương Nhất Bác.

"Nếu là bị anh ngủ, em không có ý kiến."

"Cậu!"

Mặt Tiêu Chiến dần dần đỏ lên, nhịn nửa ngày mới mắng một câu.

"Đê tiện."

"Mắng tới mắng lui cũng có mấy câu, không có chút mới mẻ gì hết."

"Dừng xe!"

Vương Nhất Bác híp mắt, tỏ ý bảo Lý Bạc Văn dừng xe. Phía trước xe bọn họ có hai chiếc, phía sau hai chiếc, Tiêu Chiến cho dù có mọc cánh cũng không bay được. Tiêu Chiến xuống xe chạy đi mấy bước, sau lưng rất nhanh đã có 6 người mặc áo đen chạy theo, Vương Nhất Bác nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng nhận lỗi.

"Là em nợ anh, đừng làm loạn nữa được không? Chúng ta về nhà trước, về nhà sẽ lại xin lỗi anh, nghe lời nào."

"Tránh ra, đừng làm phiền tôi!"

Tiêu Chiến cũng không thể chạy được xa, chưa được một lúc sau đã có một đám người áo đen vây xung quanh anh, vây truy đổ tiệt (bao vây, theo đuổi, cản trở và đánh chặn), giống như từng cọng cỏ đè lên người anh, cho đến khi không vùng vẫy được nữa, Tiêu Chiến cuối cùng cũng sụp đổ, thở hổn hển, ngồi xổm xuống đất, khóc lớn.

"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Tôi có đụng đến cậu không? Ai bảo cậu thích tôi chứ? Nhà chúng tôi có tiền, nhà chúng tôi có rất nhiều tiền, tôi không cần cậu bố thí, hu hu... tại sao trên đời lại có loại người như cậu, Vương Nhất Bác, cậu, cậu chính là tên khốn!"

.

.

.

Con đường này ở trung tâm thành phố, Tiêu Chiến cứ ngồi bên vệ đường khóc, xung quanh lại thêm một vòng vệ sĩ, rất nhanh đã thu hút một đám người qua đường đến xem náo nhiệt, cầm theo điện thoại quay quay chụp chụp. Vương Nhất Bác tốt xấu gì cũng là nhân vật có máu mặt, ôm Tiêu Chiến lên đi về hướng xe đang đậu.

"Giải tán đám người đó, tôi không muốn chuyện này xuất hiện trên truyền thông, hiểu?"

"Dạ."

"Bỏ tôi ra, Vương Nhất Bác, cậu không biết xấu hổ? Cậu cứ để mọi người nhìn đi, cậu, Vương tổng đỉnh đỉnh đại danh chính là một tên vô lại, vô sỉ, khốn nạn! Cậu..."

Vương Nhất Bác bất lực dùng thuốc mê đã chuẩn bị sẵn lên người Tiêu Chiến, con thỏ bị ép vào đường cùng sẽ cắn người, người lịch sự, có văn hóa như Tiêu Chiến cũng có ngày trên đường lớn khóc lóc ầm ĩ.

"Tiêu thiếu gia cậu ấy?"

"Lái xe của cậu đi."

.

.

.

Thuốc mê đó nặng, mãi cho đến khi về đến biệt viện Tiêu Chiến vẫn còn ngủ say.

Dáng vẻ ngủ say của Tiêu Chiến ngoan ngoãn cực kỳ, giống như con mèo nhỏ lúc trước Vương Nhất Bác từng nuôi, nhìn rất ngoan nhưng thật ra móng vuốt rất lợi hại, cũng không chịu để người khác ôm, sau này con mèo đó nhảy ra ngoài cửa sổ chạy đi mất, tìm không được nữa, Vương Nhất Bác đau buồn một khoảng thời gian.

"Anh không thể chạy mất, không có anh em phải làm sao."

Vương Nhất Bác ôm một Tiêu Chiến hiếm khi ngoan ngoãn vào lòng, hôn lên nốt ruồi dưới môi, nhẹ nhàng vỗ lưng anh, ngân nga ca khúc hát ru lúc bé.

"Trong dãy ngân hà trên bầu trời xanh, có một con thuyền nhỏ màu trắng, trên thuyền có một cây quế hoa, thỏ trắng đang chèo thuyền du ngoạn."

======
Truyện được đăng miễn phí tại tài khoản:
- Wattpad: @yexuan202
- Facebook: @Tư mộng nhất sinh - 思梦一生

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip