Chương 7
Nụ hôn đến bất ngờ.
Vương Nhất Bác dùng tư thế khóa yết hầu xoay Tiêu Chiến qua, đẩy y đè lên tường, bóp xương cằm y hôn xuống.
Đầu Tiêu Chiến bị đè mạnh lên tường đá, nụ hôn của Vương Nhất Bác không dịu dàng, làm y đau, trong lúc hít thở mang theo tiếng rên khẽ, có phần khó chịu, nhưng hai tay tự nhiên ôm lấy sau eo Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến vẫn không biết cách hôn, trong những lần làm tình, y hoàn toàn là bên bị động, vì lần này lại không hồi âm nên Vương Nhất Bác đổi một cách hôn khác – sau khi liếm lên đầu lưỡi Tiêu Chiến, hắn chầm chậm rút ra, rồi vươn vào trong điên cuồng quay một vòng, như đang mô phỏng động tác giao hợp.
Tiêu Chiến thất bại liên tục trong cuộc cướp đoạt trắng trợn, Vương Nhất Bác hôn đến mức chân y mềm nhũn, mắt nhắm nghiền vì căng thẳng, hàng mi khẽ run, bàn tay đặt sau eo hắn nắm ngày càng chặt, mãi cho đến khi hạ thân dán sát vào nhau, chưa được bao lâu đã có phản ứng.
Vương Nhất Bác cũng cảm nhận được biến hóa này, sau một trận gặm mút hơi tách ra nhưng vẫn gần như dán lên môi y, tựa như lưỡi dao treo trên miếng thịt, hắn nói: "Đừng quên huynh là vì đứa trẻ mồ côi của Tiêu gia mà bỏ ra những gì."
Tiêu Chiến nghe thấy từ "đứa trẻ mồ côi của Tiêu gia" lập tức tỉnh táo, đôi mắt lanh lợi vì động tình mà trở nên ẩm ướt nhìn Vương Nhất Bác, y không biết phải giải thích thế nào.
Lúc làm lần đầu tiên cũng giống như vậy, sự tồn tại của Tỏa Tỏa làm Vương Nhất Bác nhận ra, y dùng thân thể để đổi lấy một mạng người.
Nếu chỉ có nghĩa quân thần, hà tất phải giao phó đến mức này.
Tiêu Chiến bỗng hiểu ra lúc này y nên làm gì, tay y thu về đặt sau eo mình, nắm lấy đai lưng kéo mạnh, vạt áo mở bung, y trước mặt Vương Nhất Bác cởi sạch y phục, sau đó dán sát người lên người Vương Nhất Bác, hai tay khoác lên cổ hắn.
Từ lúc y bắt đầu động tác này đồng tử Vương Nhất Bác hơi co lại nhìn y, trong phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua hoa văn trên khung cửa, rải rác chiếu lên hắc bào của hắn, có một vài mảng sáng bí ẩn, làm nổi lên màu vàng đen độc đáo của màn đêm.
Tiêu Chiến không nhìn thấy biểu cảm của Vương Nhất Bác, dứt khoát phủ lên môi hắn, như vậy gọi là ngốc nghếch, cách hôn không có kỹ thuật, đến cả răng môi Vương Nhất Bác còn không mở, thậm chí không mang nửa phần tình dục nhưng đã khơi dậy trái tim rực lửa của hắn, còn hơn cả đêm xuân mê hoặc đó.
Tiêu Chiến hôn rất gấp, cả cơ thể dựa lên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đỡ eo y, híp mắt nhìn người trước mặt từng chút từng chút rơi vào tình triều, da thịt mềm mại trong lòng bàn tay hắn đôi lúc run rẩy, y còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên.
Hơi tách ra khỏi người y một chút, Vương Nhất Bác cúi người nâng mông Tiêu Chiến bế y lên, đi mấy bước đặt lên giường tiếp tục quấn lấy. Vương Nhất Bác thuận theo động tác của Tiêu Chiến dẫn dắt y giao phó cho mình, màn đêm là dòng suối ấm áp dịu dàng, tứ chi giao triền, hòa cùng làn sóng hoan tình trôi nổi.
Qua mấy canh giờ, trời dần sáng, Tiêu Chiến nhắm mắt nằm sấp trên người Vương Nhất Bác, cơ thể mỏi nhừ nhưng không có ý muốn ngủ.
Tay Vương Nhất Bác luồn giữa tóc y, ngón tay thon dài, gỡ rối mái tóc đen tuyền, sau đó nói: "Ta phải lên triều, huynh ngủ tiếp đi."
Tiêu Chiến mơ màng gật đầu, sau khi nhìn Vương Nhất Bác xuống giường, bỗng ngồi dậy, nói: "Cần ta giúp ngươi mặc triều phục?"
Vương Nhất Bác đã mặc xong trung y, nghe thấy quay người qua nhìn y, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, đi đến gần y, cúi người xuống hôn lên giữa mi tâm.
Hắn nói: "Không cần, huynh ngủ đi."
Sự dịu dàng này làm trái tim Tiêu Chiến đập mạnh.
Vương Nhất Bác là phu của y, là thái tử của Đại Châu Hạ quốc, tương lai là vua của thiên hạ, hàng vạn con dân đều là thần của hắn.
Lúc đầu, Tiêu Chiến và hắn thành hôn là kế hoạch tạm thời, mà sau đó là vì bảo vệ Tỏa Tỏa và những mối quan hệ khác nhau với y của một tầng bên trên, Tiêu Chiến tự cảm thấy mình không yêu hắn, có tình, hoặc có lẽ là kính sợ nhiều hơn.
Vương Nhất Bác đã đi rồi, Tiêu Chiến cũng không muốn ngủ nữa, trong chăn đệm vẫn lưu lại mùi hương trên người hắn, từ khoang mũi thấm dần vào tim phổi, một luồng không khí ấm áp bao trùm y.
Trong lúc lơ đễnh não Tiêu Chiến xuất hiện gương mặt hắn, lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác là vào cuối mùa đông năm Hạ Nguyên thứ ba mươi mốt, trong Tốc Ly quán.
Tháng mười hai kinh đô tuyết rơi dày, ngoài kinh là cảnh tượng hoang vắng mờ mịt, Tiêu Chiến từ bên ngoài che ô đi vào, nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới hành lang. Bạch y trắng hơn tuyết, hệt như tiên nhân hạ phàm, bút mực cũng không đủ để phác họa con người lạnh lùng đó, chỉ đứng nhìn từ xa đã cảm nhận được hơi lạnh cắt da thấm vào trong cốt tủy, Tiêu Chiến đoán hắn có lẽ là thái tử Đại Châu lưu lạc Nam Cương mười ba năm - Vương Nhất Bác.
Chỉ là giờ đó khắc đó, y không dám nhìn hắn.
Tiêu Chiến vốn phải men theo hành lang về điện, thấy vậy không dám làm phiền, chỉ đành đi vòng qua rừng trúc đi theo một con đường khác xa hơn, lúc đi qua rừng trúc nghe thấy tiếng sáo trúc ngân vang, lúc đầu tiếng sáo du dương, thánh thót truyền cảm như tiếng nước chảy róc rách từ con suối trong lòng núi, chưa được bao lâu lại giống như một đàn chim vỗ cánh bay ngang qua cánh rừng, không giống hồng nhạn, không bằng đại bàng, rất có sinh khí, nhưng rồi yếu ớt tựa gió thoảng, chầm chậm cách biệt thế gian, khiến cho người nghe có cảm giác thân thể ở trên mây, mênh mông thoáng đạt, trong phút chốc như thể bản thân đã thành tiên. Chỉ là đoạn cuối cùng lại có phần bi thương, tựa như người thổi sáo có ý đè ép vần điệu.
Là một điệu khúc Nam Cương dùng để siêu độ vong linh, khoảnh khắc đó Tiêu Chiến bỗng hiểu ra – thái hậu và Nghi đế vì ngăn cản hắn về kinh đã phái hơn trăm cao thủ đại nội ở Vân Nhai quan vây sát hắn, gần một ngày một đêm truy sát, một cảnh tượng mưa máu khắp trời, trả giá bằng tất cả tính mệnh của hộ vệ tùy tùng, chỉ vì giữ lại đích mạch hoàng thất cho Đại Châu Hạ quốc, quân vương duy nhất của Lục Nhạn môn. Mà hắn lúc đó chẳng qua chỉ mới là một thiếu niên đầy nhân ái.
Hai nhạn Phong Y và Nguyệt Y của Lục Nhạn môn mất mạng ở Vân Nhai quan, Nghị Lang đã nhận tội, Hoa Y không rõ tung tích, Tuyết Y từ đó về sau ẩn mình bên cạnh quân vương, trở thành ám vệ của Vương Nhất Bác.
Người thân thuộc đã không còn bên cạnh y, Đoạn phu tử Đoạn Ly Ưu lúc nhỏ thường xuyên càm ràm y vì thân phận đặc biệt nên không thể gặp lại, Lục Nhạn môn sớm đã không còn.
Bốn năm trước, tất cả quá khứ của y đều chôn vùi cùng đường về của Vương Nhất Bác, chôn vùi trong trận tuyết mùa đông, trong cơn mưa máu lạnh lẽo đáng sợ đó.
Tiêu Chiến ngủ một giấc này đến tận giờ Tỵ, sau khi thức dậy lại quấn chăn nhìn chằm chằm màn trướng ngơ ngác rất lâu, lòng nghĩ mình dùng sức trong lúc giao hợp quả thực là một chuyện quá mệt, hắc bào tối qua trước khi lên giường vứt bừa bãi đã không nhìn thấy nữa, không biết bị Vương Nhất Bác mang đi đâu rồi.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Tiêu Chiến mặc xong quần áo mới mở cửa ra ngoài, đang thắc mắc tại sao hôm nay ngoài điện lại yên tĩnh như vậy, đột nhiên nhìn thấy một dàn cung nhân quỳ chỉnh tề ở chính đường trong điện, người dẫn đầu mặc cung bào xanh lá thẫm, vừa nhìn đã biết là cô cô trưởng sự từ trong cung đến.
"Tham kiến thái tử phi." Mọi người nhìn thấy y đồng thanh đáp.
Vị đứng đầu đã tự mình ngẩng đầu lên, cung kính nói với Tiêu Chiến: "Nô tì Du thị, phụng lệnh ý chỉ thái hậu, đến đây hầu hạ thái tử phi."
Tiêu Chiến sững sờ đứng đó, nhất thời thầm oán đây là vì tin tức tối qua thái tử và thái tử phi ngủ chung giường truyền đến chỗ thái hậu rồi nên mới phái người đến phân ưu cho thái hậu.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Watt.pad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip