Chương 9
Trước khi nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang đứng ở cổng trường đeo tai nghe và nghe nhạc, thấy hơi có lỗi.
Đôi khi anh cảm thấy mình thật xấu, rõ ràng rất dựa dẫm vào Vương Nhất Bác, hắn chưa từng nói một câu nặng lời hay cố tình phớt lờ anh, nhưng đôi lúc anh sẽ bắt nạt hắn tùy theo tâm trạng lúc đó của mình, như thể chỉ có thông qua cách thức này mới thỏa mãn được thiếu sót gì đó của bản thân.
Còn về những hành động vô lý này, Vương Nhất Bác chưa từng tính toán với anh, làm anh thường xuyên quên mất sự thật rằng mình lớn tuổi hơn Vương Nhất Bác.
Khi được bao bọc trong tình yêu, cả người sẽ hạnh phúc lâng lâng, lúc đó anh rất muốn hỏi Vương Nhất Bác những câu hỏi như đang làm nũng như "Sao em giống anh hai anh vậy?", nhưng anh chưa bao giờ hỏi. Bởi vì anh biết, Vương Nhất Bác nhất định sẽ lại nói năng linh tinh trêu tức anh.
Ngoài tính tình nóng nảy, không nói năng đường hoàng, anh còn cảm thấy mình luôn lợi dụng tình cảm để kìm kẹp Vương Nhất Bác, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh cảm thấy áy náy.
Nhưng trong lúc ăn năn, anh lại cảm thấy mình không cần phải áy náy. Nói cách khác, áy náy của anh không quá thuyết phục. Bởi vì đôi khi Vương Nhất Bác ngốc đến mức làm anh nổi điên, những lời nói không hiểu phong tình làm anh khó chịu, không thể không trút giận lên người hắn.
"Rõ ràng là em ấy ghẹo mình trước."
Anh sẽ tự an ủi mình bằng cách này, nhưng mỗi lần trút giận xong lại hối hận và sợ hãi. Vương Nhất Bác càng không tính toán, anh càng cắn rứt lương tâm.
Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn, một khi đã dùng hết nhẫn nại của mình, Vương Nhất Bác sẽ rời xa anh mà không ngoảnh lại.
Trong ba mươi phút chờ đợi, Tiêu Chiến một mình khơi dậy làn sóng dữ dội trong lòng, rồi lại tự làm dịu đi cơn bão.
Anh thầm thề sẽ không bắt nạt Vương Nhất Bác như vậy nữa. Nhưng khi mở cửa xe nhìn thấy Vương Nhất Bác đang cười nhăn răng, tí ta tí tởn nói chuyện với mình, lời thề lập tức không còn giá trị nữa.
Vương Nhất Bác đặt một tay lên vô lăng, người nghiêng người về phía trước nói: "Để ngửi thử xem cưng một mình ăn gì nào. Không ngửi được, có lẽ phải nếm thử."
"Thần kinh!" Tiêu Chiến vung tay đánh chát chát lên cánh tay Vương Nhất Bác.
.
.
Nếu yêu cầu Tiêu Chiến kể chi tiết lý do tại sao anh lại yêu Vương Nhất Bác, anh cảm thấy một trong số đó có thể là Vương Nhất Bác biết anh thích ăn gì. Trong hai năm bên nhau, mỗi nhà hàng mà Vương Nhất Bác dẫn anh đi ăn đều cực kỳ hợp khẩu vị với anh, rõ ràng Vương Nhất Bác không phải là người chú trọng ăn uống.
Nhà hàng hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tiêu Chiến ăn rất mãn nguyện, sau khi đĩa được dọn xuống vẫn không khỏi dùng đầu lưỡi lướt qua khóe miệng mấy lần, càn quét mỹ vị còn sót lại. Thần kinh được thư giãn, tâm sự nặng trịch liên quan đến quán bar Fala kìm nén suốt dọc đường không biết có nên nói hay không, lo lắng lại vô cớ đồng cảm rồi buồn cuối cùng đã tìm được dũng khí giãi bày.
Chỉ là anh vừa định mở miệng, Vương Nhất Bác đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, à một tiếng rồi nói: "Hèn gì trông quen quen, cửa hàng quần áo của Cầy Hương nằm chéo bên kia đường."
Sau đó hắn nói với Tiêu Chiến: "Lát nữa ghé ha, sắp đến Tết rồi."
Tiêu Chiến còn chưa kịp nói được hay không, Vương Nhất Bác đã nhấc điện thoại di động lên gọi cho Quách Tử Luân.
Thành phố này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Trước khi gặp Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã từng ghé qua cửa hàng này, vì phong cách bày trí, mặt tiền và quần áo trong tiệm rất hợp gu anh. Rồi một ngày, Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến đi ngang qua, nói với Tiêu Chiến cửa hàng này là của Cầy Hương mở, lúc đó anh cũng từng cảm thán một câu đúng là duyên phận.
Chỉ là từ khi Vương Nhất Bác mang hai túi quần áo từ cửa hàng về, Tiêu Chiến bắt đầu có ác cảm với nơi này, trốn năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi.
Trước khi bước vào, anh còn vô thức cụp mắt xuống xem quần áo hôm nay của mình đã đủ tươm tất chưa.
.
.
Quách Tử Luân tình cờ đang ở trong cửa hàng, sau khi cười lớn chào hỏi hai người, bèn kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống bàn vài chuyện làm ăn. Tiêu Chiến từ chối sự nhiệt tình của cô nhân viên bán hàng, một mình đi loanh quanh trong cửa hàng.
Buổi chiều các ngày trong tuần có rất ít khách hàng, khi Tiêu Chiến lên tới tầng hai, anh là người duy nhất ở đây. Anh liếc nhìn vị trí cầu thang để chắc chắn rằng không có ai đột nhiên bước lên chào mình, sau đó cầm một bộ quần áo ướm thử lên người rồi nhìn vào trong gương.
Sống bên ngoài nhiều năm, tiết kiệm đã trở thành thói quen của anh. Để kiềm chế ham muốn mua sắm của mình, ngoại trừ mua nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị, anh về cơ bản không tiêu tiền. Ngay cả mua hàng online cũng chỉ mua những thứ cần thiết.
Đã lâu rồi chưa được trải nghiệm cảm giác được thử những bộ quần áo đẹp và yêu thích trong một cửa hàng như thế này.
Hiếm có hơn nữa là không có nhân viên nào giả vờ nhiệt tình vì thành tích mà cố tình lẽo đẽo đi theo, âm nhạc cũng rất êm tai, một nơi rộng rãi tạm thời trở thành không gian độc lập của anh.
Dần dần buông lỏng phòng bị, Tiêu Chiến ướm thử nhiều bộ quần áo hơn, khi lên đến tầng ba, anh bắt đầu mạnh dạn nhập tâm phối quần áo và phụ kiện lại với nhau, như thể đang chơi game "Ngôi sao thời trang".
Nhưng ngay khi phối xong một bộ quần áo hoàn chỉnh, tiếng cười của Quách Tử Luân và Vương Nhất Bác xuyên qua âm nhạc và sàn nhà truyền đến tai anh. Anh đột nhiên cảm thấy bên tai nóng lên, vô thức nhanh chóng cởi hết quần áo, phụ kiện ra trả về vị trí ban đầu. Sau khi mọi chuyện đã xong, anh vẫn khó hiểu về hành vi của mình.
Anh cảm thấy mình mờ ám, keo kiệt, tầm thường, quê mùa. Việc lúc nãy làm không có gì sai trái, nhưng vừa nghe thấy tiếng cười, phản ứng đầu tiên của anh là mình bị người ta giễu cợt.
Trong khi gấp gáp cởi chiếc áo khoác yêu thích của mình ra, đầu anh chợt hiện lên hai chiếc túi giấy đựng quần áo mà anh đã nhét sâu trong tủ của Vương Nhất Bác.
Anh muốn về nhà. Khi chỉ còn những bậc thang cuối cùng, anh nghe thấy Quách Tử Luân hỏi Vương Nhất Bác khi nào nhà hàng Mexico của hắn định khai trương. Vương Nhất Bác trả lời: "Sắp rồi" Lại nói: "Chưa nghĩ ra tên, trước đây nói dùng lại tên cũ nhưng Tô Hâm nói không hay."
Vừa dứt lời, hắn đã thấy Tiêu Chiến xuất hiện ở đầu cầu thang: "Có thích cái nào không?"
Tiêu Chiến không trả lời, đi thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác, đột ngột nói: "Em có biết Fala sắp đóng cửa rồi không?"
"Fala gì?"
Dù đã sớm đoán được Vương Nhất Bác sẽ không có cảm nhận giống mình nhưng anh vẫn cảm thấy tổn thương vì câu hỏi của Vương Nhất Bác. Trước mặt Quách Tử Luân, anh không muốn có phản ứng kích động thái quá, chỉ cười nhẹ nói nhỏ: "Là quán bar anh từng hát."
"À nhớ rồi, sao lại đóng cửa?" Vương Nhất Bác hỏi. "Kiếm không được tiền đúng không, không lạ, quán của em cũng kinh doanh tàm tạm thôi."
Tiêu Chiến nhìn bộ dạng thờ ơ của Vương Nhất Bác, thực sự rất muốn thốt ra câu "Đó là nơi chúng ta quen nhau".
Anh chỉ nhìn hắn, không nói gì thêm.
Quách Tử Luân lúc này đi tới, không biết là muốn giải vây hay đổ thêm dầu vào lửa. "Hai người đều ở đây, vậy chúng ta đi chơi đi, mình gọi thêm Tô Hâm."
Vương Nhất Bác đang định nói "Được" thì đã nghe thấy Tiêu Chiến nói "Tôi không đi".
"Ba người đi đi." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác. "Anh muốn đến xem lão Ba."
Vương Nhất Bác hỏi: "Lão Ba là ai?"
Lần này, Tiêu Chiến thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái, gật đầu với Quách Tử Luân, rồi đẩy cửa kính tự mình rời đi.
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip