13
Lại thêm mấy cái tát nữa hạ xuống, khoé miệng Tiêu Chiến đã sưng đến bật máu, hai bả vai trái phải vẫn đang bị hai người đàn ông ấn xuống, giọng nói không được rõ ràng nữa: "Nhưng ông luôn không chịu nói tôi và bà ấy thực sự có quan hệ gì."
"Trách tôi?"
Giọng nói của Bát Gia từ trên đỉnh đầu đều đều truyền xuống, có chút thong dong, nhưng lại vô tình hoà vào cùng với khí lạnh ở trong căn phòng thành một khối, phát tán sự lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà.
"Tiểu Cửu không dám!"
Tiêu Chiến cuối cùng cúi đầu xuống.
Năm ấy, trong cơn đói rét, nếu như không có Bát Gia, e là Nine của hiện tại đã là một con quỷ đói vất vưởng chui gầm cầu rúc trong hang rồi, cái mạng này xem như là được ông ta ban cho, mà cái hạn định tám năm này tuy nói chỉ là vì đùa cho vui thôi, nhưng cũng có thể xem là lá chắn bảo vệ anh. Công Quán, sớm đã trở thành da thịt nối liền với Nine rồi. Anh sống ở đây, trưởng thành ở đây, gần như đã không có loại khả năng, sẽ vì một gia tộc xa lạ, mà cố chấp muốn xẻ làm đôi chính mình.
Tiêu Chiến bị người ta lôi ra ngoài.
Lúc này, người ngồi trong bóng tối mới chuyển động, xoay ghế ngồi lại, một tay chống đầu, một tay chậm rãi lật tập hồ sơ đang đặt trên bàn: "Đã nhiều năm nay rồi, ông sợ cậu ta là người đó, nhưng cũng sợ cậu ta không phải, thế nhưng lại không điều tra ra, ông xem có phải là trùng hợp không?"
Trong phòng yên tĩnh đi, khí lạnh rất dày, hơi thở của con người rất nhẹ, đều không nghe được chút âm thanh nào. Trong căn phòng lạnh băng, nếu không phải đang có mấy người đang đứng và cái bóng người đen kia, thì nó chẳng khác nào một thung lũng chết không người.
"Vương Thiếu Văn." Bát Gia đột nhiên lên tiếng, nhếch mép, cười: "Trước sau như một."
Đặng Quân ở bên đó chuẩn đi tập huấn, trước giờ đi đã được gọi về tham gia cuộc họp, trên đường về trong lòng cậu ta rất vui vẻ, suy nghĩ tâm tình đều đặt hết lên cuộc thi sắp tới, cậu ta gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, xem như là đang giết thời gian.
Hai người không cãi nhau thì vẫn tính là bình yên vô sự, trạng thái tinh thần Văn Văn bên đó vẫn đang ổn, không có bám riết thúc giục phiền đến cậu, giải quyết xong hai chuyện phiền não, Vương Nhất Bác còn đang tưởng mình có thể tạm thời gác qua mọi chuyện an tâm làm việc, nhưng lại không nghĩ đến trong nhà còn một phiền não mới đang bị cậu vứt sau đầu lãng quên.
Lúc Vương Nhất Bác kết thúc công việc đã gần mười một giờ, vừa về đến nhà đã nghe Dì Từ nói Tiêu Chiến đến Công Quán vẫn chưa về, cũng không liên lạc được.
Vương Nhất Bác đến đồ vest cũng không kịp thay, đứng ở hành lang lối vào ấn số gọi điện thoại cho Tiêu Chiến.
Đổ chuông rất lâu, Tiêu Chiến ở bên đó mới chậm chạp nghe máy, giọng nói cũng trầm đi mấy phần, âm thanh truyền qua đường truyền đến tai Vương Nhất Bác lại có cảm giác không rõ ràng:
"Alo!"
Kiểu ngữ khí, âm cười, sự hoạt bát giả vờ như thường ngày đã không còn tồn tại.
Nó càng mang theo cảm giác lạnh nhạt và xa cách, mà ngay trong khoảnh khắc người nhận cuộc gọi nghe máy thì người gọi điện thoại đã cảm nhận ngay được. Khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải là mình đã gọi nhầm rồi hay không.
Vương Nhất Bác không quen với vẻ thờ ơ vô cùng rõ ràng như thế này của đối phương, ngữ khí cũng bất giác theo đó mà ôn hoà khách sáo hơn: "Đang ở đâu?"
Bên đó im lặng mấy giây, hình như đang không ngờ được người gọi đến lại là Vương Nhất Bác, đại khái phải cần có thời gian để phản ứng, qua nửa ngày mới cố dịu cổ họng xuống, trầm giọng, nói: "Ở Công Quán, hôm nay không về."
"Không phải đã nói là không cần đến Công Quán nữa sao?"
Ngữ khí trong câu nói của Vương Nhất Bác rất bình tĩnh, từ ngữ biểu đạt sự yêu cầu rất chuẩn, nhả chữ cũng rất rõ ràng, vậy nên Tiêu Chiến bên này căn bản không nghe ra được cảm xúc của đối phương.
"Nhớ rồi, không được sao?" Tiêu Chiến ném lại kiểu nói chuyện cà lơ phất phơ, ngữ khí trở nên trêu chọc như trước: "Nếu thiếu gia cho nhiều tiền hơn, tôi sẽ lập tức về."
"......"
Vương Nhất Bác bên đó trầm mặc mất mấy giây, quả thực không nói gì được nữa, cậu cũng không nói gì anh cả, cuộc gọi rất nhanh đã bị ngắt kết nối.
Nói chung, người bình thường đối với những thứ liên quan đến công việc của nam công quán đều sẽ có cách nhìn rất bay bổng, thế nên trong tiềm thức luôn tưởng rằng ở lại Công Quán chắc chắn là đang làm việc, suy cho cùng, đây không thể nào là nơi miệng nói nhớ là trong lòng sẽ nhớ được, cũng không phải là danh lam thắng cảnh đến để du lịch.
Cúp điện thoại, Vương Nhất Bác ngẩn ra mấy giây nhìn màn hình điện thoại đang dần tối đi, sau đó bật ra vài từ: "Ham chơi không đổi, đầu óc ngu muội."
Tiêu Chiến cũng không có thời gian để suy nghĩ Vương Nhất Bác có vứt bỏ thái độ chừng mực của mình lần nữa hay không, rồi nổi nóng mắng mỏ đến bắt anh hay không, anh cũng không còn sức lực nào để nghĩ Văn Văn có lo lắng đến mức suy sụp hay không, thậm chí còn không quan tâm nổi đến chuyện mình đã nhận một hợp đồng tiền tỷ thiếu đạo đức đến xáo trộn Vương Nhất Bác và Đặng Quân kia, bởi vì hiện tại Tiêu Chiến còn không thể nhấc điện thoại lên nghe.
Hôm nay, lúc anh bị ném ra ngoài, hai cánh tay anh như bị bọn người Bát Gia tháo cả khớp ra.
Tuy là nói chỉ bị trật khớp, nhưng khi bị ấn mạnh xuống ép buộc phải đi qua đó một lần nữa, anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ anh đang nằm trong box của Thập Tứ, ngửa mặt để Chu Mịch xử lý vết thương trên miệng cho mình, đầu thì loạn thành một cái tổ.
Tiêu Chiến không quan tâm Vương Nhất Bác nghĩ anh như thế nào, thực sự còn có thể nhẫn tâm hơn nữa, và thậm chí anh cũng không quan tâm Văn Văn, mà Tiêu Chiến quan tâm chính là, liệu có một ngày nào đó, chuyện này sẽ liên lụy đến người khác không?
Bát Gia trước nay luôn ra tay tàn độc, hôm nay chỉ là một màn nhắc nhở nhẹ, tháo khớp cánh tay cũng đã xem như là thủ hạ lưu tình rồi. Nhưng một khi anh tái phạm, Văn Văn, hoặc Vương Nhất Bác, hoặc bất kỳ ai đang đứng trong ánh sáng và không hề có ý định bảo vệ anh, đều có thể sẽ bị kéo vào.
Công Quán của bọn họ là một ngành công nghiệp bóng tối, bản thân những người làm nghề nam công quán đã luôn không thể nhìn thấy được ánh sáng, hiện tại ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời anh không còn cách nào khác, càng không có khả năng đi thưa kiện, thế nên bao năm nay làm gì có ai dám ngang ngược với Bát Gia, tất cả đều bị đánh gãy cả răng nhưng chỉ có thể ngậm máu nuốt xuống bụng.
Có lẽ Văn Văn không nên nhận lại anh như thế này, hoặc có lẽ, anh nên mãi mãi là người thuộc về Công Quán, một thân một mình, cũng không cần vướng bận.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chùm đèn treo trên trần nhà, cũng không thấy chói mắt, vừa nãy trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ, khiến anh bắt đầu có sự nghi ngờ về chính mình.
Đã sống chừng ấy năm trên đời rồi, anh rất hiểu trong lòng mình từ trước đến nay chưa từng bận tâm đến người khác. Anh ích kỷ, lạnh nhạt, cũng không quá lương thiện, thậm chí bụng một bồ dao găm nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày mấy người giàu sẽ trở nên nghèo khó, sẽ biến thành kẻ như anh, không từ thủ đoạn mà kiếm sống.
Nhưng có lẽ được người khác bận lòng, được bảo vệ yêu thương, hình như thật sự có một loại mị lực nào đó, khiến trái tim giữa người với người được kéo lại gần nhau trong vô thức, dù cho trong tiềm thức anh luôn biết không có loại tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có loại chăm sóc vô duyên vô cớ, dù cho anh hiểu rất rõ loại đạo lý này, nhưng đến giây phút này, Tiêu Chiến phát hiện bản thân lại không hề muốn bất kỳ ai của Vương Gia bị lôi kéo vào, đặc biệt là Vương Nhất Bác.
Tên của người này, dường như đã được tạc thành một pho tượng rất nặng ở nơi anh, nếu trong lòng anh đã có một quả cân, vậy thì cậu nhất định có thể chiếm lấy một vị trí dành cho người tốt quan trọng trong tim Tiêu Chiến.
Đó là người đầu tiên cản rượu anh khi anh đang tiếp khách, thậm chí còn kéo anh ra khỏi buổi tiệc rượu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến đột nhiên cười, hốc mắt có chút nóng, ánh mắt đang nhìn bóng đèn dần trở nên mờ đi.
Anh nhớ ngày đó anh cũng đã nổi giận hệt như Vương Nhất Bác, nhưng dường như chỉ có một mình anh biết, lần đó anh nổi nóng với Vương Nhất Bác, chủ yếu là trách, trách cậu sao lại đến muộn, muộn đến tận mấy năm, trách cậu vì đã để anh cô độc trải qua suốt nhiều năm mới chịu xuất hiện, còn đến xáo trộn cuộc sống của anh.
Nine luôn nhớ đến cảnh tượng khi vẫn còn ở tuổi thiếu niên, vào một đêm nào đó anh ra ngoài nhận khách, đã bị người ta đối xử bằng cách đè lên bàn rượu, rồi một đám vây lại cùng nhau cởi quần anh xuống.
Chàng thiếu niên mới đặt chân vào nghề như anh nước mắt lưng tròng, lúc bị người ta ấn cằm ép hành sự, ánh đèn trên tràn nhà chói đến mức không thể nào mở được mắt, trong căn phòng đầy mùi rượu hôi hám, anh đã từng mạnh mẽ khẩn cầu rằng hãy có một ai đó đi đến đẩy những người này ra, mặc kệ tất cả đưa anh đi, chấm dứt hợp đồng, cho dù phải đi đến thành phố lớn làm thuê, hoặc sống trong một căn nhà xập xệ ở thành phố nhỏ, trời nam biển bắc, chỉ cần anh được rời khỏi đây, thế nào cũng được.
Nhưng cái người đẩy cửa bước vào đã không hề đến. Từ lúc anh mười tám, mười chín, mãi đến khi hơn hai mươi tuổi, rất nhiều rất nhiều năm, anh đã quỳ trên mặt đất rất nhiều năm, đến khi những giọt nước mắt ngang ngược biến thành bộ dạng nhẫn nhịn, đến khi anh đã triệt để hoà giải với chính mình, đã an ổn kiếm tiền, thì người ấy lại xuất hiện.
Tiêu Chiến trong khoảnh khắc ấy đã nghĩ, người Vương Nhất Bác kéo đi không phải là Nine thân thủ cao cường, mà là chàng thiếu niên cô đơn đã sớm chết ở năm mười tám tuổi, với gương mặt đầy nước mắt đang quỳ trước mặt một đám người.
Thứ cậu kéo đi, là một thi thể.
Nhưng, Tiêu Chiến vẫn phải cảm ơn Vương Nhất Bác.
"Ca, đừng khóc mà, cánh tay không phải được nối khớp lại rồi sao, đau không?" Thập Tứ khom người trước đầu giường, rút mấy tờ khăn giấy lau nước mắt bên tai cho anh.
Động tác nhẹ nhàng khiến Tiêu Chiến chợt tỉnh lại, anh giật mình trừng to mắt, nhìn chằm chằm Thập Tứ.
Thất thần ra mấy giây, anh làm thanh cổ họng, nói: "Không sao, không đau, chỉ là hơi nhớ nhà."
"Cửu ca làm gì có người nhà, chỉ là chịu ấm ức, nên nhớ Tiểu Vương Tổng rồi phải không?" Tiểu Thập Tứ nói mà không chút do dự, đang chăm chăm giúp Tiêu Chiến lau nước mắt trên mặt, cậu ta trong lòng nhớ lại một chuyện: "Em cũng nhớ nội của em, thời gian trước em cũng hay khóc, trước khi tiễn em xuống núi, nội đã đến làng bên mượn một ít bột mì, làm mấy cái bánh nướng để em ăn trên đường, bây giờ có chút hỏng mất rồi, nhưng em vẫn không nỡ ăn."
Tiêu Chiến trước nay nghe được mấy lời này dường như luôn không có bất kỳ cảm xúc nào, đổi lại trước kia, anh nhất định sẽ thấy phiền, sau đó sẽ mắng Thập Tứ nhạy cảm quá, rồi nếu như bản thân đang dư tiền, anh sẽ đưa cho Tiểu Thập Tứ bảo cậu cút ra ngoài mua vé về nhà thăm bà nội, nhưng hôm nay lại không hề có suy nghĩ đó, trong lòng giống như đã chạm đến sợ dây thương cảm, lần đầu tiên làm chuyện hoang đường, anh an ủi: "Bà nhất định rất lo lắng cho cậu, sợ cậu không được ăn uống đầy đủ."
Thập Tứ ngẩn người, nhận thấy tâm trạng của Cửu ca cũng đang rất tệ, cậu ta liền không nói thêm nữa, chỉ cầm khăn giấy dậm dậm nước mắt cứ chảy ra từ khoé mắt anh: "Đừng khóc nữa, Cửu ca, anh xem Tiểu Vương Tổng tốt vậy mà, lâu như vậy không chạm vào anh, anh vẫn có thể kiếm được tiền."
Rõ ràng là an ủi.
Nhưng Tiêu Chiến cười khổ, cậu ta đâu có biết mối quan hệ bên trong của bọn họ.
Đến khi Thập Tứ lại bị gọi ra ngoài, Tiêu Chiến mới gắng gượng mò tìm điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nói với cậu, mấy ngày này anh không có làm việc, chỉ là ở Công Quán có chuyện rắc rối cần anh giải quyết. Màn hình vừa được mở khoá, phát hiện mình đã nhận được mấy tin nhắn từ Vương Nhất Bác rồi.
"Giám đốc Chu của các anh nói không để anh làm việc."
"Không muốn về thì ở lại Công Quán chờ, Văn Văn bên đó để tôi giải quyết."
"Thiếu gì thì nói với tôi."
Tiêu Chiến đọc đi đọc lại tin nhắn hết mấy lần, chỉ là những dòng chữ ngắn gọn, nhưng Tiêu Chiến lại nhớ đến ngữ khí bình tĩnh khuyên nhủ của cậu lúc nói chuyện.
Có rất nhiều lúc, anh nghĩ mình giống như một đứa thiếu niên phản nghịch, trốn nhà đi lang thang, còn anh thì đang báo bình an với người thân mà anh tin chắc sẽ đứng về phía anh và hiểu cho anh.
Cảm giác thật kỳ lạ.
Vì không muốn phá vỡ loại cảm xúc và tâm trạng hiếm hoi này, Tiêu Chiến nỗ lực giống như đứa trẻ đang báo bình an cho người thân trong nhà: "Hãy yên tâm!"
___tbc___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip