Chương 10 (END)
Mười chín.
Vương Nhất Bác là một kẻ mất trí, Tiêu Chiến đáng ra nên sớm biết từ lâu.
Anh bị nhốt trong một tầng hầm tối ẩn dưới ngôi nhà, lâu dần ngay cả khái niệm thời gian cũng quên mất, anh không biết mình đã ở đó bao lâu, càng không biết bên ngoài là đêm hay ngày.
Thời gian đầu, Vương Nhất Bác sẽ mang thức ăn nước uống cho anh đúng bữa. Tiêu Chiến có kháng cự cũng vô ích, không ăn thì hắn ép anh phải ăn, dùng bàn tay to lớn bóp cằm anh thật mạnh, buộc phải nuốt thức ăn xuống. Tiêu Chiến cũng từng dùng sức chống lại Vương Nhất Bác, hất đổ thức ăn tung tóe, làm nước bắn lên ướt nhẹp cả hai người.
Nhưng mọi gắng gượng chẳng có ích gì cả, sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác thì cạn kiệt dần theo thời gian. Hắn không còn đưa đồ ăn cho Tiêu Chiến nữa, một giọt nước cũng không.
" Cứng đầu quá không phải là chuyện khôn ngoan đâu, anh à."
Vương Nhất Bác đã nói như vậy.
Căn hầm quanh năm ẩm thấp, mùi rỉ sét sộc vào khoang mũi. Đặc biệt là sau mấy ngày nhịn đói, dây thần kinh khứu giác bị kích thích liên tục, tuyến nước bọt chỉ tiết ra được chút nước đắng ngắt, bụng dạ quặn thắt đau đớn.
Tiêu Chiến bị xích chân giam giữ, đầu dây xích đóng chặt vào tường, phạm vi chuyển động không lớn, đi vài bước là mắt cá chân sẽ bị siết lại.
Vương Nhất Bác nhìn mắt cá chân xinh đẹp ấy bị hành hạ đến mức đỏ ửng, trong lòng vô cùng chua xót. Hắn lót thêm một lớp nhung dày bên trong vòng sắt, nhưng khóa thì vẫn không chịu mở.
Lông cừu trắng, dây xích kim loại, cổ chân mảnh khảnh ửng hồng.
"Thiên sứ vĩnh viễn nên bị giam cầm"
Vương Nhất Bác tán thưởng, ánh mắt mê luyến nhìn đôi chân trần, ham muốn triệt để bộc lộ:
" Em đeo cho anh thêm một cái đuôi nữa nhé, anh nghĩ sao?"
Tiêu Chiến không đáp lại hắn, anh chỉ cảm thấy bụng và cổ họng khô rát khó chịu, không còn sức lực đối chọi với Vương Nhất Bác nữa.
" Sắp tới chúng ta sẽ đi Nhật Bản. Anh từng nói muốn tới đó nhất, còn nhớ không?"
Tiêu Chiến đương nhiên còn nhớ.
Rất lâu về trước, Vương Nhất Bác gặp anh lần đầu tiên tại giải vô địch motor.
Xe của hắn bất ngờ gặp sự cố chết máy giữa chừng, dù Vương Nhất Bác có làm cách nào cũng không khởi động được nữa. Lẽ ra hắn đã có thể đứng trên bục nhận giải, giơ cúp uống sâm panh, thế mà cuối cùng lại phải đứng trân trân nhìn kẻ khác vượt qua mất, nhìn những tay đua yếu kém hơn hắn lao như bay về đích. Vương Nhất Bác cứ đờ đẫn ở đó nhìn người ta hoan hỉ ăn mừng, ôm trong lòng nỗi tiếc nuối khó lòng chấp nhận.
Một chiếc motor đối với tay đua xe cũng giống như ngón tay của nghệ sĩ piano, hay đôi chân của cầu thủ bóng đá, nếu không có nó, họ chẳng là gì cả.
Một sự kiện quy mô lớn như thế này diễn ra rất ít, lần này bỏ lỡ, Vương Nhất Bác lại phải chờ đợi một thời gian rất dài.
Trận đấu kết thúc, một vài đồng nghiệp đến an ủi hắn, Vương Nhất Bác lúc này mới thật sự sụp đổ. Một mình đẩy xe giữa đường đua cũng không sao, nghe mấy lời dị nghị ác ý cũng không hề hấn gì, nhưng sự đồng cảm từ người khác lại gây chấn động rất mạnh. Bức tường kiên cố của Vương Nhất Bác sụp đổ như những quân bài domino, hắn chạy trốn vào phòng chờ mà khóc nức nở, khóc đến mức thở hổn hển, hai má vì uất nghẹn mà trở nên đỏ bừng.
Chính Tiêu Chiến đã đến bên đứa nhóc đáng thương đó, nhẹ nhàng tháo mũ bảo hiểm, nói với Vương Nhất Bác:
" Nếu trận nào cũng thắng không phải sẽ rất nhàm chán sao? Em rất giỏi như vậy, sau này nhất định còn nhiều cơ hội. Hay là, em đến Nhật Bản đi, anh thấy ở đó rất tốt. Một nơi đáng để sống."
Một người vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo, Vương Nhất Bác không thể nào không yêu anh. Hắn từng thề rằng mình phải có được Tiêu Chiến bằng mọi giá. Nhưng cái giá này có phải quá đắt hay không, giữa sự cứng đầu của hắn và sự bướng bỉnh của Tiêu Chiến, sẽ có một người đánh mất tất cả.
Bị cơn đói hành hạ quá lâu, dạ dày Tiêu Chiến đang co thắt dữ dội, đầu đổ đầy mồ hôi, hai chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Suy cho cùng thì những biến cố trong cuộc đời anh, kể cả vụ tai nạn xe và bắt cóc lần đó, người có thể cứu anh vẫn luôn là Vương Nhất Bác.
Hai mươi.
"Anh còn muốn chạy không?"
Vương Nhất Bác vừa thổi vừa đút cho anh một thìa cháo. Tiêu Chiến vội vàng nuốt xuống, nóng phỏng lưỡi, nhưng đổi lại được sự ấm áp trong bụng. Mải lấp đầy cái dạ dày trống rỗng, một lúc sau anh mới đáp lại Vương Nhất Bác:
"Không."
"Thật tốt quá" Vương Nhất Bác tiếp tục chậm rãi đút cháo, "Nhìn xem, nếu như anh nhất định muốn rời đi, kết cục của em chính là.... bị ném vào tù không người chống lưng...Vậy đó."
Còn nếu như anh trốn thoát, em vẫn có thể bắt anh lại, trói anh bằng một sợi dây xích khác, giam cầm anh thêm nhiều ngày khác...
Từ khi còn chưa lật bài ngửa, Vương Nhất Bác đã âm thầm cắt đứt mọi mối liên hệ của Tiêu Chiến, khiến anh chỉ còn duy nhất một mình hắn bên cạnh. Ngoại trừ con số trên thẻ căn cước, Tiêu Chiến gần như đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Không có đường trở về, cũng chẳng ai lắng nghe tiếng kêu cứu của anh ấy.
" Ở bên em rất tốt mà, dù sao anh cũng không quay đầu được nữa rồi. Trên đời này sẽ không còn Tiêu Chiến đâu."
Hai mươi mốt.
"Anh có thể rời khỏi chỗ này không?"
Tiêu Chiến không nhớ mình đã bị giam dưới tầng hầm bao lâu, nhân lúc bây giờ tâm trạng Vương Nhất Bác đang tốt, anh mới dám nài nỉ hắn.
" Sao thế?" Hắn vuốt ve mấy lọn tóc của Tiêu Chiến.
" Ở đó toàn gián với chuột, chúng muốn cắn chết anh. Ban đêm thì lạnh nữa, đầu gối anh đau lắm. Anh không muốn ở lại đây chút nào cả."
Nói xong, Tiêu Chiến lại rùng mình như gặp quỷ, anh nem nép lùi lại, cố gắng không để mình ngã lên người Vương Nhất Bác. Hắn nhìn thấy hai long lanh như sắp khóc của Tiêu Chiến, hàng mi dài run rẩy, từ mũi đến gò má đều đỏ bừng.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, Vương Nhất Bác luôn thất bại trước sự mềm mại của Tiêu Chiến, vừa đáng thương vừa đáng yêu, ai mà nhẫn tâm từ chối anh ấy. Vậy nên sau khi dỗ dành bảo bối, hắn đã bế người ra khỏi tầng hầm rồi đưa vào phòng ngủ. Có lẽ vẫn còn sợ Tiêu Chiến bỏ trốn, Vương Nhất Bác vẫn chưa mở khóa xích chân cho anh, hắn móc khóa vào chân giường, độ dài vừa đủ để Tiêu Chiến có thể đi vào phòng bếp hoặc phòng tắm.
"Sẽ không còn Tiêu Chiến nữa..."
Tiêu Chiến mãi sau này mới hiểu được câu nói đó nghĩa là gì.
Chuyên mục tin tức nóng trên TV đưa tin:
Một cầu kính tham quan ở vùng núi*** bị sập khiến 1 người tử vong và 3 người khác mất tích. Đội cứu hộ đã đến để thực hiện nhiệm vụ giải cứu và tìm kiếm người mất tích. Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tin tức mới nhất về vụ việc cho các bạn ở bản tin sau...
Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác trên phóng sự, hắn trả lời phóng viên với hai mắt đỏ hoe, tuyệt vọng nói:
" Khi anh ấy mới đi được nửa đường, cây cầu đã đổ sập xuống. Tôi đã tận mắt chứng kiến khoảnh khắc kinh hoàng đó, nhìn người thân yêu nhất rơi xuống vực mà không cách nào cứu nổi..."
Tai nạn xảy ra tại nơi núi non hiểm trở, độ cao chót vót, tuy người ta nói là mất tích, chưa xác định rõ sống chết, nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng khả năng nạn nhân sống sót gần như bằng không.
Người thật tuy chưa chết, nhưng danh tính đã chết rồi, thân phận của Tiêu Chiến bị khai tử khỏi xã hội, không còn Tiêu Chiến nữa, và anh hoàn toàn trở thành một phần thuộc về Vương Nhất Bác trong tương lai.
Hai mươi hai.
Thật ra Vương Nhất Bác đối xử với Tiêu Chiến rất tốt, nếu không muốn nói là quá tốt đến mức cực đoan. Yêu quá hóa thành điên dại.
Lúc Vương Nhất Bác đem chứng minh thư hủy đi, Tiêu Chiến tận mắt trông thấy, cũng không có ý định ngăn cản.
Anh đã nuôi một con chim hoàng yến ngoan ngoãn, sau đó dành phần lớn thời gian để khuỵu gối nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí hòa hợp đến kỳ lạ kéo dài sang năm mới. Họ cùng nhau ăn sáng như thường lệ, Tiêu Chiến quấn khăn quanh cổ Vương Nhất Bác, nhìn hắn đi làm, sau đó nấu cơm tối đợi người về nhà.
Vương Nhất Bác không biết làm thế nào để chủ động trò chuyện với anh, để bắt đầu mở miệng càng ngày càng khó. Những cuộc đối thoại giữa họ càng ngày càng thưa thớt, có khi chỉ là một người hỏi- một người trả lời, hoặc là cùng im lặng.
Hôm nay Vương Nhất Bác đã mua về một cặp dụng cụ vẽ tranh.
"Quà năm mới, sau này anh có thể ra ban công vẽ tranh rồi. Hay là em làm mẫu cho anh nhé?"
Tiêu Chiến nhận lấy đồ đạc, rồi định cất đi, vô hồn như một con búp bê máy, Vương Nhất Bác thậm chí không thể cảm nhận được anh đang vui hay buồn.
"Cảm ơn." Lời nói khô khan như một nghi thức lặp lại.
Vương Nhất Bác giật lấy dụng cụ vẽ tranh từ tay anh, đập chiếc hộp xuống đất. Bảng vẽ nứt ra
thành từng vệt rõ ràng, bút mực rơi vãi tung tóe.
" Trông anh chẳng có vẻ gì là thích thú cả."
"Anh thích mọi thứ em mua mà."
Điệu bộ giống như hòa giải với trẻ con, lại giống như chẳng thèm quan tâm đến sự uất ức của nó.
Tiêu Chiến vẫn bình thản ngồi xuống nhặt bút trên đất, nhưng anh vừa cầm lên lại bị Vương Nhất Bác giật mất và ném thêm lần nữa.
Tiêu Chiến mím môi, cam chịu định tới nhặt tiếp, nhưng cơ thể bị hai bàn tay giữ chặt lại.
"Anh muốn cái gì, em đều đáp ứng hết, chỉ trừ việc em để anh đi."
"Nếu anh chỉ muốn đi thì sao?"
"Không thể" Vương Nhất Bác giật nảy lên, lúc Tiêu Chiến sắp sửa đẩy người ra, hắn dịu giọng nài nỉ:
" Anh suy nghĩ lại đi mà, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách khác, nha."
Cha mẹ đã không cần Vương Nhất Bác, hắn phải sống trong cô đơn rất lâu trước khi anh đến. Vậy mà vào hôm nay, khi pháo hoa năm mới đang nở rộ rực rỡ trên bầu trời, Tiêu Chiến cũng lại nói không cần hắn nữa.
Hai mươi ba.
Thời tiết đầu xuân còn se lạnh, mấy tia nắng vàng nhạt nhảy nhót trên đường phố, Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến ra ngoài, mặc cho anh quần áo mới, đeo khẩu trang và đội mũ như thường lệ.
"Em đi vệ sinh chút, anh đợi ở đây nhé, đừng đi đâu."
Vương Nhất Bác lấy ngón tay cái xoa xoa lòng bàn tay Tiêu Chiến, sau khi anh gật đầu mới rời đi.
Nơi này là trung tâm mua sắm, người người qua lại tấp nập như dòng chảy vô tận. Lợi dụng lúc Vương Nhất Bác đi vắng, một người nào đó đã lặng lẽ tiến đến, tiếp cận Tiêu Chiến kéo anh đến một nơi vắng vẻ không có ai xung quanh.
"Đi với tôi."
Khi chiếc mũ của y được tháo ra, Tiêu Chiến cũng cởi xuống lớp khẩu trang dày cộm.
"Trần Ký."
"Tôi biết ngay em còn sống mà, là tên cặn bã kia nhốt em đúng không?"
Trần Ký kích động đến mức định ôm người, nhưng bị Tiêu Chiến tránh né, y lại nói:
"Em không hề yêu Vương Nhất Bác mà! Hãy đi cùng anh, anh sẽ có cách đưa em thoát khỏi hắn."
Quả thực là một cơ hội tốt để bỏ trốn, Tiêu Chiến đã chờ mong cơ hội này từ lâu rồi. Nhưng khi nó thật sự xuất hiện, anh lại bắt đầu lưỡng lự, hai chân không tài nào nhúc nhích được, chúng cứ đóng đinh tại chỗ. Tiêu Chiến muốn đợi Vương Nhất Bác, đợi chủ nhân của anh tới.
"Tôi không đi."
"Hôm nay anh nhất định phải đưa em đi!" Chuyện này không thể dây dưa quá lâu, còn chần chừ nữa e rằng sẽ bị Vương Nhất Bác tìm thấy.
Tiêu Chiến thời gian qua được Vương Nhất Bác nuôi dưỡng cẩn thận, việc nặng không bao giờ tới tay, thân thể vô cùng mềm nhẹ, anh bị Trần Ký túm lấy. Khoảnh khắc sắp bị kéo đi, Tiêu Chiến thấy sợ hãi, anh không phải sợ Trần Ký, mà là sợ Vương Nhất Bác không thể tìm thấy mình.
Trong lúc nguy cấp, Tiêu Chiến đã nhắm được thời cơ, cong gối thúc mạnh vào hạ bộ của Trần Ký. Chạy!
Đến khi hoàn hồn lại, anh thấy mình đang ở trong vòng tay Vương Nhất Bác, nghe âm thanh lo lắng từ lồng ngực rộn ràng của hắn, nghe hắn sốt ruột hỏi han mình, nào là" Anh có bị thương chỗ nào không?", " Trần Ký chết tiệt đã làm gì với anh vậy?"
Vương Nhất Bác sợ không thể tìm thấy Tiêu Chiến, càng sợ có người làm anh bị thương. Sự mất bình tĩnh khó lòng giấu diếm nổi, chẳng chút nào giống với một Vương Nhất Bác tâm tư thâm trầm mà Tiêu Chiến từng biết.
Anh siết chặt ngón tay, để cả cơ thể rơi vào tấm khiên bảo vệ chắc chắn, rưng rưng nhìn vành mắt hoe đỏ của Vương Nhất Bác. Giống như thật lâu về trước, anh sẽ cởi lớp mũ bảo hiểm xuống, dịu dàng ôm lấy gò má mềm mại ấy mà nói rằng:
" Anh vẫn luôn ở đây."
Hai mươi tư.
Sự thật là anh yêu em, và không thể bỏ mặc em.
Anh buộc thừa nhận điều này.
Hoàn chính văn.
🐽Trans+Edit: Yisanse
Hôm nay cuối cùng cũng hoàn rồi, sự thực là tui bị cuốn bởi cốt truyện và văn phong của tác giả nên đã quyết định trans bộ này, không có dài đâu, thiệt ra là hơi ngắn á, vừa dịch vừa hỏn lọn luôn ấy mọi người (><)
Và cuối cùng xin cảm ơn các reader iu dấu đã ủng hộ tui nha, yêu thương nhiều nhiều 🥰❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip