Chương 23: Lựa chọn của trợ lý Vương
Vương Nhất Bác khựng lại, nhíu mày quay người nhìn Hạo Kiệt đang trừng trừng tức giận.
"Cậu vừa nói cái gì?"
Hạo Kiệt cười nửa miệng, khập khiễng đứng dậy bước lại gần "Em nói, Tiêu Chiến chỉ xem anh là thế thân của một người đã chết. Anh ta không yêu anh như anh nghĩ đâu"
Vương Nhất Bác rơi vào mơ hồ "Một người đã chết?"
"Nếu anh muốn biết sự thật thì tìm anh ta mà hỏi"
Chỉ vì muốn níu kéo Vương Nhất Bác quay về, Hạo Kiệt đã mất nhiều thời gian tìm hiểu về Tiêu Chiến, có lần theo anh đến nghĩa trang, cậu mới hoảng hốt biết được sự thật. Cậu dám chắc Tiêu Chiến sẽ không nói gì với Vương Nhất Bác, nếu không thể làm Vương Nhất Bác quay về bên cậu, thì cậu sẽ huỷ hoại tình yêu vừa mới chớm nở này.
Cho đến khi về đến nhà, Vương Nhất Bác vẫn còn văng vẳng những lời mà Hạo Kiệt nói. Nếu như tuỳ tiện phá hoại cậu và Tiêu Chiến, cậu ta không nhất thiết phải thêu dệt tới mức này. Lòng cậu bắt đầu rối rắm, nghĩ lại lần đầu tiên cậu và Tiêu Chiến gặp nhau, ánh mắt anh cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu, ưu ái hết mực, nâng đỡ vô điều kiện, cậu còn nghĩ bản thân thực sự dư thừa năng lực.
Nếu sự thật là như vậy, nếu cậu chỉ là thế thân thì tình cảm này của anh cho cậu có phải quá miễn cưỡng rồi không? Cậu làm sao chấp nhận được, đâu ai muốn bản thân là vật thế của người khác, rồi ai sẽ đền bù tình cảm đã cho đi này của cậu.
Vương Nhất Bác mệt mỏi thở dài, buông thả ngồi xuống, vò lấy hai bên tóc nghĩ ngợi.
Thôi chuyện cũng chưa đến đâu, đợi Tiêu Chiến về cậu sẽ tìm hiểu lại.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến và Phương Duy về thẳng công ty. Vương Nhất Bác tỏ ra không có chuyện gì mỉm cười, đón nhận vòng tay của Tiêu Chiến.
"Một mình ở công ty ổn không?"
"Cũng tạm tạm, anh mệt không?"
Tiêu Chiến cười, gát đầu lên vai Vương Nhất Bác hít một hơi "Mệt lắm, nhớ em nữa"
Vương Nhất Bác mím môi, đáy lòng bừa bất an vừa ấm áp, liền siết lấy eo anh "Em cũng nhớ anh"
Văn phòng lúc này không có ai, Phương Duy vừa về tới đã phải chạy đi lo công việc, nên hai người họ mới thoải mái ôm ấp tình tứ như vậy. Vương Nhất Bác cúi xuống tìm môi Tiêu Chiến hôn lên, lúc đầu nhẹ nhàng, sau đó lại ngấu nghiến gậm cắn không buông. Tiêu Chiến vỗ vỗ vai tách cậu ra, thở hổn hển.
"Anh có chạy mất đâu mà hôn mạnh thế?"
Vương Nhất Bác vẫn còn muốn hôn tiếp, lại bị anh từ chối nên đành luyến tiếc tách ra, rồi lại ôm chầm lấy anh. Tự nhiên cậu thấy trong lòng dằn vặt lo lắng, có phải Tiêu Chiến trước giờ chưa từng yêu cậu hay không?
"Ca, anh có yêu em không?"
Tiêu Chiến trố mắt, nhìn cậu "Em vừa gọi anh là gì?"
"Chiến ca"
Anh cười, vuốt mũi cậu "Lần đầu tiên nghe em gọi tên anh đấy, thích quá"
"Chiến ca, trả lời em đi" Vương Nhất Bác mè nheo, lắc eo nhỏ của anh đến gãy.
"Yêu" Tiêu Chiến bất lực với độ đáng yêu của trợ lý nhỏ, không kiềm lòng mà hôn lên môi người kia một cái.
Vương Nhất Bác mỉm cười, dường như đã thoả mãn một chút rồi "Tối nay qua chỗ em nha"
"Ừm, anh cũng định thế" Mấy ngày không được ở bên người yêu, anh có chút nhớ nhung rồi, trợ lý nhỏ không nói anh cũng muốn đi.
Tan tầm cũng trễ, Tiêu Chiến gợi ý muốn đi ăn ngoài, Vương Nhất Bác đã lái xe đến quán lẩu mà Tiêu Chiến đã từng dẫn cậu đi. Gặp lại bác chủ quán, bác cũng niềm nở đón tiếp như ngày đầu.
Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác ra sau đi vệ sinh, ngang qua một căn phòng để gia dụng, người bên trong ăn nói lớn tiếng, câu chuyện lại có liên quan đến cậu và Tiêu Chiến, nên cậu mới nán lại nghe một chút.
Chủ quán nói với bà chủ "Cậu trai trẻ đi chung Tiêu Chiến bà thấy không? Lần đầu gặp tôi còn giật mình, tưởng đâu gặp ma rồi"
"Nhớ năm đó khi Tiêu Chiến một mình đến đây, vừa ăn vừa khóc, tôi mới biết người kia đã không may qua đời, tội nghiệp"
Ông chủ thở dài "Hai người họ có duyên không phận. Vậy mà ông trời biết cách sắp đặt, đem một người giống hệt đến. Nhìn Tiêu Chiến vui vẻ như vậy tôi cũng vui lây bà ơi"
"Cái này gọi là định mệnh"
Vương Nhất Bác tựa lưng vào tường nghe tường tận không xót một từ. Ánh mắt thất thần nhìn xuống đất, đôi tay rũ rượi xoã xuống, hơi thở nặng nề kéo dài từng hồi nhịp.
Hai chữ định mệnh đó làm cậu nhớ lại đêm mưa bão kia. Ông cụ mù loà đã từng nói "Khi hai người giống nhau cùng xuất hiện trên đời, một người phải chết để thế mạng cho người kia, đây là định mệnh"
Hai người giống nhau?!
Đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, Vương Nhất Bác và người trong lòng Tiêu Chiến có thể giống nhau đến mức ai gặp cũng phải ngỡ ngàng. Khó trách ngày đó ông chủ quán lại tỏ ra kinh hãi như thế.
Ai cũng nhìn ra, Tiêu Chiến càng phải là người nhìn ra đầu tiên. Vậy mà anh giấu cậu, xem như không có chuyện gì.
Vậy câu chuyện mà Hạo Kiệt nói hoàn toàn là sự thật, thế thân mà cậu ta ám chỉ, không phải là tìm một người lắp đầy khoảng trống, mà vì cậu và người kia của Tiêu Chiến có ngoại hình giống hệt nhau.
Còn nữa, Phương Duy đã nói gì ở đêm bão đó nhỉ, Vương Nhất Bác cố nhớ lại, hắn đã nói "một người bạn thuở nhỏ của Tiêu tổng bị sóng cuốn trôi, nhưng không may mắn như cậu"
Tức là cảm xúc ngày đó của Tiêu Chiến là do ám ảnh chuyện cũ, sợ hãi "người bạn đó" lại lần nữa ra đi mà trong vô thức đã xem Vương Nhất Bác là bóng hình cũ. Nên mới không kiềm lòng được mà kích động, rồi làm ra chuyện đó cùng cậu.
Vương Nhất Bác ẩn nhẫn nuốt xuống, cậu lắc đầu phủ nhận. Sao có thể như vậy, rõ ràng đêm đó hai người bên nhau rất chân thật, Tiêu Chiến còn nói yêu cậu, còn nói không hối hận.
Vương Nhất Bác lòng đầy giông bão lái xe đưa Tiêu Chiến về nhà. Trên đường không nói câu nào, làm Tiêu Chiến cũng thấy khó hiểu.
"Em sao vậy?"
"..."
"Em"
"Dạ?"
"Hỏi em sao vậy, cứ thất thần"
"À không, em suy nghĩ chuyện công ty"
Vương Nhất Bác cười trừ, liếc nhìn xuống bàn tay của Tiêu Chiến, chiếc nhẫn đó lần nữa đập vào mắt cậu. Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười, không nói gì nữa, trong lòng đã khó chịu muốn bùng nổ. Cậu chắc chắn chiếc nhẫn này rất quan trọng với anh và câu chuyện đằng sau nó hẳn là rất đau lòng cho cả anh và cậu.
Hai người bên nhau một đêm, quấn lấy nhau như mọi ngày, do Vương Nhất Bác giả vờ quá tốt hay do cậu lo sợ nếu vạch trần mọi chuyện cậu sẽ mất Tiêu Chiến mãi mãi. Cậu đã yêu Tiêu Chiến rồi, cậu không nghĩ được nếu như Tiêu Chiến rời xa cậu, cậu sẽ đối diện những gì, có lẽ khác với trạng thái từng bị Hạo Kiệt bỏ rơi, cậu nghĩ mình sẽ không chịu được mà phát điên mất.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng, đang loay hoay nêm nếm nồi súp thì Tiêu Chiến ở phía sau vội vàng đi vào, gấp gáp hỏi cậu.
"Em có thấy chiếc nhẫn của anh đâu không?"
Vương Nhất Bác ngơ ngác, bỏ giá canh xuống "Không thấy, anh luôn đeo mà"
Tiêu Chiến cau mày, mắt dáo dác tìm xung quanh, nhớ lại đêm qua lúc hai người đang ân ái, anh có tháo chiếc nhẫn ra đặt trên đầu giường phòng lúc quá khích mà làm trầy xướt da Vương Nhất Bác, vậy mà lúc thức dậy chiếc nhẫn đã biến mất.
"Anh tìm kỹ lại xem, có bỏ quên đâu không?"
"Đêm qua anh đã tháo nó ra để ở đầu giường"
Tiêu Chiến lần nữa vào trong phòng xốc hết chăn gối chỉ để tìm chiếc nhẫn, Vương Nhất Bác đứng ở cửa chăm chú nhìn biểu cảm lo lắng của Tiêu Chiến mà lòng quặn thắt lên. Cậu chậm rãi bước lại gần.
"Mất thì thôi, Chiến ca"
Tiêu Chiến đang căng thẳng, nghe vậy liền quay phắt người nhìn Vương Nhất Bác "Mất thì thôi? Em nói dễ nghe quá, đây là vật kỷ niệm của anh"
"Nhưng mà đã lỡ mất rồi, anh bình tĩnh ra ăn sáng, em sẽ tìm giúp anh"
"Anh không ăn" Tiêu Chiến thở dài, nói xong quay lại tìm chiếc nhẫn, bất kể ngóc ngách nào cũng không bỏ qua, từ kẹt giường, hộc tủ, dưới tấm niệm cũng gỡ lên kiểm tra.
Vương Nhất Bác nuốt xuống, từ phía sau chìa chiếc nhẫn ra trước mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến trố mắt, vội vàng giật lấy nắm trong tay như một báu vật.
"Em tìm được ở đâu thế?" Tiêu Chiến vui vẻ đeo vào ngón tay, tự nói với lòng sẽ không bao giờ tháo ra nữa.
Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, hắng giọng một cái rồi nói "Bên góc kia thôi"
Tiêu Chiến vui vẻ ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, hôn lên môi cậu như một lời cảm ơn, rồi bước ra ngoài. Vương Nhất Bác ngước mặt lên trần nhà, cố nén chua xót mới theo anh ra ngoài.
Có hai sự lựa chọn cho Vương Nhất Bác, một là nói ra sự thật hai mặt một lời rồi từ nay đường ai nấy bước, hai là im lặng giả câm giả điếc yên ổn bên cạnh Tiêu Chiến cho đến sau này. Lựa chọn nào cũng khiến cậu đau đớn không thôi, nhưng thà rằng cậu được bên cạnh Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác không muốn lựa chọn phương án một, cũng rất không cam tâm khi chọn phương án hai. Tiêu Chiến hiện tại có thật lòng yêu cậu hay không cậu còn không biết được.
Nếu như tình cảm của anh với cậu là thật lòng, anh đã không trân trọng cái nhẫn đó như mạng sống trước mặt cậu rồi.
——————————————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip