Chương 10: Hoa hồng
Chu Sở Dương không biết Vương Nhất Bác giận rồi.
Nhưng Tiêu Chiến biết.
Lúc cậu ấy giận, trong mắt tối sầm và trống rỗng, giống như không chứa được bất cứ người nào, chỉ còn lại một ngọn lửa hừng hực.
Nhưng bây giờ nó lại chứa được Tiêu Chiến, cậu nhìn anh chằm chằm, hỏi "Là ánh mắt nào" với cái giọng vừa thẳng thắn lại vừa kích động, khiến Tiêu Chiến cảm thấy mình đang bị liệt hỏa thiêu đốt.
"Anh thật sự không uống được nữa rồi Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến không trả lời, lúc anh nghiêm túc lấy lòng trông bộ dạng cực kì giảo hoạt. Vương Nhất Bác cúi đầu cười, và hết đống cơm bị dằm nát vào trong miệng, rồi bê bát canh ở phía đối diện lên, xoay một vòng, nhanh nhẹn uống hết nửa bát canh còn lại.
Họ đã hôn nhau rồi, đương nhiên có thể uống chung một bát canh.
Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ cái đầu lưỡi ngọt ngào sau khi ăn bánh kem của Tiêu Chiến, khiến cho cả người anh giống như một lớp kem bơ béo ngậy.
Tiêu Chiến hẳn là vẫn chưa hôn người kia.
Không phải ai thích Tiêu Chiến cũng có thể hôn anh ấy.
Nghĩ đến đây cậu lại dừng lại.
--Thích?
Chu Sở Dương nói Lộ Kiều An thích Tiêu Chiến.
Còn cậu thì sao? Cậu có thích Tiêu Chiến không?
Câu hỏi này không khó, Vương Nhất Bác gần như không cần nghĩ cũng có đáp án, giống như mấy ngày nay cậu trằn trọc phủ định qua rất nhiều lần.
--Không thể nào.
Cậu vĩnh viễn không thể thích con trai.
Kết luận này khiến cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, còn về việc tại sao không thích mà lại không kìm được muốn hôn anh ấy, không thích mà lại ghét người khác tiếp cận anh ấy, không thích mà vẫn muốn chiếm hữu anh ấy...Vương Nhất Bác tạm thời không nghĩ ra được lí do giải thích hợp lý.
Không nghĩ được thì không nghĩ nữa.
Không nghĩ cũng không sao, cậu có thể tiếp tục làm một tên khốn xàm xỡ, Tiêu Chiến không để tâm.
Mùa thu phương Bắc luôn rất ngắn, khiến người ta đau đầu ngoại trừ tâm sự thiếu niên, còn có lá vàng trong kí ức.
Ngày hôm trước gió nổi, ngày hôm sau đổ mưa, trên mặt đất thường xuyên là lá vàng trộn nước lầy lội. Giờ ra chơi, Tiêu Chiến bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi quét dọn bục chào cờ, vừa mới vất vả quét xong, một trận gió thổi qua, lá rụng như mưa lại phủ kín mặt bàn cẩm thạch.
Mùa thu lúc nào cũng thích trêu người ta như vậy.
Tiêu Chiến đứng ở dưới bậc thang cuối cùng khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm nghĩ, nếu cuộc thi thiết kế phục trang được tổ chức vào mùa thu thì tốt biết mấy, khắp nơi đều có là ngân hạnh vàng rực, xếp lên nhau chắc chắn rất đẹp.
Vừa mới cam chịu xách chổi lên, lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đang chạy bộ thì bị huấn luyện viên gọi qua, lúc chạy qua chỗ anh đối phương cũng không dừng lại, trực tiếp nhét vào trong tay anh một cái túi giấy, bên trong đựng toàn là kẹo.
Hôm ấy là Halloween.
Khi cây ngân hạnh cuối cùng trong sân rụng hết lá, dãy hành lang phủ đầy hoa tử đằng tím chỉ còn lại những thân dây leo màu nâu uốn lượn như rồng.
Đây là loài hoa một năm nở hai mùa, nó đã chứng kiến vô số lần Vương Nhất Bác chạy qua chạy lại giữa hai tòa nhà, lại chứng kiến cậu ôm quả táo giáng sinh được bọc bởi 18 tầng giấy gói, suy nghĩ xem nên tặng Tiêu Chiến thế nào để không đến mức quá phô trương.
Lương Sơn nói cậu nghĩ quá nhiều, đàn ông với nhau thì không nên nghĩ nhiều như vậy.
Lời này rất kì quái, Vương Nhất Bác liếc cậu ta một cái, đối phương lắc lắc đầu ra vẻ thành thục: "Trí giả bất nhập ái hà (Người khôn ngoan không bao giờ yêu)"
Cuối cùng, Vương Nhất Bác tặng cho mỗi người quen một quả, Hứa Vi, Chu Sở Dương và các tiền bối thường xuyên gặp mặt trong hội học sinh, cho nên không ai để ý thấy quả của Tiêu Chiến so với mọi người có nhiều hơn mấy tầng giấy gói, thoạt nhìn giống như một đóa hoa.
--Một đóa hoa hồng nở rộ sau khi được chăm sóc cẩn thận.
Nó vẫy những cái gai nhọn và rời khỏi lồng kính.
Hoa hồng kiêu ngạo lao mình vào núi lửa đã chết, tro tàn là chất dinh dưỡng, núi lửa một lần nữa hoạt động trở lại.
Dung nham của nó nhuộm đỏ tịch dương, mỗi buổi hoàng hôn mà Hoàng tử bé nhìn thấy khi rời xa quê hương đều có sự hy sinh của Hoa hồng.
Hoa hồng yêu Hoàng tử bé một cách thầm lặng.
Cuộc thi cuối kì kết thúc chính là kì nghỉ đông, Tiêu Chiến tự đăng kí cho mình một khóa đào tạo mỹ thuật. Giáo viên là người rất nổi tiếng, tính tình cổ quái, yêu cầu nhiều, rất nhiều học sinh báo danh đều bị mắc kẹt ở chỗ nội dung trống rỗng.
Tiêu Chiến đang phát rầu vì phải chuẩn bị tác phẩm nhập học, ngẩng đầu lên thì thấy đống giấy gói, táo đã ăn xong rồi, giấy vẫn không nỡ vứt, được anh triệt để gấp thành hoa.
Thế là anh nhấc bút vẽ một đóa hoa hồng với những viền cánh hoa cháy xém, chỉ một đóa, phủ kín hoàn toàn cả trang giấy, nền là ráng chiều màu cam giống như cái ngày họ cùng nhau đi qua trên sân thể dục.
Dựa vào bức tranh này, anh đã thành công nắm bắt được trái tim cứng rắn của giáo viên.
Mỗi một buổi hoàng hôn mà Hoàng tử bé nhìn thấy đều có sự hy sinh của Hoa hồng.
Trong số hàng chục tác phẩm mà Tiêu Chiến sáng tác trên lớp, tác phẩm nào cũng có dấu vết của Vương Nhất Bác.
Anh vẽ quả táo xanh bị cắn dở một miếng, vẽ bóng lưng của người thiếu niên, vẽ hồng nhạn cô đơn ở vùng núi xa...vẽ tình yêu thầm kín mà nồng nhiệt trong lòng.
Tâm động tự biết, khó cứu cũng khó duy trì.
Chi phí cho khóa học này rất đắt, tới gần bốn con số. Tiêu Chiến tiếc tiền, mỗi ngày tan học đều ngồi lại phòng vẽ thêm một lát, chỉ một mình anh, có lúc ôn lại những gì đã học trong ngày, có lúc chỉ là ngồi ngơ ngẩn nhìn tổ chim trên cây liễu khô bên ngoài cửa sổ, để mặc cho tư duy phát tán, đem những cành liễu khô phác họa thành thác nước đổ ra biển hoặc là một dãy núi dốc dưới nhật thực.
Cuộc sống hai điểm một đường buồn tẻ mà bận rộn.
Chủ yếu là bận.
Bận đến mức anh không có thời gian để nghĩ những việc khác.
Ví dụ anh không nhớ nổi bắt đầu từ ngày nghỉ thứ mấy, anh luôn có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác trên con đường đối diện nhà mình.
Cậu ấy cưỡi trên những chiếc xe motor màu sắc khác nhau, mỗi một cái đều rất bắt mắt, Tiêu Chiến muốn không nhìn thấy cũng khó.
Tiêu Chiến lưng đeo bảng vẽ, thỉnh thoảng trực tiếp đi qua, thỉnh thoảng bị phát hiện thì tiến lên chào hỏi. Đối phương mỗi lần đều nói đến tìm bạn.
Có mấy lần Tiêu Chiến thật sự nhìn thấy cậu ấy đứng cùng một chỗ với vài người, cả nam lẫn nữ. Tiêu Chiến ôm hộp vẽ đứng từ xa liếc nhìn hai cái, không đoán được người cậu ấy thích rốt cuộc là cô gái nào.
Gần đến Tết âm lịch nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, ngày cuối cùng của khóa học, hệ thống sưởi trong phòng vẽ được mở tối đa. Tiêu Chiến sợ nóng, anh cởi cái áo khoác lông vũ dài đến mắt cá chân, bên trong chỉ mặc áo sơ mi trắng thiết kế cao cấp cùng quần ống rộng màu đen cùng bằng chất liệu tơ tằm. Khăn lụa buông xõa trước ngực, mang đến một vẻ đẹp vừa trầm mặc lại vừa lười biếng.
Tiết đó giáo viên đang nói về các tác phẩm nghệ thuật châu Âu từ thế kỷ 14 đến thế kỷ 19, khen bộ quần áo này của anh rất giống chiếc váy của Nữ hoàng trong tác phẩm sơn dầu <Accolade> của họa sĩ Edmund Leighton nổi tiếng, cả người đều rất phục hưng.
Trên đường về nhà Tiêu Chiến lại nhìn thấy Vương Nhất Bác, cậu ấy gạt kính chắn gió của mũ bảo hiểm lên, dựa vào nắp bình xăng vừa chơi game vừa đợi ai đó, trên cánh tay của áo lông vũ màu trắng có một vòng trang trí màu đỏ, nhìn từ xa giống như một cái băng tay, thế là Tiêu Chiến lại nghĩ đến một tác phẩm khác của Edmund Leighton.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn thấy anh, cởi mũ bảo hiểm ra, đưa tay lau cằm anh hai cái, lau đi vết sơn đỏ anh không cẩn thận dính vào, vừa lau vừa hỏi: "Gọi điện thoại cho anh sao anh lại tắt máy?"
"Em gọi cho anh?" Tiêu Chiến nghiêng đầu đi sờ điện thoại trong túi, màn hình tối om, khóe miệng anh rũ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Ừm...hết pin rồi."
"Đại Chu gửi trong nhóm hỏi anh thứ tư này có thể ra ngoài được không, họ định đi leo núi, ngủ ở ngoài một đêm, sáng hôm sau mới về."
"Có những ai?"
"Không biết."
"Thứ tư là giao thừa, ông bà nội anh có thể sẽ đến nhà ăn cơm tất niên, anh phải hỏi ba mẹ trước đã." Tiêu Chiến nói xong câu này lại ngập ngừng nhìn cậu, "Em có đi không?"
"Em? Xem tình hình đã."
"Ồ." Tiêu Chiến kéo mũ xuống, "Vậy anh về nhà trước nhé."
"Về đi. Em nhìn anh vào rồi mới đi."
"Hôm nay không đợi bạn nữa à?"
"...Hôm nay gặp rồi."
"God speed!"
"Cái gì?"
"Không có gì. Trở về chú ý an toàn."
Tiêu Chiến nói xong câu này trên mặt không hiểu sao lại có chút nóng, anh vội vàng quay đi như sợ người ta phát hiện điều gì, dùng mu bàn tay đóng băng áp lên khuôn mặt, sau đó hít một hơi thật sâu, thập phần dứt khoát biến mất trong dòng người.
< God speed>
Tác phẩm khác của Edmund Leighton.
<Thượng lộ bình an>
Mỗi lần nhìn thấy cậu ở đây, kì thực anh đều muốn nói câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip