Chương 9: Núi lửa
Tiêu Chiến sốt thật rồi.
Sáng thứ hai tỉnh dậy, mí mắt anh nặng trĩu, lúc phát biểu dưới cờ sắc mặt cũng tái nhợt, buổi trưa thì không chịu nổi được nữa, gục ngay trên bàn ngủ gà ngủ gật.
Giáo viên chủ nhiệm bảo Chu Sở Dương đưa anh đến phòng y tế, vừa đo chính là 38.9 độ.
Có thể là vì khi anh tiễn mọi người xuống lầu, điều hòa dưới sảnh bật thấp quá, anh lại không mặc nhiều quần áo. Nhưng Tiêu Chiến nhất quyết đổ tội cho cái miệng quạ đen của Chu Sở Dương, ăn mấy miếng cơm mà đối phương mua từ căng tin lên, mới xoay người đi ngủ.
Hứa Vi đến qua một lần, mua nước cho lão Chu, và một bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng cho Tiêu Chiến. Cô dặn Chu Sở Dương khi nào Tiêu Chiến tỉnh thì cho anh uống nhiều nước ấm, còn nhắc nhở cậu ta để ý bình truyền, khi nào truyền gần xong thì phải gọi bác sĩ.
Lão Chu nhướng mày nhìn cô, tay rất không thành thật vò tóc mái người ta thành một mớ rối bù: "Biết rồi Hứa đại sư, đừng tụng nữa! Có tôi ở đây cậu còn không yên tâm? Mau về đi, sắp nghỉ trưa rồi, cẩn thận không quản lý kí túc xá đóng cửa không vào được đấy."
"Vậy tôi về nhé." Hứa Vi vuốt thẳng mái tóc mới bị vò rối, trừng mắt nhìn cậu ta rồi lại thở dài: "Thật đúng là, chính vì có cậu ở đây nên tôi mới không yên tâm đấy, đại ca ạ!"
Tiêu Chiến ngủ không được yên ổn. Trong mơ có một bức tường trắng, vẽ đầy những vòng tròn không đều, một giây sau, những vòng tròn đó nhảy ra khỏi bức tường, đè lên người anh, khiến anh khó thở. Trong mơ màng, hình như có người đến rồi lại đi, mí mắt anh nặng đến không mở nổi, không đeo kính cho nên cũng không thể nhìn rõ.
Chu Sở Dương hình như đang thì thầm nói chuyện với ai, nhưng tiếng ong ong hỗn loạn đó chỉ khiến Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi, cơ chế bảo vệ bộ não được khởi động, anh nghiêng đầu thiếp đi một lần nữa.
Lần này là một 'ngủ đông', Tiêu Chiến run rẩy vì lạnh, giống như một con sóc cuộn tròn giữ ấm trong tuyết, lập tức có người thành thạo giúp anh ém ém góc chăn.
Miệng anh khô khốc vì sốt, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng lại bỏng rát vì khô. Người bên cạnh đỡ anh dậy, nước đưa đến bên miệng anh mới khó khăn mở mắt. Còn chưa kịp uống, nửa ngụm nước đã sặc vào trong khí quản, suýt chút nữa thì ho cả phổi ra ngoài.
"Nhìn thấy em sao lại giật mình như vậy?" Vương Nhất Bác đặt cốc nước sang bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ lưng anh.
Nửa ngày sau Tiêu Chiến mới lấy lại được nhịp thở, anh chớp chớp đôi mắt đỏ hoe vì sốt, nhìn cậu chằm chằm, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao em lại ở đây? Đại Chu đâu?"
"Huấn luyện viên của đội bóng rổ tìm anh ấy có việc gấp nên em bảo anh ấy đi trước."
"Ồ..." Tầm mắt Tiêu Chiến không biết phải đặt ở chỗ nào, bối rối quét qua một vòng trong phòng, rồi lại bất đắc dĩ quay trở lại trên mặt đối phương, "Ờm... em không phải lên lớp à? Anh đã khỏe nhiều rồi, không cần người trông nữa, mau trở về đi."
"Đương nhiên là không cần người trông nữa, dịch sớm đã truyền xong rồi, anh ngủ đến chiều rồi đấy." Vương Nhất Bác đem nhiệt kế thủy ngân vẩy xuống nấc cuối cùng rồi mới đưa cho anh, "Đo lại nhiệt độ đi, nếu không sốt nữa thì em đưa anh về."
Tiêu Chiến ngồi ở mép giường, xoa xoa lỗ kim truyền trên mu bàn tay, yếu ớt nói: "Mấy giờ rồi, hôm nay hội học sinh báo cáo công việc, anh còn phải đi họp nữa."
"Tiết cuối cùng." Vương Nhất Bác giơ tay xem đồng hồ, "Sắp tan học rồi."
Tiêu Chiến mím mím môi: "Hả? Làm lỡ việc luyện tập của em rồi."
Vương Nhất Bác liếc anh một cái, nghiêng đầu đáp: "Huấn luyện viên đi họp rồi, hôm nay nghỉ luyện tập."
"Ồ...vậy thì tốt."
Tiêu Chiến nói xong câu này rồi không nói gì nữa, hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc như hai đỉnh núi tuyết sừng sững.
Cuối cùng Vương Nhất Bác đứng dậy, lấy nhiệt kế ra nhìn một cái rồi lại đưa tay sờ mặt anh: "Hình như đã hết sốt rồi."
Lòng bàn tay cậu có một tầng mồ hôi mỏng, thấm vào lớp băng đã bắt đầu tan chảy, lập tức biến Tiêu Chiến thành ngọn núi lửa trên tinh cầu B612.
"Chiều hôm qua hình như anh đã nhìn thấy em." Anh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi. "Trước khu nhà anh."
Vương Nhất Bác thoáng giật mình, đặt nhiệt kế sang một bên, ngồi xổm xuống giúp anh xỏ giày: "Vậy sao? Chắc vậy, em đi tìm một người bạn."
"Bạn nào?"
"Người mà lần trước em nói với anh í, cô gái em thích, sống cùng một tiểu khu với anh."
"Wow." Tiêu Chiến cúi xuống nhặt giày lên trước, sau đó ngồi thẳng người, nghiêng đầu cười với cậu, "Trùng hợp thật đấy."
Cuối hè đầu thu, hoàng hôn trên sân thể dục lúc nào cũng rất đẹp.
Trời quang mây tạnh, dường như có thể ngửi thấy dư vị của mặt trời bị dung nham thiêu đốt.
Nhưng núi lửa đã chết rồi.
Tiết hoạt động cuối cùng đã kết thúc, chỗ nào cũng có những đám đông ồn ào.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về kí túc xá, trên đường vừa vặn gặp phải Chu Sở Dương. Cậu ta bị huấn luyện viên đội bóng rổ gọi đi bê bàn, sợ Tiêu Chiến không đeo kính không nhìn rõ, từ xa đã vẫy tay gọi anh: "Em gái! Ở bên này."
Tiêu Chiến bước nhanh hai bước, đến gần mới phát hiện đi cùng đối phương còn có một người quen, thế là anh gật đầu chào hỏi trước: "Chào tiền bối Lộ."
"Người bận rộn, lâu lắm mới được gặp em." Lộ Kiều An đặt bàn xuống, thập phần quan tâm hỏi: "Đã thấy khỏe hơn chưa? Anh nghe Sở Dương nói em sốt nghiêm trọng lắm."
"Đâu có, em đã khỏe rồi." Anh cười đáp hai câu, nhưng lại bị giọng mũi của mình bán đứng, thế là đổi chủ đề quay sang hỏi lão Chu, "Bao giờ thì cậu xong, tôi đói rồi..."
"Sắp rồi, còn hai cái bàn nữa. Để Nhất Bác đưa cậu về kí túc xá trước, tôi làm xong rồi gọi điện cho hai người."
Tiêu Chiến phồng má gật gật đầu, sau đó lại cong môi, giống như đang làm nũng nhíu mày một cái với Chu Sở Dương.
Lộ Kiều An vỗ vỗ vai lão Chu: "Hay là Sở Dương, em đi ăn với cậu ấy trước đi, chỗ còn lại cứ để anh làm nốt cũng được."
"Không cần, đội trưởng, với tốc độ của chúng ta chỉ một loáng là chuyển xong ngay thôi mà."
"Không sao, ăn cơm quan trọng." Lộ Kiều An mỉm cười dạt dào nhìn qua, chẳng để tâm đến cái cúi đầu né tránh ánh mắt của Tiêu Chiến, lại dịu dàng bổ sung thêm một câu, "Người bệnh là quan trọng nhất."
Tiêu Chiến lập tức trở nên bứt rứt, giống như bị gai đâm vào lưng, khó chịu vô cùng.
Anh đang định lên tiếng cự tuyệt thì giây tiếp theo, cổ tay anh bất ngờ bị ai đó giữ lại. Vương Nhất Bác kéo anh chạy rất nhanh, gió thu thổi qua tai anh giống như một bài hát, xen lẫn với một tiếng quát thập phần mạnh mẽ, "Nhẹ Nhàng! Chạy đi đâu!"
Tiêu Chiến không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa đến kí túc xá liền ngã lăn ra giường thở dốc.
"Sao em lại chạy?"
"Huấn luyện viên của em."
"Không phải em nói thầy ấy đang đi họp sao?" Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, thấy đối phương nhìn mình nửa ngày vẫn không có câu trả lời, lại ngồi bật dậy, "Em trốn học?!"
"Em đến đưa đồ ăn cho anh, họ nói anh đang ở phòng y tế." Ánh mắt Vương Nhất Bác né tránh, "Em đến đúng lúc huấn luyện viên của Chu Sở Dương tìm anh ấy có việc gấp, cho nên em bảo anh ấy đi trước."
Tiêu Chiến thở dài: "Em đánh thức anh dậy là được mà, anh đâu có phải trẻ con, có thể tự chăm sóc bản thân!"
"Không phải trẻ con mà còn quấn lấy đòi người ta ăn cơm cùng mình?"
"Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà!" Tiêu Chiến không phục, giống như một con thỏ xù lông, vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.
Vương Nhất Bác đi qua đi lại, cuối cùng ngồi xuống trên đầu giường anh, giọng mềm xuống giống như đang thỏa hiệp: "Mời em ăn cơm đi, anh."
"Anh bị ốm rồi em trai, bị ốm mà còn không tha cho anh. Em có phải là người nữa không Vương Nhẹ Nhàng?"
"Đừng có gọi em như vậy, Tiêu Tuế Tuế." Vương Nhất Bác cong cong khóe miệng, "Vậy em mời anh, nói thế nào hôm nay cũng phải ăn cơm cùng nhau."
"Thần kinh!"
Lúc Tiêu Chiến bị Chu Sở Dương gọi xuống lầu, anh và Vương Nhất Bác vẫn còn chưa chơi xong ván game. Pháp sư bởi vì có cuộc gọi đến bị ngắt mạng, mắc kẹt bên sông và bị kẻ thù giết chết, Vương Nhất Bác điều khiển thích khách một mình một nhóm thu hoạch đầu người, trực tiếp quadrakill rồi mới offline.
Ba người lên tầng hai căng tin ăn món malatang, suất nhiều cay nhiều tê của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đổi thành thanh nhẹ, đối phương còn cưỡng ép anh uống hai bát canh bí đao.
Chu Sở Dương đi mua đồ uống, trên đường về thì gặp Lộ Kiều An. Đối phương chào cậu, trực tiếp bước tới ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, cho nên cậu đành phải ngồi sang phía đối diện.
Biểu cảm của Vương Nhất Bác không thể nói là đẹp, không biết có phải là vì Tiêu Chiến chê hai câu nước canh quá khó uống, nhưng cậu thể hiện không quá rõ ràng, chỉ có cơm trong bát là bị chọc cho có chút khó coi.
Lộ Kiều An chống cằm nhìn Tiêu Chiến một lúc, dịu dàng hỏi thăm anh hai câu rồi mới bị bạn bè gọi đi, lúc đi còn thân mật xoa xoa đầu Tiêu Chiến.
Bạn bè anh ta đợi cách đó không xa bắt đầu ồn ào trêu chọc.
Lộ Kiều An vừa chạy qua bắt bọn họ im lặng vừa quay lại vẫy tay chào Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vờ như không nhìn thấy, dè dặt cắn môi ngước mắt nhìn cơm trong bát của Vương Nhất Bác, cuối cùng ngoan ngoãn cúi đầu uống canh trong bát của mình.
Chu Sở Dương đưa nước cho Vương Nhất Bác, đẩy cái chai còn lại đến trước mặt Tiêu Chiến, đợi người đi xa rồi mới thấp giọng nói với anh về Lộ Kiều An.
"Mỗi lần nhìn thấy cậu đều như vậy, tôi đoán là anh ta thích cậu, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra."
"Ăn cơm của cậu đi đồ ngốc!"
"Cậu đừng không tin, thật đấy. Anh ta cứ hỏi thăm tôi về cậu suốt, chỉ xét riêng vừa rồi, tôi chắc chắn chưa bao giờ dùng ánh mắt giống như của anh ta nhìn cậu phải không? Nhẹ Nhàng cũng vậy!"
"Là ánh mắt nào?" Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng, giọng cậu rất trầm, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến giống như dao kiếm, suýt chút nữa thì đâm thủng người anh, "Tiêu Chiến, là ánh mắt nào?"
================================
Không thể thích, lại không kìm được quan tâm, không kìm được ghen tị. Sao khổ quá vậy Vương Nhẹ Nhàng?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip