19. Làm người của em
Quả thật, Trình Húc không thể tin vào tai mình, đoạn video kia. . . . . . Không phải là gã đã cho người xử lý sạch sẽ rồi sao? Tại so Vương Nhất Bác lại có được? Gã trấn định lại vẻ bình tĩnh, chế giễu:
"Không ngờ đường đường là chủ tịch tập đoàn Vương Thị cũng sẽ dùng đến thủ đoạn hèn hạ như vậy. Thật khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt."
Đối với câu nói châm chọc của đối phương, Vương Nhất Bác không tức giận chút nào, rủ rỉ nói:
"Anh cũng có thể làm như thế."
Trình Húc tức giận sôi lên. Ai mà chẳng biết Vương Nhất Bác hắn không gần một nam nhân nữ nhân nào, thân thể vô cùng sạch sẽ. Gã muốn làm như thế cũng phải có chứng cớ mới được. Nhưng chuyện chưa từng xảy ra thì sao có thể có chứng cớ được? Ngụy tạo chứng cớ? Trình Húc khinh.
"Nói đi, phải như thế nào thì anh mới không đưa đoạn video đó cho anh ấy xem?"
Vương Nhất Bác nhếch nhếch khóe môi, nói:
"Không được có ý đồ với anh ấy."
Rút cuộc Trình Húc cũng biết cái gì là một lần sảy chân để hận nghìn đời rồi. Chết tiệt! Lúc trước gã nên đem người phụ nữ đã đặt trộm máy quay trong phòng gã, băm ra thành nghìn mảnh mới đúng, chứ không chỉ đơn giản để cho cô ta sống nốt quãng đời còn lại trong ngục. Gã chần chờ một lúc mới nói:
"Được." Nói xong, trong lòng bồi thêm một câu: "Mới lạ."
Vương Nhất Bác lấy được đáp án mong muốn liền hài lòng cúp điện thoại. Chẳng biết tại sao, bây giờ hắn rất muốn đi trêu chọc Tiêu Chiến, để cùng anh chia sẻ niềm vui với mình. Nghĩ vậy, bước chân hắn vô tình đi tới phòng y tế.
"Anh làm gì đó!"
Vương Nhất Bác vừa mở cửa, chỉ thấy Tiêu Chiến đã tung chăn ra, đang định đứng dậy.
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không hiểu tại sao hắn lại tức giận như thế. Anh chỉ về phía bình nước cách đó không xa nói:
"Muốn uống nước."
Vương Nhất Bác bước qua, hai tay đặt lên hai vai anh, ấn anh trở về trên giường, sau đó giúp anh đắp lại chăn, rồi mới quát lên:
"Đầu giường anhkhông phải có cái nút sao? Muốn uống nước sao không đưa tay ra ấn vào đó? Cậy khỏe gì chứ! Nhìn xem cơ thể anh đến bao giờ mới hồi phục lại được! Lúc trước cũng như vậy, rõ ràng chỗ bị Ôn Triều bắt đi ngay sát biệt thự, chỉ cần anh lớn tiếng kêu lên là em đã nghe thấy rồi. . . . . ."
Nhìn người đàn ông đang lải nhải trước mặt, đầu Tiêu Chiến hiện đầy vạch đen, anh nói yếu ớt:
"Cái đó, cậu có thể lấy cho tôi ly nước được không?"
Vương Nhất Bác nghe xong liền xoay người đi lấy nước cho anh, nhưng vẫn chưa thấy quở trách đủ lại nói:
"Cũng không biết trong óc anh là mớ hỗn độn gì nữa? Chẳng lẽ em không đáng để anh tin tưởng đến như vậy sao? Không đáng để anh dựa vào sao?"
Tiêu Chiến nghe đến đó, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Lệ thuộc vào người khác thì tôi đã chết từ lâu rồi."
Bản tính thiện lương của Vương Nhất Bác giống như đang ngủ đông gặp một trận khó chịu. Hắn đã quên mất anh là "Sean", quên mất việc anh luôn phải dựa vào chính bản thân mình để đi đến ngày hôm nay. Yêu cầu một người từ bỏ thói quen đã được hình thành mấy chục năm trong một thời gian ngắn là điều không thể. Giọng hắn ôn hòa xuống, nói:
"Nhớ đó, từ nay về sau anh có thể tha hồ dựa vào em."
"Tại sao?"
Trước ánh mắt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lẩm bẩm hỏi. Tại sao cứu anh? Tại sao phải chăm sóc anh? Tại sao phải báo thù cho anh? Tại sao muốn anh phải nương tựa vào hắn? Anh không hiểu rút cuộc là trong đầu Vương Nhất Bác đang suy nghĩ gì.
Vương Nhất Bác nâng đầu giường lên cao để Tiêu Chiến uống nước được dễ dàng. Lúc này hắn mới đưa chiếc ly có bảy phần ba nước đến trước miệng anh, vụng về giúp anh uống.
Chỉ một lát sau Tiêu Chiến đã uống hết ly nước.
Vương Nhất Bác thấy vậy dịu dàng hỏi:
"Uống nữa không?"
Thấy người kia khẽ lắc đầu, hắn xoay người đặt chiếc ly lên trên bàn, rồi quay lại đứng trước mặt anh, mặt đầy nghiêm túc nói:
"Bởi vì anh là người của em."
Tiêu Chiến đảo mắt khinh khỉnh. Không phải anh mới chỉ hôn mê một giấc thôi sao? Như thế nào đã trở thành người của hắn ta rồi hả? Anh bĩu môi, nói lẩm bẩm:
"Không phải là người hầu sao?"
Vương Nhất Bác nhếch nhếch môi, nói không nhanh không chậm:
"Chăm sóc em + ngủ cùng em thì là người hầu; chăm sóc em + được em yêu thương + ngủ cùng em thì là người của em. Anh chọn cái nào?"
"Kẻ ngốc cũng biết phải chọn làm người của em!" Tiêu Chiến buông ra một câu không cần suy nghĩ.
Mưu kế của Vương Nhất Bác đã đạt được. Hắn lộ ra nụ cười, cúi thấp đầu xuống, rủ rỉ bên tai anh:
"Cho nên anh vui mừng, không hề do dự liền chọn làm người của em?"
. . . . . . Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Chiến bất giác đỏ lên, không biết phải nói lại như thế nào. Anh nhắm mắt lại, nằm cứng đơ trên giường.
Vương Nhất Bác cho rằng anh mệt, liền giúp anh hạ giường thấp xuống ngang bằng. Trước khi đi, đột nhiên hắn nghĩ ra điều gì đó, hỏi:
"Anh quen dùng súng hay là dao găm?" Hắn không thể đảm bảo lúc nào cũng ở bên cạnh anh được, để phòng ngừa, vẫn nên để anh mang theo vũ khí tùy thân thì hơn.
"Đều dùng được." Đối với sát thủ ở trình độ như anh mà nói, chẳng có lọai vũ khí nào mà không biết dùng cả. Người sát thủ đỉnh cao sẽ không chọn vũ khí. Mỗi lần anh làm nhiệm vụ, chọn vũ khí đều căn cứ vào tính chất nhiệm vụ.
Mấy ngày trước anh còn cho rằng, mình sẽ được sống những ngày bình thường, nhưng bây giờ cái ý nghĩ đó đã bị anh bóp chết hoàn toàn rồi.
"Ừ." Vương Nhất Bác đáp một tiếng rồi ra khỏi phòng.
"Bác, quả nhiên cậu ở chỗ này." Chu Nhất Long vừa lên tới lầu hai thì thấy Vương Nhất Bác đi ra từ phòng y tế.
Vương Nhất Bác vừa đi về phía Chu Nhất Long, vừa nhàn nhạt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Bên Italy vừa báo tin, bên Ôn gia đã có hành động rồi."
Vương Nhất Bác dừng lại bên cạnh Chu Nhất Long, hỏi tiếp:
"Ai nhận nhiệm vụ đối phó chúng ta?"
"Ôn Ninh. Còn về Ôn Triều, nghe nói hắn trấn giữ ở trụ sở chính." Chu Nhất Long lên tiếng.
Vương Nhất Bác đưa tay vỗ vỗ lên vai Chu Nhất Long, dùng giọng nói không cho cự tuyệt:
"Trong khoảng thời gian này, cậu chỉ cần nghĩ cách để cho thân thể anh ấy tốt lên là được, những việc khác cứ để tôi lo."
Chu Nhất Long muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại:
"Được!" Bác quyết định như vậy chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc, mình chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của cậu ấy là được.
Khu vực ngoại thành Newyork. Trong ngôi biệt thự mang phong cách rực rỡ có diện tích khoảng 4000m2. Một ông lão cao tuổi nhưng tinh thần tràn đầy năng lượng, trên đầu đội chiếc nón lá đang cắt tỉa cây cảnh. Dường như ông cụ coi đám hoa cỏ như là những đứa con nhỏ của mình vậy, ông ra sức "trang điểm" cho chúng thật xinh đẹp.
"Lão gia, hai ngày nay đều không thấy tiểu thiếu gia đến công ty." Một ông lão cũng khoảng tuổi như thế, bưng một ly nước đến sau lưng ông lão kia, báo cáo.
Có vẻ như ông lão cũng chẳng để ý lắm, động tác trên tay không hề dừng lại:
"Thằng bé kia đâu?"
"Cũng không thấy xuất hiện ở công ty." Lão quản gia từ tốn bẩm báo.
Ông lão dừng động tác trong tay lại, đặt dụng cụ lên trên cỏ, rồi ngồi thẳng người bê ly nước lên uống. Ông uống được một hớp liền đặt chiếc ly lại trong khay, mặt mang theo nụ cười hỏi:
"Lão Tôn, ông không cảm thấy Vương Nhất Bác nhà chúng ta sắp có chuyện tốt rồi sao?"
Vẻ mặt ngàn năm không đổi của Lão Tôn cũng hiện lên nụ cười. Ông cụ lên tiếng đầy mong chờ:
"Hy vọng là như vậy."
Tiểu thiếu gia chán ghét omega nam như thế nào, ông đều biết rõ. Bây giờ lại nghe thấy có omega đến gần được cậu, tin tức này không thể nghi ngờ đã làm cho lòng người phấn chấn. Có lần ông đã từng tưởng rằng, tiểu thiếu gia sẽ sống một mình cả đời..........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip