44. Chúng nó cũng ăn hiếp anh

Cửa ra rất nhỏ, chỉ có thể đi được hai người cùng một lúc. Đến trước cửa Vương Nhất Bác liền dừng lại, buông tay Tiêu Chiến ra, để tùy ý anh chọn ra trước hay ở lại. Hắn đứng lại chỉ huy mọi người nghiêm chỉnh, tự động chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua bóng lưng cao lớn của hắn, lẳng lặng đứng sau hắn, nhường chỗ để những người khác đi ra.

Chờ đến khi người cuối cùng ra khỏi tầng hầm, Vương Nhất Bác xoay người kéo tay Tiêu Chiến, phóng thần tốc về phía trước giống như một con báo săn, chỉ để lại trong không khí một vệt mờ.

"Chủ nhân!" Thanh Phong đứng ở trước cửa cabin máy bay trực thăng, lớn tiếng hô.

Vương Nhất Bác lại gia tăng tốc độ một lần nữa, như một cơn gió lao đến chỗ thang dây thì dừng lại. Hắn dùng khớp xương của tay trái, quặp chặt chiếc thang dây, lúc Tiêu Chiến theo quán tính chạm vào người hắn, ngay tức khắc cánh tay phải đã vòng chắc quanh eo anh. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong ra lệnh:

"Đi!"

Nhất thời, tám chiếc máy bay trực thăng cách mặt đất khoảng năm mét, lao vút đi.

Máy bay đi chưa được bao xa, bên trong căn nhà ngói liền bị nứt ra, các mảnh vụn bắn toán loạn ra ngoài. Khói đen cùng khí nóng ngút trời tản vào không khí, khiến cho nhiệt độ trong khu rừng tăng lên vài độ, chất lượng không khí cũng giảm xuống nhiều bậc.

Tiêu Chiến vẫn nhăn mày, không nói gì.

Vương Nhất Bác biết anh đang suy nghĩ gì nên cũng không quấy rầy anh. Sau khi xuống máy bay trực thăng, hắn trò chuyện qua loa với Chu Nhất Long vài câu xong, liền lái xe đưa Tiêu Chiến về biệt thự.

"Vương Nhất Bác!"

Đột nhiên bị nước ấm xối vào tóc cùng quần áo đang mặc, Tiêu Chiến tức giận, ngẩng đầu nhìn kẻ vừa làm chuyện xấu quát lên.

Môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch. Hắn tắt vòi nước, dùng giọng khêu gợi hỏi:

"Đã tỉnh rồi?"


Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn, phản ứng bị chậm nửa nhịp, lẩm bẩm:

"Gì chứ?"

Vương Nhất Bác đè anh lên trên vách thủy tinh trong phòng tắm, cúi đầu mắt đối mắt, mũi đối mũi với người kia, lạnh lùng nói:

"Lực chú ý của anh đã để ở trên người khác quá lâu. Em đã nói rồi, trong đầu anh chỉ cần chứa một mình em là đủ."

Miệng Tiêu Chiến há ra định giải thích, liền bị đối phương dùng môi chặn lại, chỉ còn lại tiếng: "Ưmh~"

Nhất thời trong không khí chỉ còn những âm thanh "hưng phấn", khiến người nghe thấy cũng phải tai đỏ tim đập.

Dần dần, nụ hôn với danh nghĩa "trừng phạt" đã trở nên biến chất. Vương Nhất Bác tiến dần lên phía trước nửa bước, để cho khoảng cách giữa mình và Tiêu Chiến co lại bằng không, đôi tay hắn bâng quơ châm lửa trên người anh.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy những nơi bị Vương Nhất Bác sờ qua đều trở nên nóng rát. Anh đưa hai tay bấu thật chặt trên vòng eo săn chắc, gầy gò của hắn, cố gắng để mình được thoải mái hơn.

Vương Nhất Bác đưa tay xé bộ đồ cản trở trên người anh ra. "Rọat" một tiếng, chiếc áo sơ mi đã tan tành.

Tiêu Chiến không biết nói gì, dùng giọng hơi khàn nói:

"Cứ theo đà này, thì sắp tới anh sẽ phải trần truồng đi làm nha."

Đầu Vương Nhất Bác đang đặt trước ngực anh hơi nhếch lên, lơ đễnh nói:

"Mai dẫn anh đi mua."

Tiêu Chiến bị ánh mắt xanh lục của hắn làm cho hoảng sợ. Đây là ánh mắt của con dã thú lúc nhìn thấy con mồi ngon miệng đi. . . . . .

"Cởi quần áo cho em." Đầu Vương Nhất Bác tiến tới bên tai đối phương, dùng giọng cám dỗ cực hạn nói.

Tiêu Chiến giống như đã bị mê hoặc, vô ý thức làm theo lời Vương Nhất Bác nói. Đầu tiên là tháo cúc áo sơ mi của hắn, cởi áo hắn ra, tiếp đó là cởi dây lưng, tụt quần hắn xuống.

Đầu ngón tay người kia như có như không lướt qua da thịt mình – loại cảm giác này thật sự đã ép cho Vương Nhất Bác muốn điên lên rồi. Rõ ràng là món ngon đang ở trước mặt, nhưng lại không thể lấy ăn. Hắn chán nản gầm lên:

"Cái vết thương chết tiệt kia còn chưa hết đau hả?!"

". . . . . ." Tiêu Chiến rất muốn nói "Nó chỉ bắt đầu ổn thôi", nhưng quay đầu nhìn thấy ánh mắt ham muốn cực độ của hắn chưa được thoả mãn, thì rất sáng suốt mà chọn cách im lặng.

Vương Nhất Bác bắt lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Tiêu Chiến, thấp giọng nói:

"Trong phương diện này, em tuyệt đối sẽ không tự làm nữa."

". . . . . ." Mình nên cảm thấy là vinh hạnh sao?

.........................

Lần này, Vương Nhất Bác không đợi Tiêu Chiến phải mở miệng yêu cầu. Hắn tự động đi tới chỗ ngăn kéo cách đó không xa, lấy chiếc máy sấy ra, đến ngồi xuống mép giường.

Tiêu Chiến thấy vậy, tâm tình tốt lên không ít. Anh nằm nghiêng người trên giường, đặt đầu lên trên đùi đối phương.

Vương Nhất Bác bật máy sấy, nhẹ nhàng trêu đùa trên mái tóc mềm mại của anh, vẻ mặt rất chuyên chú.

Trước mắt là cái bụng không có một chút mỡ dư thừa nào đã kích thích đại não của Tiêu Chiến. Anh bất giác há miệng ra, muốn cắn vào cơ bụng hắn. Sau mấy lần giằng co vẫn không tài nào cắn được, anh uất ức vô cùng, xoay người lại nằm ngửa trên giường, đôi mắt mở to nhìn Vương Nhất Bác không chớp, khiếu nại:

"Mỗi bộ phận trên cơ thể em đều ăn hiếp anh!"

Trong lòng Vương Nhất Bác buồn cười một hồi. Hắn nâng khóe môi lên thật đẹp, nhẹ giọng đáp:

"Ừ."

Tiêu Chiến sửng sốt hai giây, sau khi phản ứng kịp cũng xù lông rồi. Grừ grừ! Lại còn thừa nhận một cách vô tư thẳng thắn như vậy?! Dáng vẻ còn rất đương nhiên?! Anh cắn chặt hàm răng ngà, xoay mạnh người 180 độ, nằm lỳ ở trên giường, quay cái ót về phía Vương Nhất Bác.

.............

Giữa trưa ngày thứ hai, sau khi đầu bếp nấu bữa trưa xong, Vương Nhất Bác đi tới phòng ngủ, định đánh thức người ngủ nướng kia dậy. Trên chiếc giường lớn màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ của Tiêu Chiến nhẹ nhàng bao lấy một bên má của anh, làn da óng ánh trong suốt cùng bóng dáng xinh đẹp trong sắc đỏ tạo nên vẻ đẹp cực kỳ chói mắt.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho trái tim người ta đập rộn lên. . . . . .

Vương Nhất Bác day day ấn đường, cứ bảo sao hắn vừa tỉnh dậy đã phải trốn vào trong thư phòng. Ở lại đây, quả thật đúng là tự mình làm tội mình, đặc biệt là lúc sáng sớm vừa tỉnh dậy.

Hắn đi tới bên giường, cúi người vỗ một cái lên chiếc mông căng tròn của Tiêu Chiến, trầm giọng nói:

"Anh dậy ngay cho em!"

"Ưmh ~" Tiêu Chiến xoay người, mắt lim dim nhìn người trước mặt. Dưới ánh sáng của mặt trời rọi vào, khuôn mặt anh tuấn của Vương Nhất Bác càng thêm chói lọi, huyền ảo, xem ra càng trở nên yêu nghiệt rồi.

Tiêu Chiến xê dịch người, cũng chẳng thèm để ý là lúc này mình chỉ mặc áo sơmi của Vương Nhất Bác với quần trong. Anh mở rộng đôi chân thon dài hoàn mỹ ra, kẹp lên vòng eo săn chắc của Vương Nhất Bác, đồng thời hai cánh tay cũng khoác lên cổ hắn, treo mình lên trên người hắn giống như con gấu Koala.

Vương Nhất Bác khẽ thở dài một tiếng. Hắn thật sự không phải là Liễu Hạ Huệ nha(*). . . . . . Hắn ngồi thẳng người, hai tay cắm trong túi quần, bất đắc dĩ nhìn anh hỏi:

"Anh muốn thế nào?"

(*) Ý nói là bậc chính nhân quân tử, gần người đẹp vẫn giữ được tâm chân chính.

Liễu Hạ Huệ tên là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, làm Sĩ Sư, nổi tiếng là bậc chính nhân quân tử.

Truyện xưa kể, một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Tâm tình Tiêu Chiến rất tốt, anh mổ mổ lên chiếc môi mỏng của người kia, lười biếng nói:

"Đưa anh đi đánh răng."

". . . . . ." Vương Nhất Bác dùng tay trái đỡ mông anh, tay phải vòng qua chiếc eo thon chắc của anh, đi về phía phòng tắm.

Đến đích, Tiêu Chiến thả hai chiếc chân kẹp ở bên hông đối phương cùng hai tay đang đặt trên cổ hắn xuống. Anh xoay người vừa nặn một ít kem đánh răng lên bàn chải, vừa không tự chủ được ngáp một cái.

Vương Nhất Bác dựa người vào sát tường đối diện với bồn rửa, hai tay cắm trong chiếc túi quần màu xám mặc ở nhà, lẳng lặng nhìn anh đánh răng.

Tiêu Chiến nhắm mắt đánh răng nên không nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người kia đang muốn thiêu cháy mình. Anh cầm chiếc ly hứng đầy nước, cúi người súc miệng.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh không một tiếng động. Hai tay hắn vòng chắc quanh eo anh, cúi người hôn lên tai anh một cái, dùng giọng có chút khàn khàn hỏi:

"Tiểu Chiến, tại sao vừa tỉnh dậy anh đã dụ dỗ em hả?"

"Phụt!"

Tiêu Chiến không nhịn được phun ra một ngụm nước. Để chống lại lửa nóng của chính mình khiến anh như đứng trên đống lửa, anh hít sâu một hơi, mạnh miệng nói:

"Là em động một chút đã động dục được chưa!"

"Thật không? Em nhìn vào gương đi." Môi Vương Nhất Bác khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn vào gương. Trong gương, vì động tác cúi đầu của anh mà cảnh vật hoàn mỹ trước ngực đã bị phơi ra không sót thứ gì. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip