48. Sẽ cố gắng cày cấy



"Reng reng reng. . . . . ."

Một hồi chuông truyền đến. Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc ghế xoay chỗ bàn làm việc, đôi mày đẹp nhăn lại, tay trái nhấc ống nghe lên, nhàn nhạt hỏi:

"Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc, có cô gái tên Trình Tiêu muốn nói chuyện với ngài. Cô ấy nói có thông tin rất quan trọng."

Vương Nhất Bác trầm tư ba giây, hắn dựa lưng vào ghế, căn dặn:

"Nối máy."

"Tổng giám đốc Vương?"

Vương Nhất Bác chán chẳng muốn nói nhảm với cô ta, hắn nói ngay vào điểm chính:

"Có chuyện gì nói mau."

Người đầu dây bên kia dừng lại một chút, giống như đã bị khẩu khí của Vương Nhất Bác dọa cho sợ. Sau khi phản ứng kịp cô ta nở nụ cười, dùng giọng dịu dàng nói từng chữ từng chữ một:

"Không biết tổng giám đốc Vương bị vị hôn phu của mình cắm sừng thì sẽ như thế nào?"

Vương Nhất Bác nhếch mắt lên, liếc nhìn người đang nằm sấp trên ghế sofa cao cấp phía đối diện xem mạng, nhấn mạnh:

"Nói vào chuyện chính đi."

Trình Tiêu cười cười, nói xa xôi:

"Trong tay tôi có một số thứ về vị hôn phu của anh. Hẳn là tổng giám đốc Vương sẽ cảm thấy rất hứng thú đi."


Vương Nhất Bác gõ gõ ngón tay phải lên thành ghế, lạnh lùng nói:

"Cho nên?"

Rõ ràng là Trình Tiêu không ngờ đối phương sẽ có thái độ thờ ơ đến như vậy. Cô ta khẽ cau mày, lạ lùng hỏi:

"Chẳng lẽ tổng giám đốc Vương không quan tâm rút cuộc là tôi đang có thứ gì trong tay hay sao?"

Khóe môi Vương Nhất Bác nhếch lên giễu cợt, nói:

"Cô nói mục đích cô gọi đến đây đi. Tôi không có thời gian vòng vo với cô."

Trình Tiêu không khỏi cảm thấy có chút bội phục Vương Nhất Bác, không hổ là người đưa ra quyết định sách lược đã lâu, dù trong hoàn cảnh xấu vẫn chiếm được ưu thế. Rõ ràng là hắn nên cầu xin mình nhưng cuối cùng ngược lại mình phải cầu xin hắn. Cô ta cúi đầu nhìn xuống bộ móng tay sơn đỏ chót của mình, nói:

"Tổng giám đốc Vương không thấy là chúng ta nên gặp mặt sao?"

Vương Nhất Bác nói:

"Bây giờ đến phòng làm việc của tôi." Nói xong liền cúp điện thoại.

Trình Tiêu nghe trong điện thoại truyền đến tiếng "tút tút", dục vọng chinh phục Vương Nhất Bác càng mãnh liệt hơn. Cô ta nhét điện thoại vào trong túi xách, đứng dậy, đạp gót giày cao 12cm thướt tha ra khỏi quán cà phê.

"Có ai tới sao?" Tiêu Chiến nghe thấy người kia đã cúp máy, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Vương Nhất Bác đứng dậy đi tới bên người anh, cúi người đỡ anh dậy. Hắn ngồi xuống ghế sofa, đặt anh ngồi lên đùi mình.

"Em!"

Tiêu Chiến cảm thấy vật phía dưới của người kia đang tản ra nhiệt độ thiêu đốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ lên. Anh quay mạnh đầu lại, trợn tròn mắt nhìn hắn.

Tay trái Vương Nhất Bác vòng qua eo Tiêu Chiến, giữ chặt người anh, nhân tiện còn ấn người anh xuống, tay phải giữ ót anh, để anh quay mặt về phía mình, không nói hai lời, nhằm thẳng đôi môi đỏ mọng, mềm mại của anh mà hôn.

"Ưmh ưmh. . . . . ." Cái vật anh đang đè lên càng lúc càng to, càng lúc càng cứng, làm cho Tiêu Chiến như ngồi trên đống lửa.

Đầu lưỡi Vương Nhất Bác mang theo thế chẻ tre, xông thẳng vào trong khoang miệng ướt át, thơm ngát của Tiêu Chiến, tham lam càn quét từng ngóc ngách một.

Năm phút sau, hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp quanh bờ môi đỏ mọng đã bị chà đạp đủ của anh. Vẫn chưa thấy thỏa mãn để kết thúc nụ hôn này, hắn đặt chiếc cằm hoàn mỹ của mình lên vai anh, dùng giọng hơi khàn khàn, rủ rỉ:

"Tiểu Chiến, anh còn tiếp tục giãy giụa nữa, em sẽ không khống chế được mình đâu."

Tiêu Chiến nghe xong, ngay lập tức không dám cử động nữa mà ngồi ngoan ngoãn trên đùi hắn. Anh rất bi thương mà hiểu rằng, một khi con quái vật thức tỉnh thì nó sẽ ăn sạch anh bất cứ lúc nào.

Vương Nhất Bác rất hài lòng đối với sự phối hợp của người kia. Một tay đặt trên eo anh, không hề có bất kỳ động tác vuốt ve nào, tay phải đồng thời rút chiếc di động từ trong túi quần ra, nhập vào một dãy số, thấp giọng nói:

"Điều tra thông tin về Trình Tiêu của tập đoàn Trình Thị, xem mấy ngày nay cô ta đã tiếp xúc với những ai."

"Dạ, chủ nhân."

Tiêu Chiến nhíu mày, nghĩ tới cô gái cực phẩm đó, dựa vào ngực Vương Nhất Bác, hỏi:

"Cô ta sao thế?"

Vương Nhất Bác quăng chiếc điện thoại di động qua một bên, tay phải luồn qua cổ áo người kia đi vào bên trong, mắt híp lại, nói:

"Cô ta hỏi, nếu em biết mình bị cắm sừng thì sẽ như thế nào."

Tiêu Chiến tức giận giữ lấy bàn tay phải của hắn, không để cho nó chạy lung tung khắp nơi, tò mò hỏi:

"Em sẽ như thế nào?"

Nhiệt độ xung quanh Vương Nhất Bác đột nhiên giảm xuống, hắn gằn từng tiếng tiếng một:

"Em sẽ làm cho người tình của anh sống không bằng chết, còn anh, cả đời sẽ không xuống được giường."

Tiêu Chiến không hề nghi ngờ chút nào về tính chân thật trong câu nói của hắn. Anh khẽ cười nói:

"Cũng may là từ trước đến giờ anh đều không có hứng thú với phụ nữ hay đàn ông khác."

Môi Vương Nhất Bác khẽ nâng lên đẹp mắt. Hắn dùng giọng đầy cuốn hút nói:

"Em biết."

Nụ cười của hắn vụt tắt, trong đôi mắt hẹp dài thoáng qua một tia tàn nhẫn, giọng chìm hẳn xuống:

"Ai dám giành giật anh với em, em sẽ khiến cho kẻ đó phải hối hận vì đã có mặt trên cõi đời này."

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn đầy vô tội, hỏi:

"Nếu đối phương là con của em?"

Vương Nhất Bác cười cười, quanh người một mảnh ấm áp, hỏi:

"Tiểu Chiến sinh con cho em sao?"

"Nói nhảm! Nếu không em nghĩ ai sẽ sinh con cho em?!" ۜ Tiêu Chiến quay phắt người lại, hung dữ nhìn chằm chằm hắn, nâng cao âm lượng nói.

Vương Nhất Bác cười càng thêm vui vẻ, dùng con quái vật khổng lồ vẫn đang trong trạng thái thức tỉnh cọ cọ dưới mông Tiêu Chiến, đáp:

"Uhm, hai ngày nữa em sẽ cố gắng cày cấy ."

Tiêu Chiến biết người này lại không đứng đắn, lườm hắn một cái. Thật vất vả khuôn mặt nhỏ nhắn của anh mới khôi phục được bình thường, giờ không tự chủ được lại đỏ lên lần nữa. Anh làm nũng nhấn mạnh:

"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh!" Anh muốn biết mình sẽ có được bao nhiêu khả năng để sau này tự tay chăm sóc đứa bé.

Vương Nhất Bác suy nghĩ nghiêm túc mấy giây, tưởng tượng ra cảnh người kia đem hết lực chú ý đặt lên đứa trẻ, cho đứa trẻ uống sữa, ôm đứa trẻ ngủ, tắm rửa cho đứa trẻ, càng nghĩ mặt hắn càng đen lại. Hắn nói rất khẳng định:

"Cũng không được!"

"Cốc cốc."

Vương Nhất Bác hôn mổ lên chiếc miệng đang cong lên của Tiêu Chiến, rút tay ra khỏi cổ áo anh, sau khi giúp anh sửa sang lại quần áo cùng đầu tóc, mới thấp giọng nói:

"Vào đi."

Trình Tiêu mở cửa, nhìn thấy cảnh bên trong hơi sững người lại. Cô ta không ngờ Tiêu Chiến cũng đang ở đây, hơn nữa còn ngồi trên đùi Vương Nhất Bác. Cô ta khó hiểu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, không tìm ra bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn chứng tỏ hắn chán ghét Tiêu Chiến. Cô ta nghĩ thầm: "Chẳng lẽ anh ta không nghe ra ám hiệu trước đó của mình?"

Tiêu Chiến nhìn về phía Trình Tiêu, trên người cô ta mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trễ ngực. Trong mắt anh thoáng qua một tia giễu cợt rất nhanh. Anh nâng khóe môi lên, chỉ về phía chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác, nói:

"Mời Trình tiểu thư ngồi."

Trình Tiêu ưu nhã ngồi lên trên ghế, dịu dàng nói:

"Chắc là tiếp theo Tiêu thiếu sẽ không còn vui như thế đâu, vậy Tiêu thiếu vẫn muốn ở trong này sao?"

Tiêu Chiến lười biếng dựa vào lòng Vương Nhất Bác, vuốt vuốt ngón tay thon dài của hắn, khẽ cười nói:

"Trình tiểu thư thật sự biết trước sao? Làm thế nào bây giờ? Hiện tại tôi càng muốn ở lại đây."

Trình Tiêu hít sâu một hơi, đè xuống cơn tức giận trong lòng, nghĩ thầm: "Để xem anh ta có thể đắc ý được bao lâu!"

Cô ta cúi đầu xuống, lấy ra một chiếc phong bì dày cộp từ trong chiếc túi da, đứng dậy đặt nó lên trên bàn của Tiêu Chiến, sau đó quay trở lại ngồi trên ghế, nhìn hai người phía đối diện, nói xa xôi:

"Thân hình của Tiêu thiếu không tệ nha."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip