Tám
"Phương Tuấn, dậy đi, trưa rồi đó"
Khẽ lay dáng người nhỏ đang say giấc, nhóc con của anh hôm nay ngủ nhiều thật, bỏ luôn cả bữa sáng anh chuẩn bị cho cậu.
"Đừng, để tôi ngủ thêm chút nữa đi"
"Dậy ăn trưa đi. Giờ anh phải đi rồi, không chăm em được đâu"
"Anh đi đâu ?!"
"Anh đến bệnh viện"
Cậu bày ra dáng vẻ ủ rũ, cứ như mèo mắc mưa cả buổi trưa, thức ăn cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.
"Em làm sao đấy ?"
"Không có gì"
"Vậy anh đi nha, ở nhà ăn uống đầy đủ vào, anh mua sẵn thức ăn trong bếp đấy"
Vặn nắm cửa, bước chân vừa mới rời đi đã vội khựng lại.
"Anh . . . cho tôi theo với . . ."
"Hửm ?"
"Cho tôi . . . đi với anh được không ?"
. . .
Anh khoác lên người cậu chiếc áo to xụ của mình, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt, dắt cậu băng qua ánh mắt gièm pha của lũ người bên ngoài.
Lần đầu được ngồi moto, Phương Tuấn thật ngoan ngoãn sau lưng anh, những ngón tay nhỏ lén lút bám lấy vạt áo sơ mi, đôi lúc mất đà áp sát vào tấm lưng rộng.
Tim cậu chợt run lên những cảm giác lạ lẫm.
"Anh dặn nè, vì em nhất quyết đòi theo nên phải chịu nhé, ở đây không có gì để chơi đâu, ngồi yên đó đợi anh"
Đưa cậu vào một gian phòng nhỏ, Bảo Khánh căn dặn thật kĩ. Lần này đưa cậu vào, không sợ bị người khác thắc mắc chất vấn, chỉ lo thằng nhóc của anh nhát người lạ, ngồi chút lại sợ sệt đến run cầm cập thì khổ.
"Nhớ kĩ ở yên đây nhé, lúc nào rảnh sẽ qua thăm em, chơi game đi"
"Tôi cũng đâu phải con nít"
"Chưa làm chuyện người lớn thì vẫn là con nít nhé. Vậy thôi, anh đi"
Bảo Khánh mang vào đôi kính mắt gọng bạc, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cả buổi trời hết chơi lại chơi, Phương Tuấn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu bắt cậu ở nhà một mình trong lúc này thì thà là chán đến chết còn hơn.
Cậu nằm dài trên chiếc bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ, vứt điện thoại sang một bên, hai mắt khép lại thiu thiu ngủ.
Cậu đúng là ngốc !
Một giọng nói khẽ vang bên tai, Phương Tuấn bàng hoàng tỉnh giấc.
Vô tình chạm mặt một chàng trai khác.
"Anh là ai đấy ?!"
"Tôi hả ? Là bác sĩ"
"Sao anh nào đây ?"
"Vào lấy đồ hộ Bảo Khánh. Mà đáng ra tôi là người hỏi cậu mới phải"
"Tôi --"
"Người mới à ?"
"Hả ?"
"À, không. Cậu cứ ngủ tiếp đi, không phiền cậu nữa"
Người bác sĩ lạ mặt nháy mắt với cậu, đóng cửa bỏ ra ngoài.
Người mới ?
Người mới gì cơ ? Bệnh nhân mới sao ?
Cơn đau đầu lại lần nữa ập tới, đúng là xui xẻo, nó lại đến ngay lúc này !
Phương Tuấn đập mạnh trán xuống bàn làm việc, cố tìm cách làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhưng kết quả vẫn là không thể.
Đôi mày cau chặt lại, đột nhiên đứng lên bỏ ra ngoài.
"Bảo Khánh đâu ?!'
Túm lấy một bác sĩ gần đó, cậu hét thật lớn, hệt như kẻ mất trí.
"Bảo Khánh đâu ?! Bảo Khánh đi đâu rồi ?!"
"Bác sĩ đang trực, sắp hết ca rồi, cậu bình tĩnh lại trước đã"
"Gọi Bảo Khánh ra đây ! Gọi thằng khốn nạn đó ra đây !"
Khắp bệnh viện trở náo loạn, vài người chạy vội đến gặp Bảo Khánh.
Vài phút sau anh lập tức có mặt tại đó, tiến đến nắm chặt tay Phương Tuấn.
"Đi với anh"
"Bỏ ra ! Giả nhân giả nghĩa ! Khốn nạn !"
"Đi theo anh, em lại làm sao nữa rồi"
Cưỡng chế ôm chặt con người đang quấy phá vào lòng, giữ lấy đôi tay huơ loạn, chật vật một lúc mới kéo được cậu về phòng.
Khóa chặt cửa.
"Em im chưa ?!"
"Tôi đã bảo anh không bình thường, tôi đã cố căn dặn Phương Tuấn, nhưng không có tác dụng gì cả !"
Jack chạy đến bàn làm việc, ném một phong bì trắng vào mặt Bảo Khánh.
Xấp hình bên trong rơi ra, phủ đầy khắp nơi.
Đều là hình của Phương Tuấn.
Nhưng . . . là hình chụp đêm đó, đêm mà anh giả vờ cưỡng bức cậu.
Chụp khuôn mặt lấm lem nước mắt, chụp đôi tay đầy vết hằn, lồng ngực chi chít hình xăm, và cả chiếc cổ đầy dấu hôn ngân đỏ sẫm.
"Anh muốn gì ? Anh lưu những thứ này lại để làm gì ?"
Bảo Khánh chậm rãi nhặt lại từng bức ảnh rơi vãi, mang đến ngăn tủ kéo, khóa chặt.
"Anh ấy hả ? Em đoán thử xem ? Em rất giỏi đoán mà"
"Làm sao tôi biết tên khốn nạn như anh nghĩ gì ?!"
"Anh chẳng làm gì cả, được chứ ? Nếu muốn thì anh đã làm ngay đêm đó rồi, em nghĩ anh không dám à ?"
"Vậy mục đích của anh là gì ?"
"Mục đích ấy hả ? Là giúp Phương Tuấn khỏi bệnh"
"Nói dối !"
Bảo Khánh nhún vai, bước thật chậm đến trước mặt Jack, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Anh biết em yêu anh"
"Thần kinh !"
"Jack, em yêu anh. Thừa nhận đi, đừng để anh phải vạch trần em !"
Một tia lung lay ánh lên từ đôi mắt giận dữ, trong vô thức, Jack lùi về sau vài bước.
"Tôi không có !"
Bảo Khánh tiến lên, áp trán mình trên vầng trán kia, chiếc kính bạc lạnh lẽo trượt xuống chạm lên chóp mũi nhỏ, đôi tay ve vuốt vành tai đỏ, chậm chạp mỉm cười.
"Thật ra Phương Tuấn không hề uống thuốc, mỗi khi em xuất hiện, em sẽ mang thuốc ngày hôm đó của em ấy vứt đi. Mục đích của em là khiến Phương Tuấn suy sụp, khi đó em mới có thể điều khiển cơ thể này"
"Không . . ."
"Em đừng tưởng anh không biết mỗi đêm em đều lén lúc trông ra phòng khách trộm nhìn anh. Em càng yêu lại càng phủ nhận, em không dám thừa nhận, vậy nên luôn phát điên lên với anh"
"Im đi !"
"Phương Tuấn yêu anh, và anh đối xử quá tốt với em ấy, nên em đố kị ?"
"Buông tha cho tôi đi . . ."
"Anh đã bảo cho dù em có là ai, cách đối xử của anh vẫn như vậy cơ mà. Hay em muốn anh tốt với mỗi mình em, hửm ?"
". . ."
"Vả lại, anh còn nghe được tiếng thở dốc khe khẽ vang lên từ phòng ngủ, chính mắt anh cũng nhìn thấy, em dùng chiếc áo cũ còn vương hương nước hoa của anh để --"
"Bảo Khánh ! Tôi xin anh, đừng nói nữa . . ."
.
.
.
End chap Tám.
30/4/20.
04:25 pm.
_Mộc_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip